Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 44 – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 44

“Phù~”

Thở ra một hơi trong khi thả mình hẳn xuống bể nước nóng, tôi để trên đầu mình một cái khăn tắm được xếp gọn gàng. Không gian của phòng tắm có thể nói cũng là đủ rộng, hiện tại do đang được sử dụng nên không gian đang có khói trắng bốc lên nghi ngút. Bây giờ đã là hơn 12h đêm rồi, vì rất nhiều chuyện lớn nhỏ mà đến tận giờ này tôi vẫn chưa chợp mắt.

Ngã lưng dựa vào thành bể nước, tôi ngẩng mặt lên nhìn trần phòng tắm, những suy nghĩ vẩn vơ cứ loay hoay ở trong đầu riết không thôi. Dạo gần đây, mấy cái ý tưởng đen tối xuất hiện không ít trong đầu tôi, dẫu biết rằng đó là vì đã dung nhập với bóng tối trong người mình, dù vậy tôi vẫn hơi khó hiểu không biết liệu giờ đây tôi có phải là một hỗn tạp giữa sáng và tối hay không nữa, nó thật sự đã ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của tôi dạo gần đây.

Thông thường dù cho có ý định trừ khử đi ai đó đi chăng nữa, thường tôi cũng sẽ không để lộ nó quá nhiều trong ánh mắt, dù vậy lần này như thể đồng điệu với suy nghĩ của tôi, sát khí tỏa ra hiển hiện hẳn trong ánh mắt. Rốt cuộc liệu đây có phải là thay đổi duy nhất của tôi không, tôi cũng không biết nổi.

Có khi tôi nên liên lạc với Cha hoặc mấy anh chị để nói về vấn đề này nhỉ ? Mà thật ra thì nếu là Cha thì chắc ông cũng đã quan sát và thấy được vấn đề tôi đang gặp phải rồi. Ấy mà khoan, việc tôi cầu hôn với Airi, có khi cũng nên báo với họ một tiếng nữa chứ nhỉ ? Sau cùng tôi cũng phải tổ chức một lễ cưới với em ấy nữa.

Lão già nhà tôi đã từng nói khi còn sống, nếu con muốn cưới vợ thì trước hết phải có những thứ tiên quyết như nhà cho cả hai và một công việc ổn định, như thế có thể chứng tỏ con là một người đàn ông trong mắt của con bé đó. Dù thực tế thì có lẽ dù tôi có ra sau thì Airi cũng sẽ ưng thuận mà thôi, nhưng xem ra giờ tôi cũng hoàn toàn đủ mấy điều mà lão già đã nói rồi. Có lẽ tối nay tôi cũng nên bàn với em ấy về việc tổ chức một lễ cưới nhỉ ?

Ngâm mình trong nước nóng trong khi thả trôi mình theo dòng suy nghĩ, bất giác, có tiếng mở cửa từ bên ngoài vọng vào. Tôi tự nghĩ, chẳng lẽ là Airi chăng, em ấy tính vô tắm chung à ? Trong khi nghĩ thế, tôi cũng không thèm quay mặt lại nhìn đằng sau.

Sau một vài tiếng bước chân càng lúc càng gần mình hơn, tôi thiết nghĩ có lẽ em ấy định bịt mắt tôi đây mà. Và đúng là như thế, mắt của tôi nhanh chóng bị đôi bàn tay nhỏ nhắn chụp lại từ đằng sau, làm cho không thấy được gì hết.

“Cái con nhóc này, lại còn định để anh đoán em là ai nữa sao ?”

“………….”

Là thay, nếu là thông thường thì Airi đã nhanh chóng cười khúc khích trong khi chế giễu tôi không có tí đọc không khí gì cả, ít nhất cũng phải hùa theo em ấy các thứ. Nhưng lần này không hề có sự hồi đáp từ sau lưng tôi, tôi thật sự cảm không khí bỗng chốc trở nên thật kì lạ. Cứ như thể đây không phải là Airi vậy, khoan đã, nếu không phải là Airi thì rốt cuộc……

“Cô là Cristina ?”

Tôi nhẹ hỏi, không phải nói khoác đâu, chỉ là thật sự có lẽ tôi đã ở rất lâu bên Airi nên giờ đây tôi có thể nhận rằng mình thật sự có thể biết liệu đó có phải là em ấy hay không, nói thế nào nhỉ, nó như là hương thơm hay cảm giác đây ?

