Chặn đường kiếm hướng xuống người mình mà mạnh bạo chém xuống, tôi nghiêng đầu sang một bên tránh một đường kiếm khác trong đường tơ kẻ tóc. Trước mặt tôi, kẻ vừa tung ra một loạt những đường kiếm đoạt mạng đó, là Cristina, cô hiện tại được bao bọc trong một lớp ma lực màu vàng kim khủng khiếp, sức mạnh của Ma Kiếm Sĩ đang được cô ấy tận dụng một cách triệt để.
Dù thế, đó không phải là điều làm tôi phải bận tâm, những đòn tấn công áp đảo đó nhanh chóng bị tôi chặn lại hoặc tránh đi. Tính đến hiện tại, Cristina vẫn chưa thể đả thương được một lần nào đến tôi. Bước một bước về phía sau cùng lúc lùi trọng tâm thân trên theo, tôi né thêm một đòn kiếm lướt qua mặt mình nữa.
Ngay sau đó, dồn lực vào thanh katana, tôi đâm mạnh 3 lần về hướng của Cristina, một nhát nhằm vào đầu, một nhát vào vai và một nhát nữa vào đùi. Với tốc độ cũng như phản xạ đã được nâng lên cao độ, Cristina nhanh chóng né tránh chúng đi.
Khẽ nghiêng đầu né đi lưỡi kiếm bén ngọt, tiếp đó lách người né đi đòn nhằm vào vai, nhưng đến đòn thứ ba, dường như cô không thể theo kịp, lưỡi kiếm của tôi cắt ngọt một đường ở đùi cô ấy.
Nhăn mặt vì đau đớn, Cristina nhảy bật về sau nhằm giữ khoảng cách với tôi trong khi nhìn vào máu đang rỉ ra từ chỗ của vết thương. Rất may tôi đã làm cho lưỡi kiếm của mình cùn lại bằng không có vẻ đòn vừa rồi không chỉ có như vậy thôi đâu. Tóm lấy cơ hội, tôi không để cô ấy giãn khoảng cách với mình, trong một bước, liền tiếp cận ngay trước mặt của cô gái, chém thêm hai đường nữa.
Bất ngờ trước tốc độ của tôi, nhưng ngay lập tức, cổ liền đưa kiếm của mình lên chặn đường kiếm của tôi lại. Nhanh chóng, tôi xoay người đạp một cước thẳng vào người cô ấy, ngay sau đó, Cristian xoay ngang lưỡi kiếm của mình qua che trước người, đỡ lấy cú đá từ tôi.
Dư lực làm cho Cristina bị đẩy lùi hẳn về phía sau với tiếng ma sát từ giày của cô ấy với mặt đất. Tôi cũng nhanh chóng bước lùi lại một bước trong khi nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt của mình. Thở hỗn hễn trong khi thủ thế của mình lại, ánh mắt lam biển của cổ vẫn dán chặt vào người tôi, bất giác, nó làm tôi nhớ lại ánh mắt ở trong phòng tắm. Và nó làm cho tôi cảm thấy khó chịu.
Dường như nắm bắt được kẻ hở đó trong sự tập trung của tôi, ngay sau đó, cô dậm mạnh xuống đất rồi phóng đến trước tôi đồng thời tung ra một chuỗi những đường kiếm với một tốc độ cao. Khẽ tặc lưỡi một cái, tôi đỡ hết tất cả đòn tấn công hướng vào mình bằng katana trong khi đồng thời cũng lia nhẹ lưỡi kiếm vài nhát rồi sau đó vung kiếm một vòng cung ở trước mặt.
Lại nhảy lùi khỏi tầm của lưỡi kiếm, Cristina đứng cách xa tôi cỡ đâu đó 5 bước chân. Nhưng lần này, tôi không đuổi theo tấn công mà chỉ đứng tại chỗ trong khi khẽ mỉm cười rồi vung nhẹ lưỡi katana của mình. Nhanh chóng sau đó, một vệt máu xuất hiện ở dưới mặt đất, dĩ nhiên máu đó là đến từ thanh kiếm của tôi, trong khi làm thế, tôi nhếch miệng cười trong khi nói với cô gái ở trước mặt.
“Kiếm của tôi vẫn rất sắc bén đó !”
“!!!”
