Đi trong không gian dịch chuyển đó được một lúc, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được cổng thông hành ở đầu bên kia. Với một chút ánh sáng chói mắt phát ra khi vừa mới bước ra từ đó, nhưng nó ngay lập tức sau đó cũng dần nhạt nhòa đi. Để lại trước mặt tôi là một nơi với nhiều cột đá khác nhau, có một cái điện ở phía trước không xa, ở đó, tôi còn cảm nhận được hiện diện của 10 kẻ nữa.
“Mời theo lỗi này, thưa bệ hạ.”
Vừa nói, Bahamut cùng Tiên Tri liền đi trước một bước, tôi cũng chẳng thèm ý kiến, theo sau cả hai. Sau cùng nếu đây là một cuộc đánh úp, đánh hội đồng thì xem ra chúng vẫn còn đánh giá thấp sức mạnh của tôi lắm. Nếu dám làm thế thì thằng này cũng sẵn sàng khử hết chúng mà thôi, chẳng hơn chẳng kém.
Khi đến trước cái điện đó, như dự đoán, tôi nhận ra có 10 kẻ đang đứng ở bên dưới, trong khi ở bên trên, là một cái ngai được làm hình như là bằng đá đen, nó to lớn, uy hùng nhưng cũng không kém phần tinh tế. Khi nhìn thấy 3 người chúng tôi vừa bước đến, 10 kẻ đó nhìn vào tôi và mãi mê quan sát, dường như chúng đang nhận thấy ma lực rò rỉ ra bên ngoài của tôi.
Trong khi nghĩ thế, Bahamut và Tiên bước vào trong đám 10 kẻ đó, sau đó chúng tách ra làm hai hàng trong khi khẽ lùi sang hai bên, tránh ra rồi tạo thành một đường đi từ tôi cho đến cái ngai đó. Gì đây, rốt cuộc thì tôi phải làm gì với mấy thứ này hử ?
“Xin mời bệ hạ hãy ngồi lên ngai bóng tối ạ. Nói chuyện với bệ hạ trong khi đứng ngang hàng thế này sẽ là một sự bất kính của chúng thần tới ngài thưa bệ hạ.”
Tôi thật sự chẳng thể nào chịu cho nổi cái gì mà hở cái 1 bệ hạ 2 cũng bệ hạ nốt như thế này ? Làm ơn đi, ta nghe nó cứ thấy rợn cả da gà đây, nhưng nói là thế, cũng chẳng có việc gì tôi không làm cả, sau cùng thì tôi chẳng biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi được 2 Ma Vương đến để mời đến chỗ này, rồi sau đó còn gặp thêm 10 kẻ nữa, tất cả đều chính xác là Ma Vương không sai đi đâu được, có một sự cách biệt không hề nhỏ giữa sức mạnh của những kẻ này với những mạo hiểm giar lẫy lừng ở Berfelt. Nếu phải xếp loại thì chúng đều thuộc vào hàng rank S, còn có một vài cá thể có sức mạnh vượt xa rank S, tiêu biểu như Bahamut và một cặp đôi nhìn giống chị em và dường như là người thuộc Long Tộc, còn có một cô gái với từ đầu đến chân đều là màu đỏ, mái tóc đỏ óng ả, một đôi mắt có màu đỏ sắc chính xác là người thuộc tộc Vampire.
Đi qua hai hàng những kẻ với sức mạnh bá đạo đó, tôi bước lên những bậc tam cấp trước khi đứng trước cái ngai điện. Chạm tay lên bề mặt nhẵn nhụi mà sần sùi của nó, tôi khẽ quay lưng ngồi xuống mà không thèm đến 1 tí khách sáo nào.
Sau khi tôi ngồi lên cái ngai điện, 12 kẻ bên dưới ngay lập tức quỳ gối xuống mặt đất trong khi cung kính nhìn vào tôi. Liệu tôi nên gọi chuyện này là bình thường không, 12 kẻ được gọi Ma Vương giờ đây đang quỳ gối trước mặt của tôi nè ?
“Ngài thấy thế nào thưa Bệ Hạ ?”
Với giọng nói vang, Hắc Long trong hình dáng của một cô thiếu nữ đang khẩn khoản nói với tôi như thế đó.
Khẽ sờ vào cạnh của cái ngai một lần nữa, cảm giác sần sùi của thứ hắc thạch bị gọt đẽo nhanh chóng truyền đến tay mình. Cảm giác thế nào ư, nói sao giờ, tôi còn chẳng hiểu cái mô tê gì thì đã thành tình hình thế này rồi.
“Ta có một thắc mắc đây. Vì sao các ngươi lại quỳ gối trước ta như thế này !?”
