Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 5: Một kẻ không xác định và một pháp sư dễ thương – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 5: Một kẻ không xác định và một pháp sư dễ thương

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng rót xuống hàng mi xinh đẹp của cả hai cô gái lúc này vẫn còn say ngủ bên trong chiếc túi ngủ sẫm màu, cùng với ánh nắng tiếng chim ríu rít vang lên ở thăm thẳm đâu đó ở sâu trong cánh rừng, những âm thanh của một buổi sáng cứ vậy ngân vang dưới bầu trời sương sớm. Đốm lửa giờ đây chỉ còn là một đống tro tàn nguội lạnh, Cristina tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong tình trạng cuộn người trong chiếc túi ngủ.

Đêm hôm qua cả hai đã có những cuộc trò truyện dài và đầy hí hửng, những cuộc nói truyện kéo dài đến tận khuya đôi lúc những câu đùa vui về tính cách hết sức kì quặc của Rin được đem ra làm chủ đề chính và cả hai người họ cười rôm rã cùng với nhau vào đêm hôm qua, và cuối cùng khi nhận thấy trời muộn quá mức rồi nên hai người quyết định kết thúc chuỗi nói chuyện dài lê thê của mình và chìm dần vào giấc ngủ.

Khẽ ngồi dậy để đón lấy ánh nắng ban mai đang chíu rọi xuống mình, Cristina vươn vai cử động qua lại để cơ thể vận động một chút. Rồi khi quay lại, không biết từ bao giờ cô gái tên Airi cũng đã tỉnh giấc và ngồi ở bên cạnh. Gương mặt cùng với đôi mắt to tròn đỏ thẵm của cô ấy tựa hồ hút hồn tất cả những kẻ nhìn vào dù cho là nam hay nữ, Cristina cảm thấy có chút ghen tị vì nét đẹp thuần túy đó của người kia, cổ như là một tạo vật được tất cả nữ thần sắc đẹp trên đời này ưu ái cho vậy.

Airi với một khuôn mặt vẫn như thường lệ, cô đăm chiêu nhìn loay hoay đâu đó rồi cuối cùng tầm mắt của cô cố định ở một nơi cách đó không xa, gần bờ sông. Dường như sẽ là một nỗi lo âu phiền muộn nếu như không được nhìn thấy anh vậy, Cristina cũng nhanh chóng đưa ánh mắt của mình về hướng mắt Airi đang nhìn đến, ở đó có một người thanh niên đang đứng ngước nhìn bầu trời xa xa hay có thể anh đang nhìn về một thứ gì đó mà ngay cả cô cũng không thể biết được.

Bóng người đang đứng nhìn trời nhìn mây một cách phong thái kia tựa như đã hòa làm một với khung cảnh xung quanh anh vậy. Cánh rừng ban đầu nhìn có vẻ tầm thường không có gì đặc biệt nhưng cho đến khi bóng hình của anh xuất hiện, bầu không khí huyền bí, lôi cuốn bỗng chốc được phủ lên trên cái nơi mà cô đã từng cho là nhạt nhẽo đó. Nhưng thực chất, đó chỉ là điều Cristina nghĩ còn trên thực tế thì………

'Mình không tài nào chợp mắt được, mình đã nhìn cái bầu trời này suốt từ tối hôm qua cho đến giờ với cái ý định đếm sao ngồi ngủ và rồi thì………sáng cmnr !!!'

Tôi thật sự đã không thể chợp mắt vào tối hôm qua, lờ đờ đảo mắt mình lên xuống, tôi hết nhìn bầu trời rồi lại nhìn xuống dòng sông đang chảy êm đềm ở trước mặt mình. Giá chi suy nghĩ của mình cũng có thể được như dòng nước này thì hay biết mấy.

Sau khi nhận ra hai cô gái đang nhìn bóng lưng của mình từ chỗ lửa trại giờ đã còn là đống tro, tôi quay người lại rồi bước về phía họ. Nhìn thấy sự thờ ơ và lơ đãng của tôi, Cristina dường như có nét suy tư vì một điều gì đó, nhưng tôi lờ đi và không quan tâm đến. Sau khi đến trước mặt họ, tôi nói.

“Đã dậy rồi à ? Chào buổi sáng.”

Có vẻ như giọng nói của tôi với một tông giọng trầm ổn chứ không phải với giọng nói như thể vọng lên từ dưới đáy vực vào ngày hôm qua khi cứu lấy Cristina đã làm cho cổ có phần ngạc nhiên. Cả hai người con gái như giật mình cùng một lúc vì bất ngờ bị lôi lại thực tại như thể đang mãi mê nhìn ngắm thứ phong cảnh đẹp tựa như trong tranh kia.

