Sau khi trở thành Quỷ Vương và triệu hồi cũng như đặt tên cho Aisac, tôi quyết định mình sẽ trở về nhà, sẵn tiện cũng là để test cái phép cổng thông hành vừa nhìn qua từ Bahamut. Dù sao thì giờ cũng đã gần 12h rồi, không thể ngờ được là những việc ở đây tốn thời gian hơn tôi đã nghĩ, tôi cần về nhà với Airi vẫn là hơn. Sau khi cung kính chào tôi, Bahamut và Aisac đứng trước tôi trong khi nói.
“Đức Vua của thần, hãy cho thần được ở bên cạnh ngài.”
“Bệ hạ, thần cũng muốn được ở cạnh bệ hạ.”
“!?”
Hai ngươi vừa nói gì cơ ? Rốt cuộc thì có phải là do tôi vừa nghe nhầm hay không thế. Vì sao phải như thế, điều này nghe hết sức vô lí thế nào ấy. Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn vào Aisac và Bahamut, trông thấy ánh mắt của tôi, Aisac nhanh chóng giải thích.
“Thần muốn ở bên để bảo vệ cũng như có thể sẵn sàng giúp đỡ cho Đức Vua bất cứ lúc nào.”
“Cũng được thôi, nhưng ta không nghĩ ngươi nên đến đó, dù sao ngươi vẫn là một Ác Quỷ thật sự.”
“Xin người chớ lo thưa Đức Vua của tôi, thần đã có giải pháp rồi ạ.”
Ngay lập tức, cả cơ thể của Aisac biến thành một bóng đen, ngay sau đó nó nhập vào trong cái bóng của tôi, sau đó, một giọng nói phát ra từ cái bóng trong khi tôi đang nhìn xuống nó.
“Như vầy có ổn chưa thưa Bệ Hạ ?”
“Ồ, được đấy. Nếu vậy thì ngươi có thể ở trong bóng của ta đúng chứ ?”
“Vâng, những lúc cần thiết, thần có thể từ thế giới bóng xuất hiện mỗi khi Chủ Nhân có việc cần.”
“Tốt, cứ như vậy đi.”
Cơ bản thì Aisac sẽ tạo ra một không gian riêng cho riêng mình ở trong bóng của tôi và khi nào cần thiết, Aisac có thể ngay lập tức xuất hiện. Có vẻ như anh chàng này sở hữu nhiều thứ phép thuật khá ấn tượng đó. Tốt thôi, vậy tôi sẽ để anh ta ở đó, trong khi nghĩ thế, tôi quay sang nhìn vào Hắc Long đang trong hình dạng của một cô gái với đuôi tóc đen tuyền dài đến tận lưng của mình.
“Hãy cho ta biết lí do đi Bahamut.”
“Thưa, sau khi đã bàn bạc với nhau, các Ma Vương chúng thần quyết định sẽ để cho thần ở bên cạnh để có thể đảm bảo an toàn cho Bệ Hạ ạ.”
“Không phải chỉ cần mình Aisac là được rồi sao ?”
“Thưa Chủ Nhân, sau cùng thì Aisac không hề thuộc vào quyền hạng hay sẽ bị ảnh hưởng bởi chúng thần, thế nên chúng thần cần một người ở bên Bệ Hạ ạ.”
Nghe lí do nó có phần hơi củ chuối một tí, nhưng mà cũng đành chịu thôi, sau cùng thì có vẻ như Bahamut sẽ không để tôi rời đi nếu không chấp nhận yêu cầu này từ cô ta.
“Vậy ngươi cũng có thể làm như Aisac ư ?”
“Vâng, thần cũng có thể tạo ra một không gian trong bóng của Bệ Hạ.”
“Haizz, thôi được rồi, xem ra cũng chẳng còn cách nào khác, hãy làm như thế đi.”
Khi nghe tôi nói thế, mặt của Bahamut bỗng giãn ra trong khi mỉm cười cúi đầu trước tôi.
“Vâng, tạ ơn người thưa Bệ Hạ.”
“Hừm, phải chia sẻ chỗ ở với một kẻ khác trong bóng của Đức Vua, được thôi, xin theo ý của ngài thưa Đức Vua của tôi.”
Aisac nói như thế trong khi đang ở bên trong bóng của tôi, ngay sau đó, Bahamut cũng tự biến mình thành một cái bóng và nhập vào chung với bóng của tôi. Tự nghĩ giờ đây tôi đang có trong mình hai kẻ phải nói là thuộc vào dạng khủng bố khi cả hai đều có thể thẳng tay phá hủy cả một quốc gia. Nhưng thôi, xem ra thế này cũng đã ổn lắm rồi.