Trong khi nghĩ thế, đôi bàn tay mảnh mai đang che mắt của tôi bỗng buông ra, cùng với đó là một lọn tóc màu vàng nhạt khẽ chạm vào mặt của tôi. Một giọng nói khác biệt so với chất giọng của người con gái tôi yêu vang lên.

“Bingo, anh đoán chính xác rồi.”

Đồng thời, một đôi mắt có màu lam biển dịu dàng nhìn xuống tôi từ phía trên, đó chính xác là Cristina rồi, không sai vào đâu được, và hiện tại thì….. cổ đang khỏa thân !!!

Vâng, dù sao thì đây cũng là nhà tắm thế nên nếu bạn vào mà vẫn mặc đồ ở trên người thì đó mới là điều kỳ lạ á. Nhưng thứ kỳ lạ ở đây là sự xuất hiện của cô ấy, tôi nhớ chắc rằng mình đã đi hẳn vào phòng tắm trước sự chứng kiến của Airi và cô ấy cơ mà. Nếu mà là Airi thì tôi đã không nói gì nhưng vì sao bây giờ lại là Cristina ?

Những lọn tóc xõa xuống trên đôi vai trắng ngần, phủ lên bộ ngực đầy đặn của cô ấy, che đi những thứ cần che, dù thế nó vẫn đem đến một cảm giác đê mê khó diễn tả. Cô ấy đang nhìn xuống tôi trong khi đang ngồi quỳ một bên, nó thật sự che đi được nhiều thứ hơn bạn nghĩ đó, dù thế vẫn không thể che đậy hết được những đường cong của một cô công chúa đang lồ lộ ra ở ngay trước mắt của tôi.

“Cô không thấy ngượng sao ?”

Tôi hỏi trong khi tránh ánh mắt của mình nhìn vào thân thể của cô ấy, khi nghe tôi hỏi, Cristina khẽ mỉm cười trong khi nói.

“Vì sao em phải ngượng ạ ?”

“!!!???”

Tự dưng cô ấy thay đổi cách xưng hô làm cho tôi thật sự bất ngờ, rốt cuộc thì cổ muốn gì từ tôi đây ? Với cả, có thể lấy cái khăn hay thứ gì đó che cái cơ thể trần trụi đó của cô lại đi có được không ? Nó làm cho tôi đau mắt đó.

Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, cái aura toát ra từ người của cô ấy làm tôi liên tưởng đến lần mà tôi cùng với Airi phá rào. Oi Oi, tôi chỉ đùa thôi mà, sao cái cảm giác này cứ như là thật vậy hả ? Alo !?

*Tỏng

Một giọt nước bỗng chốc rơi xuống má tôi rồi lăn dài rớt xuống bể nước, chã nhẽ là nước từ tóc của Cristina ư ? Không thể nào được, sau cùng thì tôi khá chắc chắn dù hơi nước ở trong phòng bốc lên khá nhiều thì tôi xin khẳng định là lúc nãy và bây giờ tóc của cô đều chưa hề ướt. Vậy, nước đó từ đâu ra ? Như để xác nhận lại điều mình vừa thấy, tôi nheo mắt nhìn mặt của Cristina, có thể nhận ra, trên hai gò má đó là một dòng lệ nhẹ chảy xuống trong khi cổ vẫn nhìn tôi.

“Em đã rất đau, khi biết rằng anh không tin tưởng em dù chỉ một chút, khi nghe Airi nói ra sự thật, em đã không suy nghĩ đến nó, em đã nghĩ, chẳng nhẽ em vẫn chưa đủ tốt để anh có thể tin tưởng hay sao ?”

“Phì… Đang nói đùa có phải không đấy công chúa ?”

Tôi cố gắng xem điều mà cổ nói như là một trò đùa vậy, có lẽ cô ấy muốn trả đũa tôi về việc khi nãy chăng ? Nhưng như thế này thì không vui nổi đâu công chúa ạ ! Dù thế, trong ánh mắt xanh biếc của Cristina, hầu như không hề ánh lên tí gì của sự đùa cợt cả.

“Khi trông thấy anh cầu hôn Airi ở ban công, trái tim của em như thắt chặt lại vậy, dù cho có được cô ấy chấp nhận cho phép, sự thật rằng anh vẫn luôn luôn yêu cô ấy không hề thay đổi….”

Giọng nói của Cristina ngày một run run, như thể cô ấy đang trở nên xúc động vậy, lệ từ đôi mắt lam biếc ấy càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, rơi lã chã trên mặt của tôi. Rồi trông như thể đang gắng gượng hết sức của mình, cô ấy siết nắm tay của mình lại trong khi đấm nó lên vai tôi.