“Chào buổi sáng Nii.”

“Ê..ừm…Chào buổi sáng cả hai người.”

Qua lại mấy câu chào hỏi xong, tôi lại quay mặt bỏ đi nhưng lần này hướng mình ra ngoài đường chính lí do là để cho hai cô gái thu xếp lại chỗ ngủ và sửa soạn lại tóc tai của mình. Hai người nhanh chóng hiểu ý dù cho chưa nói bất kỳ điều gì, cả hai người họ xếp lại đống túi ngủ rồi để cho Airi cất chúng vào lại bên trong Rương Đồ. Những điều cần làm bây giờ của cả ba người là đi đến Vương Đô, họ bước ra bờ sông để rửa mặt rồi nhanh chóng cũng bước đến chỗ tôi đang đứng. Khi đến gần, tôi cảm thấy Cristina như nghẹn thở rồi cổ khẽ hỏi gì đó với Airi đang đi bên cạnh mình.

“Airi à, chuyện tối qua….”

“Suỵt, là bí mật !”

“….Ưm.”

Airi đã nhanh chóng đưa ra câu trả lời trước câu nói vẫn chưa kịp nói hết của Cristina. Họ nhìn nhau rồi sau đó khúc khích cười vui vẻ, trong khi đó khi nghe thấy tiếng cười ở đằng sau lưng mình. Tôi cụp mắt vẻ bất mãn.

'Gì đây, tôi thì thức cả đêm ngoài đó còn hai cô thì lại kết thân với nhau như này sao ?'

Không biết liệu ý định cứu lấy cô ta của mình có phải là một ý định đúng đắn không ? Sau khi họ đến sau lưng tôi với nét mặt chờ đợi, tôi tự nghĩ.

'Mới sáng sớm như này đã được nhìn thấy 2 cô gái đẹp. Xem ra số mình cũng không đến nổi tệ lắm, trừ cái việc tối hôm qua gió trời thổi lạnh gần chết ra…….'

Lắc lắc đầu như để xua đi cái suy nghĩ về một điều gì đó thật sự đã làm cho bản thân phải phiền lòng. Ước chừng theo hướng mà mặt trời đang lên, giờ này tầm đâu đó khoảng 7h hơn một tí. Tôi nói với cả hai người đang chờ đợi quyết định của mình.

“Để cho tiết kiệm được thời gian, chúng ta có thể chạy xuyên qua rừng bằng con đường chính ở kia. Công chúa, cô hoàn toàn có thể mà nhỉ ?”

“Vâng, tôi có thể làm được điều đó. Và một điều nữa, gọi là Cristina là được rồi !”

Hơi bất ngờ trước yêu cầu có vẻ hơi không đúng này của cô ấy, nhưng sau đó tôi lại suy nghĩ nó chỉ đơn giản là mình có lẽ đã có được đôi chút lòng tin từ cô công chúa đây. Khẽ tự đắc ở trong đầu.

'Ka ka ka, thấy chưa. Kế hoạch giải cứu như thế quả thật là vô cùng hoành tráng a !!!'

Nhưng tôi cũng không ngu gì mà lại đi nói toẹt cái suy nghĩ đó của mình ra được, vì thế tôi tiếp tục nói để hai người đối diện không nhận ra sự đắc ý ở trong suy nghĩ của mình.

“Được rồi, trên đường đi cô hãy cố mà bám theo sau bọn tôi nhé !”

Cristina hơi ngạc nhiên rồi liền quay sang hỏi tôi một câu.

“Airi cô ấy cũng thuộc lớp nghề Sát Thủ sao ?”

“Lớp nghề Sát Thủ ?”

Đưa ánh mắt thắc mắc ngược lại nhìn vào cô tôi hỏi lại.

'Ủa bộ tôi nói sai gì à ? Dù là Ma Kiếm Sĩ thì tôi cũng rất tự tin vào tốc độ của mình trước mấy gã Sát Thủ, chỉ trừ cái tốc độ phi lí của anh ra mà thôi. Thế nên anh bảo theo sát bọn tôi, chẳng nhẽ cổ cũng thuộc lớp Sát Thủ như anh.'

“Không phải anh thuộc lớp nghề Sát Thủ sao ?”

Cô hỏi một câu vắng tắt để nhanh chóng thu xếp mạch suy nghĩ ở trong đầu của mình lại. Nhưng tôi nào để cô kịp làm điều mà mình mong muốn.

“Không, không hẳn lắm.”

