Mở cửa nhà tắm và bước ra ngoài với một nét mặt khó chịu, tôi lấy cái khăn tắm lau khô mớ tóc ướt của mình. Chuyện vừa rồi làm cho tôi thực sự khó hiểu, nó làm tôi nhớ lại khi ở thế giới cũ, chuyện này đôi lúc cũng xảy ra, dù tôi thật sự không hiểu dù cho bản thân đã tỏ ra vô cùng mờ nhạt rồi thì không biết mấy cô gái đó thích điểm gì từ tôi nữa, thế nên tôi bơ luôn cho xong chuyện. Tuy nhiên, bây giờ tôi không thể áp dụng cách đó vào lần này được, vì sao ư ? Cristina hiện tại đang ở chung nhà với tôi, còn điều gì để tệ hơn nữa không ? Nếu như là bình thường, chỉ gặp lướt qua người ngỏ lời với mình ở trường thì chả sao cả, tôi không quan tâm, nhưng giờ đây, người đó lại đang ở chung một mái nhà với tôi thì đó mới thật sự là vấn đề.
Nhắc đến, vậy có nghĩa là Airi đã biết được điều này ư ? Vì thế mà em ấy vẫn chấp nhận để cô ấy ở đây sao, liệu có phải mọi chuyện đều đúng như những gì mà tôi đang suy nghĩ hay không, tôi có nên hỏi chuyện này với Airi ?
“………”
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến, đang đứng trước của phòng tắm không ai khác lầ Airi, em ấy đang đứng ngoài đó nhìn tôi trong khi mỉm cười. Nhìn thấy em ấy, nét mặt của tôi hơi cau mày lên đôi chút. Vậy là đúng như những gì đã nghĩ, việc em ấy đứng ở đây chính là minh chứng cho việc đó.
“Là em ?”
Airi đưa mắt long lanh ánh đỏ thẳm lên nhìn tôi khi được hỏi, đồng thời, em ấy hơi liếc nhìn vào bên trong phòng tắm mà nói.
“Vậy……. anh đã nói gì với cô ấy rồi ?”
Tôi nhăn mặt nhìn cô vợ đang đứng trước mặt mình, vì sao em còn hỏi thế ? Không phải nó đã rõ ràng rồi sao ? Nhưng thật sự mà nói, mỗi khi nhìn vào nét cười của em ấy, tôi không thể nói là mình sẽ giận lên được.
“Đi theo anh !”
Nắm lấy tay em ấy, tôi kéo Airi rời khỏi nhà tắm một cách nhanh chóng và hướng về phòng ngủ của hai đứa. Airi cũng không nói thêm gì, em chỉ ngoan ngoãn đi theo sau tôi, sau khi đã bước vào phòng ngủ và đóng cửa lại, bước đến giường và ngồi lên đó trong khi đưa mắt nhìn vợ mình đang đứng trước mặt.
Trông thấy ánh mắt từ tôi, Airi thở dài trong khi mỉm cười nói.
“Vậy, anh đã nói gì với cổ rồi ?”
“Dĩ nhiên anh từ chối. Còn bây giờ trả lời anh, sao em lại chấp nhận chuyện này ?”
“Thế giới này đâu cấm việc đa thê…..”
“Dù cho không cấm thì đã sao ? Thì anh sẽ cưới cô ấy hay sao, anh đã có em rồi, thì cần cô ấy để làm gì ?”
Airi nghe tôi nói, đưa mắt nhìn trong khi mỉm cười hỏi.
“Anh hai không thích cô ấy sao ạ ?”
“Vấn đề ở đây không phải là thích hay không, anh có em rồi nên việc đó dĩ nhiên là không cần thiết để nói.”
Trong khi nói, tôi đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng ở trước mặt mình, đúng vậy, chỉ cần mỗi em ấy là quá đủ rồi, sao lại cần thêm một cô gái khác nữa, với cả, em ấy sao lại quá ư rộng lượng như thế, việc đó đồng nghĩa với việc người em ấy yêu có thể sẽ bị chia sẻ cho một người nữa, chuyện đó, tôi cảm thấy khó chịu với nó. Sau tất cả, Airi trao cho tôi tất cả, làm theo bất kỳ yêu cầu nào của tôi với không một sự phàn nàn nào, vậy nhưng, bây giờ em cũng rộng lượng đến mức như thế sao, thật lòng, tôi muốn em ấy có thể ích kỷ hơn một chút, có thể ưu tiên bản thân mình hơn một chút mà bỏ qua lợi ích cho người khác thì cũng chẳng sao cả, tôi sẽ không bao giờ nói gì về việc đó cả.