Bằng giọng nói âm trầm, tôi chắc rằng mình đã truyền đạt đủ ý trong lời nói của mình đến 12 kẻ phía bên dưới. 12 Ma Vương khi nghe thấy lời tôi, ngẩng mặt của mình lên với vẻ khó hiểu hiện trên mặt. Một trong số đó lên tiếng.
“Không phải vì Bệ Hạ là Quỷ Vương hay sao ạ ?”
Rồi thôi, câu chuyện nó đi đến một cái diễn biến méo thể khó tả hơn được nữa. Rốt cuộc thì cái tên đó lấy ở đâu ra thế hả. Đứng dậy khỏi cái ngai đen tôi bước lên một bước trong khi nói.
“Nói ta nghe, cái tên đó là sao mà các ngươi lại gọi ta như thế ?”
“Thưa, thần chính là người có năng lực tiên tri. Chính thần đã nhìn thấy tương lai bị ảnh hưởng bởi bệ hạ.”
Kẻ vừa nói là một có gái mà tôi không thể nói là không quen quen cho được. Cô ta chính xác là người đã xem bói cho tôi cùng với Airi, dù lúc đó không nhìn thấy mặt, nhưng ma lực trong người cô ta thì giống hệt nhau không sai đi đâu được.
“Thế năng lực đó có thể tiên tri thấy được bao xa, hãy cho ta biết về giới hạn năng lực đó của ngươi.”
Về cơ bản thì đó dường như là tất cả những gì đã xảy ra cho đến lúc này đấy, tôi đã được đưa đến nơi gọi là Ma Vương Điện cùng với đó là được 12 Ma Vương cúi mình hạ đầu ở bên dưới. Không phải ảo tưởng hay gì đâu, thật sự chẳng hiểu được, cứ như thể tôi là vua vậy, trông thật mỉa mai làm sao.
Nghe thấy tôi hỏi, Ma Vương Tiên Tri ngẩng đầu lên và tiếp tục.
“Với những gì có thể, ma thuật của thần có thể tạo ra những giấc mơ với thành phần là một lượng lớn ma lực của thần và nếu để nhìn thấy tương lai của một kẻ khác thì thần cần phải có một ít ma lực từ người đó thưa bệ hạ.”
“Vậy ngươi nhìn thấy được bao xa, năng lực này có giới hạn không ?”
“Có, thần chỉ có thể nhìn thấy tương lai nhất định của một người, những điều trọng đại mà kẻ đó có thể làm được, nếu muốn nhìn xa hơn nữa thì nó dường như là điều không thể.”
Ra vậy, nó cũng không toàn năng đến mức độ có thể tiên tri được cả tương lai, dù thế, rốt cuộc vì điều gì mà ả ta lại tiên tri được tôi sẽ trở thành cái thứ gọi là Quỷ Vương thế hả alo ?
“Vậy làm thế nào mà ngươi lại nhìn thấy ta ?”
“Quan sát tương lai ở một điểm bất định để tìm hiểu về những anh hùng sẽ được triệu hồi đến thế giới này, thần đã nhìn thấy ngài thưa bệ hạ, tình cảnh của chúng ta lúc đó cũng không khác với bây giờ là mấy ạ.”
Nghĩa là tôi trong lúc đó cũng được 12 Ma Vương quỳ gối trước mặt như thế này sao ? Nghe nó cứ thấy mơ hồ như thế nào đó không biết nữa. Thôi được rồi, bỏ qua vấn đề năng lực đó đi được rồi, tôi đã biết quá đủ về ma thuật đó rồi, còn giờ cũng nên vào việc chính chứ nhỉ ?
“Thế ? Các ngươi cần gì từ ta, ta không nghĩ mình sẽ làm một thứ giống như cái mà các ngươi gọi là Quỷ Vương đó đâu.”
“Dẫu cho điều quan trọng nhất với ngài cũng bị ảnh hưởng sao ạ ?”
“!!!!?????”
“Thần không thể nói chắc được điều gì, chỉ là Thần Linh đã để mắt đến ngài rồi đấy ạ. Sớm thôi, lũ Thánh Kỵ cũng sẽ quan tâm đến việc này.”
“Hô, vậy ngươi nghĩ điều đó thật sự là vấn đề ư ? Nếu chúng muốn làm điều đó thì hẳn thôi, ta sẽ tàn sát thứ gọi là Thần đó. Vì sau cùng nếu các ngươi nghĩ chúng thật sự là thần linh thì đó là một sự nhạo báng đến chúng ta đấy.”