Vừa nghĩ thế, tôi nhanh chóng mở một cổng thông hành kế bên chiếc ngai đen, rồi sau đó bắt đầu tiến vào bên trong, có lẽ Airi sẽ phát cáu và mắng tôi một trận vì tội về trễ như thế này. Hi vọng đó sẽ chỉ là cảm giác của tôi mà thôi.
Dường như có một sự khác biệt trong cách thức mà cổng thông hành hoạt động, có vẻ như khi tôi là người mở nó ra với đích đến là trước nhà tôi, nơi mà tôi đã có rải ma lực của mình ra từ trước, khoảng thời gian đi trong không gian thông hành dường như ngắn hơn rất nhiều so với lúc đi trong cổng do Bahamut tạo ra. Chính Bahamut bên trong bóng cũng đã thừa nhận điều này.
“Thần không thể ngờ được ngài có thể tạo ra một cánh cổng thông hành với khoảng thời gian đã được rút ngắn đến mức khủng khiếp như thế này.”
“Đức Vua của tôi, sau cùng thì Đức Vua dường như có một sự dị biến trong ma lực. Xem ra ta không phải là người duy nhất nghĩ đến điều này nhỉ ?”
“Đồng tình, sức mạnh của Bệ Hạ dường như không có giới hạn trong lần ta chiến đấu với ngài ấy.”
Bơ đi cuộc nói chuyện của hai kẻ ở bên trong bóng của mình, tôi bước đi trong khi đã nhìn thấy cổng bên kia của con đường. Ngay sau khi bước ra khỏi cánh cổng, tôi đã đứng ngay trước nhà của mình, khẽ lấy tay mở cánh cửa rồi bước vào bên trong, tôi rón rén đi từng bước trong khi dường như cả Airi và Cristina đều đã ngủ hết cả.
Nhưng ngay lập tức, tôi đã xém rớt tim ra ngoài, chiếc đèn trên bàn bỗng bật lên, ngay sau đó là Airi trong bộ đồ ngủ đang đứng trước mặt tôi với nét mặt khó tả. Ôi thôi xong rồi, em ấy đang giận, tôi chắc chắn cái nét mặt này là như thế đó.
“À thì em biết đấy……”
“Ngồi xuống !!!”
Chưa kịp nói dứt câu, giọng nói dễ thương của Airi đã cắt ngang không cho tôi nói thêm gì nữa, tôi ngay lập tức quỳ hai chân xuống đất trong khi ngậm chặt miệng của mình lại không dám hó hé nửa lời. Cô vợ đáng yêu của tôi giờ đây đang thực sự bực mình rồi đó, dù thế nét dễ thương vẫn ở trên khuôn mặt của em ấy. Nhưng tôi tự hỏi giờ có phải là lúc để nghĩ về điều đó hay không.
“Anh Về Trễ !”
Với cách nhấn mạnh từng chữ trong khi nói đó, chả hiểu sao, Airi trước mặt tôi thật sự là một người trông đầy sự uy hiếp. Xem ra, dù có được gọi là Quỷ Vương hay gì gì đó, thì cuối cùng tôi cũng chỉ là một tên sợ vợ thôi nhỉ ? Nhưng cũng chẳng sao cả, như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì, tôi không thích mình là dạng vũ phu hay nam quyền gì đâu, tôi theo bình đẳng giới nhé.
‘Có thể làm cho Đức Vua phải quỳ xuống không dám hó hé gì, người này rốt cuộc là ai mà lại có thể làm thế ?’
‘Cái này, dường như ta đã bắt gặp trong trận chiến lần trước với Bệ Hạ, cô ấy dường như là một người rất quan trọng với ngài ấy.’
‘Ha ha, sẵn nói với các ngươi, em ấy là vợ của ta, tuyệt đối không được động vào em ấy nghe rõ chưa !?’
‘………!!!!!’
‘!!!!!……..’
Có vẻ như hai thuộc hạ bên trong cái bóng của tôi đã rất ngạc nhiên khi biết được thân phận của cô gái có thể làm cho chủ nhân của họ phải rơi vào tình trạng dở khóc dở cười như thế này. Trong khi có một màn hội thoại nội tâm nhẹ với mấy kẻ đang ở trong bóng mình, tôi đang phải méo mặt trước Airi đây.
“Em biết là anh có nói là đi làm chút chuyện, nhưng chút chuyện không có nghĩa là anh lại về trễ như thế này ! Em đã rất lo lắng đó ạ.”
“Thật ra thì….. thôi được rồi, hai người các ngươi, ra đây đi.”
Ngay khi nghe tôi nói, từ trong cái bóng, hai bóng dáng liền đó xuất hiện. Aisac và Bahamut đang đứng ngay sau lưng tôi trong khi tôi đang phải quỳ dưới đất như thế này.
“Thật vinh dự cho tôi khi được gặp vợ của Đức Vua, hân hạnh được gặp người thưa Nữ Hoàng của tôi, tôi là Aisac, bề tôi của Đức Vua.”