“Nghe nè Airi, đôi lúc, anh luôn tự hỏi, vì sao em lại có thể rộng lượng tới như vậy, em gái ngốc, ích kỷ hơn một chút thì sao ?”
Vừa nói, tôi vừa nắm tay, kéo Airi vào trong lòng của mình, lấy tay còn lại đặt nhẹ lên mái tóc trắng tinh tựa như tuyết của em ấy. Đưa ánh mắt xuống nhìn em ấy, có thể thấy, có lẽ vì bất ngờ trước hành động của tôi, gương mặt của Airi ửng hồng lên đôi chút trông vô cùng dễ thương và đáng yêu, nhìn vào nó, cảm giác muốn cưng nựng em ấy của tôi trong chớp mắt dần tăng lên.
“Anh…. Đang đánh trống lãng sao ạ ?”
“………..”
“Em đúng là rất yêu Rin, nhưng em không hề có ý muốn chiếm hữu anh, chỉ cần trong tim anh luôn có em thì có bao nhiêu người khác không phải cũng như vậy sao. Em đã từng trải nghiệm cảm giác giống với cô ấy nên em hiểu rất rõ những gì mà cô ấy đang nghĩ, thế nào nhỉ, gọi là đồng cảm cũng được ạ.”
“……….”
Tôi đưa mắt nhìn Airi đang ở trong lòng mình, có lẽ đúng như em ấy nói, tôi không thể hiểu được tình cảm của những cô gái. Liệu nếu như Airi không hề thổ lộ với tôi, tôi tự hỏi mình liệu có bao giờ nhận ra tình cảm của em ấy, còn bây giờ, cũng có một điều tương tự xảy ra, chỉ là người đó lại là một cô gái khác, Cristina. Nói thật, tôi tự hỏi, mình có cảm giác gì với cô ấy, thì tôi không thấy ghét cổ, nhưng cũng không thể gọi thế là thích được.
“Chúng ta sẽ cần nói vấn đề này vào sáng mai, anh muốn ngủ vào lúc này.”
Như một cách hiệu quả để né tránh một chủ đề có phần khó giải quyết, cách tốt nhất mà tôi hay sử dụng là né nó đi với một vấn đề khác dễ dàng hơn. Nhưng có lẽ, tôi thật sự phải suy nghĩ về nó ?
“Ăn gian quá, nhưng được rồi, em sẽ không nói gì thêm nữa.”
Quá hiểu tôi, Airi cười khúc khích trong khi ngoan ngoãn nằm xuống nệm, em lấy tay vỗ vỗ lên một bên nệm ám chỉ tôi nằm xuống. Thấy thế, tôi cũng không nói gì, ngã lưng xuống chỗ đó trong khi khẽ ôm lấy Airi ở bên cạnh, những chuyện đó, hãy dẹp nó sang một bên đi, hiện tại tôi đang có một khoảng thởi gian yên tĩnh bên cạnh của em ấy thế là quá đủ rồi.
Cùng với suy nghĩ đó, mí mắt của tôi từ từ nặng trĩu đi, chẳng mấy chốc, hương thơm từ mái tóc của Airi nhanh chóng làm chúng nhắm nghiền hẳn lại. Cảm giác bình yên được ở bên người con gái tôi yêu hiện tại đã lấn át những suy nghĩ khác.
_________________________________.
Mở mắt vào lúc mà mặt trời còn chưa ló dạng, tôi đưa mắt nhìn sang chỗ tay phải của mình, ở đó là một cô gái tóc trắng xinh đẹp đang say ngủ. Nét yêu kiều của em khi đang ngủ dường như có thể mê hoặc bất kỳ ai. Khẽ vuốt ve khuôn mặt đang say giấc ấy, tôi nhẹ bước xuống giường, mặc độc trên mình chiếc áo thun đen dài tay, tôi mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ của mình và Airi.
Cùng lúc, khi vừa bước ra khỏi phòng, ở phòng bên cạnh, cũng có tiếng mở cửa vang lên, khi nhìn lại, tôi có thể thấy Cristina cũng bước ra khỏi phòng của cô ấy. Khi trông thấy tôi, bất giác cô ấy hơi cúi gằm mặt xuống, bản thân cũng không biết nói gì trước tình cảnh này, nên tôi chỉ khẽ im lặng.
“N… này !”
“………”
Cristina là người phá vỡ không khí im lặng từ cả hai, khi nhìn vào cô gái mà hôm qua vừa thổ lộ với tôi, bất giác tôi nhìn thấy ánh nhìn kiên định từ cô ấy. Không biết tôi nên nói điều gì vào lúc này đây nên tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy không nói.