Ngay lập tức, một uy áp khủng khiếp phát ra từ người tôi, đây không phải là sát khi từ sự khát máu, nó cũng chẳng phải sự bùng phát ma lực. Đây đơn giản là một thứ mà ngay khi trở thành Bán Thần, tôi đã có trong người, thứ này theo lời cha nói thì nó là Thần Lực, chỉ Thần và cũng chỉ có Thần mới có thể sử dụng được.
Đơn giản hãy hiểu cho, tôi và Airi là những người vừa mới bước vào ngưỡng Bán Thần, tức Thần chưa hoàn toàn thức tỉnh. Nếu theo lời giải thích của cha và các anh chị, Thần được chia thành hai cấp bậc và chỉ hai thôi, Thần Tối Cao và Thần Thống Trị. Trong đó, cha chính là Thần Thống Trị, ông cũng chính là người tạo nên các thế giới, là người cha mà tất cả các Thần Tối Cao đều yêu quý. Dựa theo những gì được nghe từ trước đến nay từ anh chị nuôi thì từ đó đến giờ chưa ai có thể thức tỉnh thành Thần Thống Trị cả đó là một điều chắc chắn, vậy nên việc cả tôi và Airi nếu có thức tỉnh thì cũng chỉ là Thần Tối Cao mà thôi.
Nhưng, với việc đó, đám thần linh ở thế giới này ? Chúng dám động đến tôi và Airi hử, sau cùng thì thần linh ở thế giới này cũng chỉ là những kẻ có được sức mạnh đủ để người khác tôn thờ và gọi chúng là thần mà thôi. Nhưng nếu gọi chúng là thần linh đe dọa đến tôi, điều đó thật sự xúc phạm đến cha và những người khác, nếu thế thì hẳn là ta nên tàn sát hết lũ chúng bay cho cùng nhỉ, Thánh Thần hay Thánh Kỵ gì gì đó, ta chắc chắn giết hết nếu chúng dám làm càn.
Thần Lực của tôi đang phát ra một cách vô cùng mãnh liệt, nó đàn áp tất cả những kẻ có mặt trong Ma Vương Điện này, tất cả không khỏi run rẩy trước nó. Sau một phút nóng giận, tôi thu lại Thần Lực của mình trong khi thở nhẹ một hơi, xem ra nếu để mà thành thục điều khiển thứ này thì với tôi vẫn còn một chặng đường dài để đi nữa, so sánh điều này với ông anh trai Long Thần của tôi thì thật sự chẳng thể nói nổi.
“B….bệ…..hạ…..làm thế nào………”
Run rẩy ở bên dưới, Ma Vương Tiên Tri lắp bắp nói với tôi. Xem ra dù cho mới chỉ là Thần Lực của một Bán Thần thì áp lực của thứ này cũng không hề nhẹ một chút nào cả.
“Hãy hiểu lấy điều này, thánh thần mà các ngươi nói đến, nếu thật sự dám cản đường ta, ta tuyệt nhiên sẽ giết chết bọn chúng không chừa không sót. Và nếu thế, ta cũng không ngại nếu như các ngươi đã sẵn gọi ta là Quỷ Vương đâu, ta chỉ cần mỗi sự trung thành nếu như điều mà các ngươi nó là sự thật, làm được chứ ?”
Với tông giọng âm trầm, tôi ngó xuống nhìn 12 kẻ ở bên dưới đã hết run rẩy. Cuối cùng, khi nghe thấy lời tôi nói, không chút chần chờ, Bahamut đưa tay ra phía trước, ngay lập tức, một dấu ấn ma lực hình đầu rồng với các hoa văn ở bên ngoài hiện lên trên không khí, ngay sau đó, 11 kẻ còn lại cũng bắt đầu làm thế. Nhưng tôi thật sự không hiểu đó là gì, nên đành mở miệng hỏi.
“Thứ đó là gì ?”
“Thưa Bệ Hạ, đây là Ma Vương Ấn, nếu bệ hạ đồng ý giao ước với chúng thần, chúng thần, 12 Ma Vương sẽ nguyện hiến dâng cả mạng sống vì ngài. Đây chính là sự trung thành của chúng thần đối với ngài thưa bệ hạ.”
“Hồ….”
Lập một lúc 12 giao ước với 12 Ma Vương sao, nghe nó có vẻ hơi siêu năng kiểu gì nhỉ, nhưng được thôi, cũng chả sao, nếu như đúng như lời mà Tiên Tri đã nói thì có lẽ tôi sẽ cần đến chúng trong tương lai. Và thế là cùng với suy nghĩ đó, tôi đã chấp nhận giao ước với 12 Ma Vương, đồng thời trở thành chủ nhân của chúng, với một cái tên mà giờ đây hẳn là tôi có thể hiểu nghĩa của nó đôi chút, Quỷ Vương.