Với dáng vẻ của Quý Tộc, Aisac nhanh chóng cúi mình giới thiệu với Airi trong khi em ấy đang ngơ ngác. Tiếp theo đó, đến lượt Bahamut cũng cúi đầu giới thiệu về mình.
“H… hân hạnh được gặp người, tôi là Bahamut….. thuộc hạ của Chủ Nhân ạ….”
Sau khi nhận được hai lời chào hỏi từ hai thuộc hạ của tôi, mặt của Airi dường như hơi đơ ra trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, em ấy thở dài rồi nói.
“Hân hạnh gặp hai ngươi. Nhưng hãy để ta tiếp tục chuyện này trước đã !”
“Thưa rất sẵn lòng thưa Nữ Hoàng.”
“V…vâng.”
Ngay sau đó, với nét cười ở trên khuôn mặt, Airi lôi tôi vào trong phòng với không một sự phản kháng nào được diễn ra cả, tôi buông xuôi để em ấy lôi cổ vào trong phòng ngủ với ánh mắt khó tả từ hai thuộc hạ của mình. Nhẹ đóng cánh của căn phòng ngủ lại, ngay lập tức, giọng nói đáng yêu của em ấy phát ra mà hẳn ai trong nhà đều có thể nghe thấy được.
“Giải thích cho em đi anh hai !!!”
Và thế là tôi đã phải tường thuật lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi rời khỏi nhà cho đến khi giờ đây đang phải thuật lại sự tình những gì đã xảy ra ấy cho em ấy nghe. Sau cùng thì tôi cũng không có dự định giấu em ấy mấy chuyện này để làm gì cả, tôi rất rất tin tưởng vào cô vợ đáng yêu của mình là đằng khác.
Trong khi có một tên nam nhân nào đó giờ đây đang phải quỳ gối tường thuật lại đầu đuôi sự việc, thì ở phòng bên cạnh, Cristina sau khi nghe thấy giọng nói có phần lớn tiếng của Airi khi nãy, đã giật mình thức dậy khỏi giấc ngủ, cô mở cửa phòng trong khi lấy tay dụi dụi đôi mắt màu lam biển đang say ngủ của mình. Loay hoay ngơ ngác bước ra phòng khách, bất ngờ khi cô nhìn thấy có hai người đang đứng nghiêm ở đó.
Bất giác Cristina cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra ướt hết cả lưng khi nhìn vào hai kẻ đó. Một người là phụ nữ với mái tóc màu đen tuyền tuyệt đẹp cùng với đôi mắt bò sát vàng kim mà cô cảm tưởng đã thấy ở đâu đó. Một người thì có nét mặt lưỡng tính, trông góc cạnh giống của một người đàn ông nhưng cũng có những nét quyến rũ kì lạ của một người phụ nữ, có điều, tròng mắt màu đen kịt và ma lực phát ra khủng khiếp từ cả hai đã ngay lập tức khiến cô cảm thấy cảnh giác.
“Ồ, sao ngươi cũng ở nhà của Chủ Nhân vậy ? Công Chúa Cristina ?”
“…… Khoan đã, không lẽ ngươi là Bahamut ?”
“Người quen của ngươi à ?”
Aisac bên cạnh thờ ơ hỏi Bahamut trong khi vẫn đang đứng đó chờ đợi Đức Vua của mình. Nghe thấy thế, Bahamut thở dài rồi nói.
“Cùng không hẳn là quen biết gì lắm, nhưng có lẽ cũng tính là thế được.”
“Vậy được rồi, vậy ngươi hãy giải quyết đi, ta sẽ không nói gì cả.”
“Kh…. Khoan đã, rốt cuộc thì vì sao mà Bahamut lại ở nơi này, kèm theo đó thì đây là ai nữa ?”
Trông thấy Cristina đang trở nên hoảng loạn, Bahamut khẽ thở dài trong khi Aisac ở bên cạnh đã vờ như không quan tâm đến điều đó nữa. Cuối cùng Bahamut đã phải lên tiếng.
“Nghe này Công Chúa Berfelt, chúng ta cần ngồi xuống để nói về chuyện này đôi chút đấy. Dù sao thì chủ nhân cũng đang có chút chuyện cần nói với vợ ngài ấy ở trong phòng nên chúng ta cũng nên có một cuộc uống trà trò chuyện chứ nhỉ ?”
“CÓ AI ĐỜI LẠI ĐI UỐNG TRÀ NÓI CHUYỆN VỚI MA VƯƠNG KHÔNG !???”
Đêm hôm đó có nhiều người đã nghe thấy một giọng nói thất thanh từ một cô gái tóc vàng nhạt nào đó. Giọng nói của cô đã vang vọng trong đêm muộn đủ để nghe thấy dưới những vì sao đêm.