Dường như nhận ra cái gì đó, Cristina mở to mắt nhìn vào vệt máu cũng như lưỡi kiếm của tôi. Đồng thời, giống như một tác động nào đó, cơ thể của cô ấy khẽ run lên, sau đó, những vết cắt nhanh chóng xuất hiện trên khắp người của cô, quần áo cũng bị rách ở khắp nơi, máu từ những vết cắt cũng nhanh chóng ứ ra.
“Từ khi nào……”
Chưa kịp dứt câu, Cristina đã nhanh chóng hoảng hốt, vì sao ư, thứ mà cô ấy nghĩ là tôi đang đứng ở trước mặt cô ấy lúc này đây, nó đang dần tan biến đi như thể ở đó chưa hề có bất kì ai cả. Ngay sau đó, là một giọng nói rợn hết sóng lưng phát ra từ đằng sau cô, cổ nhanh chóng phản ứng, quay lại cùng với thanh kiếm ở trên tay.
“Chiếu tướng !”
Cùng với lời nói của mình, tôi gạt bay thanh kiếm của Cristina trong khi nhanh chóng dùng cán kiếm tấn công bụng của cô ấy. Bị tấn công bất ngờ, Cristian không dấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt mình, nhưng rồi ngay sau đó cô bị dư lực thổi bay đi, cả người cả kiếm nằm dài ở trên đất. Nhìn vào cô gái đang nằm gục ở dưới đất một cách vô lực đó bằng ánh mắt thương hại, tôi bước từng bước đến chỗ của cô.
Dù cả cơ thể lúc này đã bị thương ở khắp nơi, Cristina vẫn cố gắng bấu víu lấy mặt đất, cô cố gắng nhấc người của mình lên trong khi vẫn phải cảm nhận cơn đau ở vùng bụng. Với tay cầm lấy chui thanh kiếm của mình một cách yếu ớt, Cristina ở trước mặt tôi thật sự là đã không còn có thể xem là một đối thủ được rồi, liệu, điều này quan trọng với cô ấy như thế sao ?
“Từ bỏ đi, cô thua rồi Cristina.”
Tôi nói trong khi dừng trước cô công chúa đang run rẩy khắp người trong khi yếu ớt cầm lấy thanh kiếm ở trước mặt. Dù cả cơ thể đã bị thương, dù cho nhận ra sức mạnh giữa cô ấy và tôi cách biệt quá lớn, nhưng khi tôi nhìn vào ánh mắt của cô gái này, lúc này đây nó vẫn mang đậm một nét quyết tâm, tôi thật sự khó chịu, liệu với quyết tâm đó thì cô có thể thắng được hay sao ?
Ánh mắt lam biển đó đang rưng rưng nhìn tôi như thể sắp khóc, trong khi gương mặt của cô thì đang cố thể hiện sự cứng cỏi của mình. Tôi cau mày nhìn vào cô ấy.
“Em….. vẫn có…. Thể tiếp tục…….”
“Đồ cứng đầu.”
Một lần nữa, tôi vung kiếm gạt đi thanh kiếm trên tay của Cristina, với cả hai tay đang yếu ớt vô lực đó, thanh kiếm trên tay cô ấy văng đi mà không một chút phản kháng nào. Dù vậy, khi nhìn lại, tôi nhìn thấy cô ấy đang cố gắng nhích người đến chỗ thanh kiếm của mình, hình ảnh Cristina người đầy thương tích cố di chuyển để cầm lấy thanh kiếm của mình để tiếp tục đấu với tôi dù cho cô không hề có một chút cơ hội thắng nào đã làm tôi phải bất ngờ.
“Tiếp tục thôi…..”
Vừa yếu ớt cầm lấy thanh kiếm của mình lên trong khi nói bằng giọng run run, Cristina vẫn nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt ấy. Cau mày nhìn cô, tôi mở miệng nói.
“Nghe đây, điều này có đáng cho cô không ? Cô cũng biết rõ, tôi yêu Airi hơn bất kỳ điều gì, vậy thì cần gì phải làm đến mức này, yêu tôi cũng như lúc này, cô chỉ đang tự làm tổn thương chính mình mà thôi…..”
Vừa nói, tôi vừa đưa ánh mắt thương hại nhìn vào cô công chúa trước mặt. Nhưng ngay lập tức, lời nói của tôi bị cắt ngang.
“Em biết chứ, cách mà anh nhìn cô ấy, cách anh nói chuyện với cô ấy, cách anh thể hiện tình yêu với cổ, tất cả em đều thấy rõ, nó khác xa với cách anh đối xử với các cô gái khác. Cũng vì thế, em lại càng ghen tị, em cũng muốn được như Airi, dù chỉ là một chút thôi, cũng được anh yêu thương.”
