Trong phòng khách nhà tôi, hiện giờ có hơn chục người đang xuất hiện ở đó. Theo như tôi thấy, có lẽ những thuộc hạ của tôi đã hiểu nhầm rằng đây là một cuộc chiến khi tôi bị Ririne và Surata đánh bay đi, cơ bản nó chỉ là một trận đấu giữa chúng tôi, nhưng với những người không hề biết gì về điều này, việc họ nhận định như thế cũng là điều dễ hiểu. Với việc họ đến đây nhằm bảo vệ tôi, cũng không thể nói lời trách cứ gì họ được, vì thế nên có lẽ tôi nên giải thích rõ tình hình này.
“Được rồi, tất cả các ngươi, đây là một hiểu lầm tai hại, đó cơ bản chỉ là một trận đấu mà thôi.”
“Nhưng với quy mô sức mạnh của trận chiến khi nãy không thể gọi là phù hợp với một trận đấu được đâu, chúa tể của tôi.”
Người vừa lên tiếng, đó là một cô gái từ trên xuống dưới là một màu đỏ, một cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ mê mị. Cô ấy được gọi là Huyết Sắc Nữ Vương, một Vampire chân tổ, cũng là một Ma Vương có sức mạnh ngang hàng với Bahamut. Nghe lời nói đó của cô ấy, tôi liếc mắt nhìn cô ấy một cái trong khi nhẹ nói.
“Ta hiểu điều ngươi nói, Eris Vam Dracula. Nhưng ngươi không nghĩ khái niệm thông thường đó có thể áp đặt lên ta được sao ?”
“……..”
Nói tới đây, Eris, tên của cô vampire tóc đỏ, cô ấy mở to mắt mình kinh ngạc trước câu nói của tôi. Nhưng rồi, ngay sau đó, cô cúi đầu trước tôi trong khi nói.
“Quả như Chủ Nhân nói, thần thật sự đã quá thiển cận.”
Dường như đã hoàn toàn thấu hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi, Eris không còn bất cứ điều gì thắc mắc nữa, chỉ khẽ mỉm cười rồi im lặng. Tôi cảm thấy khá hài lòng với cách ứng xử phù hợp đó của cô nàng. Cuối cùng, Bahamut lên tiếng khi nhìn tôi.
“Thưa Chủ Nhân, vậy rốt cuộc những người này là ?”
Bahamut nói trong khi đưa ánh mắt cẩn trọng không kém phần run rẩy nhìn về phía Ryuji, bên cạnh đó, có thể thấy cả Thiên Long và Tử Long cũng có cảm giác y như vậy ở bên trong ánh mắt. Chà, như tôi nghĩ, dù sao thì Ryuji vẫn được gọi là Long Thần, anh ấy chính xác chính là Thần Thánh trong Long Tộc. Cho dù có là gì đi nữa, chỉ cần có một phần Long Tộc ở trong mình, bất kể là ai, đối mặt với anh ấy kiểu gì cũng sinh là cảm giác không thể phản kháng lại.
“Họ là những anh chị của ta.”
“………………..”
Ngay lập tức, nghe thấy điều tôi vừa nói, Aisac quỳ một gối xuống trước mặt Ririne và Surata, ngay sau đó, với một cử chỉ lịch thiệp và cách ứng xử cung kính, cô ấy nói về phía hai người chị của tôi đang ngồi ở trên sofa.
“Xin hãy thứ lỗi cho thần, kẻ đã có những hành vi không đúng với hai người.”
“Chà chà, ứng xử thật sự là khéo a.”
“Không sao không sao, có thể bỏ qua có thể bỏ qua.”
Ririne thán phục trước cách hành xử khéo léo của Aisac, chị ấy mỉm cười nói, quả nhiên, không chỉ tôi, có vẻ như ai cũng cảm thấy thật sự hài lòng trước cách ứng xử như thế từ cô ta. Surata thì dường như không chấp nhất, mỉm cười xua tay. Thấy vậy, Aisac nhẹ cúi đầu rồi nhanh chóng đứng lên.
“Nhưng vẫn phải nói, Rin, không ngờ em còn có những thuộc hạ như thế này.”
Ryuji nói với tôi trong khi đưa ánh mắt nhìn vào mười ba cô gái đứng đang sau lưng tôi, có thể trông thấy ánh mắt anh ấy như thể để tâm đến ba cô gái Long Tộc trong những người thuộc hạ của tôi nhất. Cũng không có gì khó hiểu, có vẻ anh ấy cảm thấy hứng thú với sức mạnh của các cô ấy.