'NÈ!!! Không hẳn lắm rốt cuộc là thế nào hả ? Làm ơn nói chuyện tôi có thể nghe và hiểu có được hay không ?'

Cristina dường như đang thầm gào lên trong lòng vì câu trả lời kì quặc của tôi.

“Nghĩa là sao ? Ý anh nói anh không thuộc lớp nghề Sát Thủ dù cho với cái tốc độ phi nhân loại đó sao ? Như vậy thì anh rốt cuộc là lớp nghề gì ?”

Về điều này, bản thân của tôi cũng không chắc mình đã có câu trả lời nữa. Vừa nói, tôi vừa đưa mắt nhìn vào bảng status của mình.

Tên : Rin Tatsuya

Chủng tộc : Con người/Đây là hiển thị ẩn(Bán thần)

Tuổi : 17

Level : ???

Lớp Nghề : ???

Danh Hiệu : chưa có


Đó hầu hết là những thông tin mà bảng hiển thị đã hiện ra cho tôi thấy. Và ở mục level và mục lớp nghề đáp án chỉ là những dấu chấm hỏi bí ẩn. Còn nói về bảng thông tin á, nó đơn giản là chuỗi thông tin của một người được hiển thị lên mà chỉ mình người đó thấy được, nhưng nó có thể được nhìn thấy khi người đó đi đăng kí thẻ thông hành(gọi là thẻ cá nhân cũng được). Khái quát thì thứ này là để hiển thị các thông số cơ bản của một cá nhân nhất định. Level và Lớp nghề là một trong những thông tin quan trọng đó.

Tôi lắc đầu rồi nói với Cristina.

“Xin lỗi, câu trả lời này tôi cũng không biết.”

“Ểh??? Nếu nói như vậy thì lớp nghề của anh là không xác định sao ? Thế cô ấy cũng như vậy à ?”

Cô chỉ tay về phía của Airi với một khuôn mặt hoang man, dù sao thì lớp nghề không thể xác định sao? Điều này thật sự có khả năng ? Cô hoàn toàn không biết, dù nói chung ở thế giới này có kha khá lớp nghề chẳng hạn như Kiếm Sĩ, Sát Thủ hay Pháp Sư rồi cả Ma Kiếm Sĩ nữa ấy vậy nhưng anh ta vừa nói rằng mình không thuộc bất kỳ một nghề nào sao, cô hoàn toàn bất lực vì sự mù tịt về anh chàng bí ẩn ở trước mắt.

Tôi khá chắc đó là những gì mà cô ấy nghĩ, Airi ở bên cạnh liền nói.

“Không, tôi là lớp Pháp Sư !”

“Gì? Airi, cậu là một Pháp Sư?”

“Ừ, điều đó có gì không ổn sao ?”

“Không, chỉ là vừa rồi hắn ta bảo chạy theo hai người. Nhưng thường thì Pháp Sư bọn họ có một thể lực không thể nói là tốt được chỉ trừ một vài trường hợp rèn luyện hoặc cường hóa cơ thể mà thôi, nhưng trông cậu không như vậy.”

“Thì đúng rồi, mình là Pháp Sư dạng ma thuật tấn công mà.”

Airi nghiêng đầu đáp với sự dễ thương ở trên khuôn mặt.

'Oa oa oa, đừng làm như thế, gương mặt cậu, gương mặt cậu dù có là con gái với nhau tớ cũng không thể cưỡng lại đâu.'

“Vậy thể lực của cậu lấy đâu ra ?”

“Thì….chỉ là nó vậy thôi.”

“Ưgh~~~”

'Bất lực! Tôi bất lực trước mấy người, một kẻ thì có sức mạnh vượt xa Chiến Binh nhưng lại có khả năng di chuyển của hệ Sát Thủ rồi còn không thể xác định lớp nghề. Kẻ còn lại thì là một pháp sư với sự tự tin khi phán rằng có thể chạy nhanh hơn cả một Ma Kiếm Sĩ với cái vẻ mặt hết sức moe đó ! AAAAAAAAAA!!!!!!'

“K…không hỏi nữa. Tốt hơn hết ta cứ đến Vương Đô trước đã !”

“”Đồng ý !””

Cả hai anh em đồng thanh trả lời. Cristina gục mặt xuống trong sự rối não mà hai người kia vừa mang đến cho cô, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên cô phản ứng như thế này. Ư…..hai kẻ…..kì lạ !

Và rồi, dưới sự bất lực của cô công chúa vào sáng sớm, cả ba người họ bắt đầu tiến về phía bức tường thành ở xa trước mặt kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.