“….. Vì sao, em đã tự hỏi, vì sao lại là anh mà không phải ai khác, vì sao, lại là anh vào thời khắc đó, phải chi không phải là anh mà là một người khác cứu em, thì có lẽ em đã không yêu anh đồ khốn.”

“…… Cristina, nghe này…..”

Tôi cố gắng làm cho cô gái đang kích động kia bình tĩnh lại, sau cùng bỗng dưng mọi chuyện lại ra nông nỗi này, bản thân tôi cũng cảm thấy hết sức khó hiểu. Đột nhiên bảo yêu tôi ? Trò cười này lạnh quá có phải không ?

“Im đi, vì sao, vì sao luôn là thế. Luôn luôn là nét thờ ơ đó, anh luôn nhìn em bằng ánh mắt đó, anh chưa hề nói chuyện với em như đối với Airi dù chỉ một lần cả. Vì sao, rốt cuộc là vì gương mặt hay là vì sức mạnh của anh, mà tại sao em lại không thể ngừng cảm xúc này lại chứ.”

Ngưng những nắm đấm đó của mình lại, Cristina lấy hai tay nắm lấy mặt của tôi, ngay lập tức, cổ áp môi lên môi của tôi mà không chút chần chừ hay đắn đo gì cả. Tôi mở to mắt nhìn thẳng vào cô gái mà lúc này đây đang khóa môi tôi lại, xém tí nữa, tôi đã bị mất tự chủ mà thả mình theo cám dỗ từ nụ hôn của cô ấy, nhưng vào lúc đó, hình ảnh nụ cười của Airi như hiện lên rõ nét trong tâm trí, khiến cho cái cảm giác đê mê mà quyến rũ đó như nhạt nhòa đi trong đầu tôi. Lấy tay mình với một lực đủ để không làm cô ấy bị thương, tôi đẩy vai của cô ấy ra để cho cái chuyện khốn nạn này kết thúc.

Ngay khi vừa tách môi ra được khỏi Cristina, tôi nhanh chóng đứng dậy trong khi lấy khăn quấn quanh nửa người dưới trong khi nhìn chằm chằm vào cô gái bị đẩy ngã dưới sàn bằng một ánh nhìn thương hại.

“Tôi sẽ xem như chuyện này chưa hề xảy ra, và hãy bỏ cái cảm xúc đó khỏi đầu cô đi, tôi không thể làm thế, sau cùng tôi không thể phản bội Airi được.”

Nói rồi, tôi bước đi hướng ra cửa phòng thay đồ, để mặc lại Cristina đang ở phía sau lại. Nhưng ngay sau đó, người tôi bị níu lại bởi cô ấy, Cristina đang ôm lấy tôi từ đằng sau, cặp ngực của cô ấy đang áp sát vào lưng của tôi mà không hề có bất kỳ vật cản nào. Trong khi đó, với chất giọng dường như sắp khóc, Cristina nói từ đằng sau.

“Vì sao, dù cho đã nhìn thấy cả cơ thể của em, anh cũng chẳng có lấy một phản ứng. Vì em không đủ hấp dẫn như Airi hay vì sao mà lại không thể ?”

“Hãy hiểu cho, không phải vì cô khiếm khuyết gì cả, chỉ đơn giản là vì cô là công chúa, còn tôi là thường dân, chỉ thế thôi. Cỏ thì không nên và cũng không được với tới mây, hơn cả, tôi đã có Airi rồi, loại chuyện này sẽ không thể xảy ra đâu.”

Vừa nói, tôi lấy tay nới vòng tay mảnh khảnh đang ôm lấy mình đấy từ đằng sau ấy rồi bỏ đi mà còn chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Bỏ mặc Cristina đang ở đằng sau đó, tôi bước ra cánh cửa và đi đến chỗ đựng quần áo của mình, mặc nhanh chúng rồi nhanh chóng rời khỏi nhà tắm với một cảm giác rối bời khó chịu trong đầu.

Chỉ còn lại một mình trong phòng tắm, Cristina lấy ngón tay đặt lên môi của mình, cảm giác từ nụ hôn vẫn còn đọng lại trên môi của cô ấy, giọt nước mắt vẫn còn chảy từ đôi mắt ướt đẫm của cô, cô mở miệng nói với giọng run rẩy.

“Mình đã làm nó mất rồi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.