“Không phải đang nói, em thật sự quá xảo quyệt sao ?”
“Xảo quyệt ư ?”
Tôi đưa mắt nghi hoặc liếc nhìn Ririne, người vừa nói ra một câu như thế. Tới đây, Ririne để lộ ra một nét cười tới tận mang tai mang theo đó là cảm giác chuẩn bị chế giễu tôi.
“Không biết có phải trùng hợp không, mấy thuộc hạ của em toàn là mấy cô gái xinh đẹp không à he.”
“Thật ra thì có Aisa……..”
Vừa định thanh minh cho mình trước câu nói của chị gái, cuối cùng tôi đành ngậm miệng lại không nói gì thêm nữa, đưa mắt nhìn vào cô gái Quỷ tộc ở đằng sau mình. Vốn ban đầu, tôi định phản bác rằng Aisac là nam mà, nhưng cuối cùng có lẽ đành chịu vậy. Trông thấy ánh mắt của tôi, bất giác vai của Aisac run lên một cái.
“Để nhận xét, sức mạnh của mỗi một người đều có thể một mình diệt vạn binh, chị thật suy nghĩ. Rin à, em định làm phản diện ư ?”
“Tất nhiên không, chỉ là, vốn đây là họ nhận em làm Chủ Nhân, để nói thì như thế không hề lỗ lả gì, ngược lại, em còn có được tiện nghi, như thế lại là tốt.”
“Thế mới bảo em thật gian xảo.”
Surata hùa theo Ririne, không biết vì sao, cuối cùng tôi vẫn không sao cãi lại được hai người bọn họ, đành chỉ có thể nhếch miệng cười khổ một cái. Tới đây, ánh mắt của Ryuji nghiêm túc nhìn vào tôi và nói.
“Quả nhiên, tiện nghi vẫn là tiện nghi. Các cô thật sự nguyện trung thành với em ấy ?”
Ryuji liếc mắt nhìn mấy người ấy, bất giác, cảm giác có thể nhìn nhận được một thoáng Thần Lực nồng đậm toát ra trong ánh mắt của anh ấy. Trông thấy ánh mắt đó của anh, những Ma Vương không khỏi cảm thấy áp bức, nếu người thường nhìn vào, thật không tưởng, các Ma Vương mà cũng có thể yếu thế trước một người được hay sao ?
Đứng trước câu hỏi và áp lực tới từ Ryuji, Bahamut nhanh chóng nói ra một câu.
“Chỉ cần là thứ Chủ Nhân muốn, có chết nhất định cũng phải đoạt được mà dâng lên.”
Không ngờ Bahamut có thể nói như thế, trước áp lực mà Ryuji mang lại, rất khó để khống chế hành vi của mình, không khó để nhận ra, anh ấy đang muốn thử những thuộc hạ của tôi xem thật có trung thành với tôi hay không. Lại nói, đối với trực hệ Long Tộc với anh, người chịu ảnh hưởng bởi áp lực nhất chính là ba cô gái Long tộc này, dù thể, vẫn có thể mạnh dạng trả lời anh ấy như thế, làm tôi thật sự cảm thấy thật tốt khi có thuộc hạ như cô gái này.
“Hồ, có thể nói được như thế trước áp lực của ta, ta có lời khen cho cô, Hắc Long Vương.”
Có thể nhận ra, nét mặt Ryuji có chút hài lòng trước Bahamut, anh ấy vốn là một người thường không hay dành lời khen cho người khác, nhưng nếu như đã được anh ấy nói như vậy, thật sự là có tiềm năng rất lớn a.
“Thật không dám nhận.”
Bahamut cúi đầu trước lời khen ngợi của Ryuji, dù nói là đang đứng vững vàng là thế, thực chất có thể thấy được cô đang run rẩy trước áp lực khủng khiếp thoát ra từ người anh của tôi. Tới đây, Ryuji gật đầu vẻ hài lòng rồi mỉm cười nói.
“Được rồi, đã xác nhận được lòng trung thành của các ngươi, ta cũng chẳng có bình phẩm gì thêm cả.”