Tôi nhăn mặt nhìn vào cô gái trước mắt của mình trong khi mở miệng nói.
“Điều đó sẽ chẳng đáng gì cho cô cả…..”
“Vì sao, em biết nó sẽ đau, nhưng vì sao, em lại càng không thể ngừng dành tình yêu cho anh, em đã tự hỏi, tình yêu em trao anh chẳng lẽ không đủ chân thành ? Chẳng lẽ em cũng không thể bằng được một góc so với Airi hay sao ?”
“……………..”
“Thật đáng thương hại phải không ? Đó là cách mà anh nhìn vào em khi em nói ra cảm xúc của mình và tới tận lúc này, ánh mắt của anh chỉ có độc một sự thương hại dành cho em. Liệu, em thật sự không thể được ở bên cạnh anh hay sao ?”
Ngã gục xuống đất trong khi nói thế, thanh kiếm ở trên tay cô cũng đã bị buông rơi, Cristina gục đầu xuống trong khi nói thế. Dưới mặt đất, nhanh chóng lấm tấm những giọt chất lỏng rơi từ trên gò má của cô ấy.
“Cho dù…. Cho dù….. đã cố gắng trong trận chiến này, kết cục của em cũng chỉ có thế này.”
Dường như đã chịu hết nổi, Cristina đang xả mọi sự khó chịu và uất ức của mình ra, vừa nói, cô vừa lấy tay bấu chặt dưới đất, như thể mặt đất còn có thể bị cô xới lên đến nơi vậy. Tôi không biết nói gì khi nhìn vào cô gái ở trước mặt mình cả, im lặng nhìn vào Cristina đó, bỗng.
“Anh không thể nghĩ lại chuyện này sao ?”
Âm giọng ngọt ngào mà dịu dàng đó vang lên, tôi đưa mắt lên nhìn vào chủ nhân của giọng nói, Airi đang bước đến từ đằng sau Cristina, em ấy đến đây từ lúc nào, dường như tôi đã không chú tâm đến xung quanh vì Cristina ở trước mặt.
“A…. Airi..”
“Không sao đâu, để chuyện này lại cho mình.”
Vừa nói trong khi nhìn Cristina đang ngồi dưới đất, Airi quay sang nhìn tôi trong khi tiếp tục nói bằng thanh âm dịu dàng quen thuộc.
“Vậy Rin, anh sẽ làm gì nếu em nói hãy chấp nhận cô ấy nữa ?”
“Em đang nói gì thế ?”
“Ngay từ đầu, em không hề nói mình sẽ ghen ghét khi anh có thêm người mà mình yêu. Đó chỉ là nhận định của anh mà thôi, em yêu Rin nhưng em không hề nói rằng mình sẽ độc chiếm Rin. Em chấp nhận nếu như Rin có thêm những người khác, chỉ cần trong tim Rin có em, vậy là đủ. Huống chi, đó còn là người bạn của em, Cristina, vậy thì giờ, liệu còn điều gì để anh không chấp nhận cô ấy đây ?”
“………….”
Nghe những lời đó của Airi, tôi không biết phải nói gì trước em ấy cả, phải chăng, tôi thật sự đã tự mình suy diễn ra như thế này sao ? Tôi đưa mắt nhìn vào người con gái mình yêu thương ở trước mắt trong khi nghĩ thế.
“Nghe này Rin, tình cảm không phải chỉ dành cho duy nhất một người, anh hoàn toàn có thể dành nó cho nhiều người, cái quan trọng là với mỗi người, anh dành tình cảm cho nhiều hay ít mà thôi. Vậy, với Cristina ngồi ở kia, liệu tình cảm của anh dành cho cổ là bao nhiêu, có bằng với số 0 hay không ?”
Vừa nói, Airi vừa đưa mắt dịu dàng nhìn Cristina ở đằng sau em ấy, trong khi vẫn nói chuyện với tôi, giờ đây, đứng trước người mà tôi luôn yêu thương từ đó đến giờ, em ấy lại nói như thế, liệu, tôi có thể làm điều đó hay không đây ?
Vừa nghĩ tôi vừa đưa mắt nhìn vào Cristina ở đằng sau em ấy, tôi không hề ghét cô gái này, cũng không hề khó chịu khi ở gần cô, liệu rằng đây có phải là sai lầm của chính bản thân tôi hay không ?