“Đ… đấu một trận với em !”
Tôi có nên xem đó là một yêu cầu không ? Trông thấy ánh mắt khó hiểu mà tôi nhìn vào cô ấy, Cristina hít một hơi rồi nói.
“Nếu anh thắng, em sẽ rời khỏi đây, mãi mãi không liên quan gì đến hai nữa…….”
“Còn nếu cô thắng ?”
Tôi thẳng thừng hỏi trong khi đưa mắt thờ ơ nhìn vào cô gái đứng trước mặt mình, dù thật sự thì tôi cũng đã biết nó là gì rồi, nhưng tin tôi đi, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra được đâu.
“Nếu em thắng, làm ơn, hãy cho em ở bên cạnh anh.”
Đấy, rốt cuộc thì suy nghĩ của tôi cũng đã không hề sai, nhưng dù thế, có lẽ cuối cùng vẫn sẽ kết thúc như cách này nhỉ ? Được thôi, tôi không cảm thấy tội lỗi gì cả, những gì mà tôi cần phải làm lúc này là đánh bại cô gái này và làm cô ấy từ bỏ cái suy nghĩ đó của mình đi là xong. Song, khi nhìn vào ánh mắt của cô gái ở trước mặt, có một dự cảm không lành lại nổi lên trong lòng của tôi.
“Được thôi, tôi không mong muốn gì hơn thế này.”
Cùng với nói có phần ảm đạm của mình, tôi đã chấp nhận yêu cầu từ cô công chúa trước mặt. Dĩ nhiên, những gì cần làm là khiến cô ấy từ bỏ nó đi mà thôi, tôi sẽ sử dụng sức mạnh để áp đảo cổ và khiến cổ từ bỏ. Sau cùng, cách tốt nhất có lẽ là để cô ấy trở về cung điện thì hơn.
Vừa nghĩ, tôi quay lưng bước về cửa sau của căn nhà, hướng đến khu vườn đằng sau ngôi nhà gỗ. Ở đó đủ rộng để cả hai có thể tự do đấu với nhau mà không gặp vướng bận gì, dù thế, với tôi thế nào thì trận chiến cũng chỉ có một kết quả không hơn mà thôi.
____________________________________.
Ở sân sau của căn nhà, một khu vườn nhỏ với những loại hoa cảnh khác nhau được trồng ở đó, tiếp đó, một bãi cỏ lớn xanh rợp, nơi đó cũng chính là nơi mà tôi và Cristina hiện tại đang đứng. Đứng cách nhau chừng 5m, trước mặt tôi là Cristina trong bộ đồ luyện tập để dễ di chuyển, mái tóc vàng nhạt của cô đã được buộc búi lên, trên tay là thanh trường kiếm được chạm khắc tinh xảo. Trên gương mặt của cô ấy giờ đây là một biểu cảm hết sức nghiêm túc, có thể thấy rõ chiến ý của cô ấy đang toát ra một cách mãnh liệt.
Trong khi đó, tôi cũng với tay vào khoảng không và kích hoạt Rương Đồ, lấy ra thanh katana đen nhẵn. Để tránh gây nên những vết thương kinh khủng, tôi đã cố tình sử dụng ma lực của chính mình đề làm lưỡi kiếm cùn lại đôi chút, nhưng dù vậy, bị thứ này cứa vào người vẫn sẽ mang đến nỗi đau không hơn không kém. Sau khi đã xác nhận xong tình trạng của cả hai bên, tôi đưa mắt nhìn cô gái ở trước mắt mình.
“Tôi xong rồi đấy.”
“Được, vậy thì…… Bắt Đầu !!!”
Cùng với lời nói bắt đầu đó của mình, Crisitna liền di chuyển với một tốc độ cao rồi lao đến trước mặt tôi. Lưỡi kiếm của cô ấy nhanh chóng vung xuống người của tôi, nhấc tay cầm katana lên đôi chút, tôi lấy chuôi kiếm đỡ lấy đòn vừa rồi trong gang tấc, đồng thời nhoẽn miệng cười trừ. Đừng hiểu nhầm, hành động của tôi chỉ đơn giản là làm cô ấy nhận thấy cách biệt sức mạnh cũng như khiêu khích cô ấy mà thôi. Và, có vẻ như kế hoạch của tôi đã thành công, cùng với đó, những âm vang của tiếng vũ khí va chạm với nhau vào buổi sớm nổ ra liên hồi.