Liền sau đó, áp lực tưởng chừng vô cùng khủng khiếp toát ra từ ánh mắt của anh ấy, ngay lập tức, như thể hóa hư vô mà biến mất. Cảm giác như thác đổ xuống vai của mấy cô gái Ma Vương đằng sau lưng tôi cũng nhanh chóng biến mất, họ thở phào nhẹ nhỏm trước điều đó. Cuối cùng, tôi mỉm cười nói với anh ấy.
“Đã cười chê rồi.”
“Không, ngược lại, anh thật hài lòng trước những thuộc hạ này của em. Còn cả, Quỷ Nhân kia, xem ra không thể xem thường, trong mắt cô ta, dường như sự tận trung vẫn là rất lớn với em, anh đánh giá cao điều đó. Nhưng vẫn để anh hỏi, Rin, vì sao thuộc hạ của em đến tất thảy đều là nữ nhân ?”
Ryuji đưa ánh mắt nghi hoặc pha chút trêu ghẹo trong đó hướng đến tôi mà nói, tới đây, đột nhiên tôi nghẹn lời. Huynh trưởng à, bộ lúc sáng nay, trên Thần Giới, anh ăn cá à ? Sao câu nào cũng có xương vậy. Em đâu phải là muốn thế, liệu mà không phải nên hỏi, vì sao mười hai Ma Vương rốt cuộc là tại sao lại là nữ ấy, lại hỏi em, em biết trả lời thế mô nào.
“Cái này…… em làm sao biết được đây ?”
Vừa nói, tôi vừa nhìn sang Airi đang ngồi ở một bên yên ắng mỉm cười ôn hòa, trong khi Cristina thì để lộ một nụ cười gượng gạo. Nhưng dường như không chịu dừng lại ở đó, một trái bom được quăng ra tại bà Ririne đang mỉm cười hắc hắc trước tình cảnh dở khóc dở cười của tôi, này, bộ như này chưa đủ à ?
“Chẳng nhẽ, Rin, em thật là một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt ?”
“…………….”
“Hề hề, hỏi em cũng chỉ tổ tốn thời gian, tự mình xác nhận vẫn là tốt nhất a.”
Nói rồi, còn không kịp để cho tôi nói được câu nào, ánh mắt của Ririne đột nhiên phát ra một đạo quang mang ánh sáng. Cuối cùng, đưa đích đến là người tôi mà quan sát, sau một lúc, điệu cười hắc hắc hằn rõ trên khuôn mặt của chị ấy. Cuối cùng phát ra một câu nói mang theo những thứ kỳ lạ mà tôi không thể nào hiểu được.
“Chà chà, quả nhiên quả nhiên.”
Khẽ híp mắt nhìn một vài cô gái ở đằng sau lưng tôi, không biết vì sao, tôi lại cảm thấy lạnh gáy. Trông thấy ánh mắt đó của chị ấy, bất chợt, một vài người đột nhiên trở nên lúng túng không biết nói gì. Cuối cùng, Ririne quay sang nhìn Airi đang ngồi thư thã trên ghế cùng với Cristina, nhẹ giọng vui vẻ nói.
“Airi, chị nói a. Em tốt nhất vẫn là quản em ấy thật chặt vào, cứ tình trạng này, không sớm thì muộn, hắn ta sẽ lại dắt về thêm một cô vợ nữa đâu !”
“Này, nói cái gì thế ?”
Tôi nói một câu như thế trong khi liếc nhìn chị ấy, nhưng dường như không thèm đếm xỉa lời tôi nói, nét cười cười trên mặt bã hiện ra không khỏi làm cho tôi cảm thấy khó chịu. Một cô vợ nữa ? Tha, cảm quan tôi nghĩ, cùng lắm, nếu nói chuyện rõ ràng với Đức Vua, tôi chắc chắn Cristina là người thứ hai và là người cuối cùng, còn thêm nữa hả ? Thề là không.
Trong khi suy nghĩ, tôi quay sang Airi rồi mỉm cười khổ mà nói.
“Đừng nghe lời chị ấy nói, anh chắc chắn không như thế……”
“Không, em hiểu mà, anh hai lúc nào chẳng vậy, quả thật là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Cắt ngang lời tôi nói với một âm thanh êm dịu, Airi mỉm cười vui vẻ nhìn tôi mà nói. Này này, ba người kia thì không nói, bây giờ đến cả em cũng đang định chọc anh à ? Đến cả em mà giờ còn không có lòng tin với anh hay sao ? Trong khi nghĩ thế, không hiểu vì sao, tôi không thể mở miệng nói gì trong cái bầu không khí khó hiểu này.
“……….”