Để mà nói thì cái đám xương khô này đông khỏi phải nói, tôi đã nghiền nát vô số con khác nhau trong khi vẫn liên tục để mắt đến con Lich vẫn đang ung dung đứng từ trên cao quan sát cách mà cuộc chiến diễn ra. Cách mà nó làm như thể việc tôi có thể tiêu diệt bọn tay chân của nó là một điều không đáng nói, mà cũng phải thôi, chúng đơn thuần đối với nó xem ra cũng chỉ là hàng xài một lần, có hư thì bỏ, thật đáng thương làm sao.
Nhưng để mà nói thì tôi thật sự đã vô cùng bất ngờ trước độ thông minh của con quái vật. Nó đang tìm hiểu về giới hạn và sức mạnh của tôi, bằng chứng chính là nãy giờ nó còn chẳng hề làm gì ngoại trừ cứ ngồi khư khư quan sát tôi không thôi. Dường như nó định dùng đám Skeleton này để rút cạn đi thể lực của tôi, khá khen cho ngươi chỉ số thông minh cao đó, nếu là mấy kẻ nghiệp dư hoặc não phẳng thì chắc chắn chết với cái kế hoạch nghe đơn giản nhưng cũng không kém phần toang tính đó rồi. Tiếc thay, ta đây còn chẳng phải bận tâm đến điều đó, nói thật, tôi có thể phóng thẳng lên trên đó và cho nó một chém rơi đầu cũng được, nhưng làm thế cũng mang đến nhiều rủi ro, trong khi tôi di chuyển và áp sát nó, rất có thể nó sẽ điều khiển đám tay chân tấn công Rina để cản đường tôi, và hơn nữa, tôi muốn làm cho nó phải cảm nhận nổi sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào cơ, kết liễu nó như thế thật sự đi ngược với dự định của tôi.
Đúng là ban đầu định đi về nhanh với Airi, nhưng mà thôi, cũng chẳng sao cả, chỉ tốn chút thời gian thôi nhưng tôi sẽ nhận được một màn kịch thật sự ra trò nếu làm cho con khốn đó sợ hãi. Vừa nghĩ, tôi vừa đưa mắt tràn ngập sát ý bên dưới cái mặt nạ lên mà nhìn nó, dường như cảm nhận được sát ý khổng lồ đâm thẳng vào người mình, con quái vật vô thức lùi lại.
“Tốt, ở yên đấy cho tao, mày sẽ là đứa cuối cùng đấy !”
Vừa nói thế với một tông giọng âm trầm, tôi giáng một đòn lôi điện từ lòng bàn tay của mình đến một đám Skeleton ở trước mặt. Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ngay khi ma pháp của tôi va chạm vào bọn chúng, ngay lập tức, một vụ nổ đã vang lên kèm theo đó là khói bụi mù mịt. Nhưng ngay lập tức, tôi tránh sang một bên, né đi một đường kiếm cồng kềnh và ngờ nghệch đang bổ xuống chỗ mình từ trong màn khói. Nó không chỉ cồng kềnh mà còn chậm chạm hết sức, hay là do tôi đang sử dụng Gia Tốc nhỉ ? Thật chẳng biết nữa.
Tránh được đòn tấn công đó, tôi hạ thấp người xuống, lấy hai tay làm trọng tâm để đỡ lấy cả người trong khi xoay mạnh thân, tạo nên một cú quét chân vào trong đám bụi khói. Ngay lập tức, có cảm giác chân vừa va vào rồi quét qua một thứ gì đó, theo đó, một cơ thể xương từ trong đám khói ngã khuỵa xuống. Xem ra nó là một con đã may mắn sống sót sau đòn vừa rồi, nhưng với tình trạng mà một cái quét chân đã hạ gục được như thế này thì cùng không khác nhau là mấy.
Nó cũng nhanh chóng tan vỡ vì cú va chạm với mặt đất, khác với lũ ma thú, những con Undead này không hề có ma thạch rơi ra, vì cơ bản chúng là được triệu hồi lên từ xác người chết mà con người thì không hề có ma thạch. Tôi tiếp tục lao đến khắp chiến trường, với con dao găm trên tay, tôi vung mạnh nó vào một đám xương khô đang dựng lên một đống khiên nhằm chặn tôi lại. Chất liệu của đống khiên cũng đã không còn tốt lành gì nữa, chúng đã cũ kĩ và rỉ sét ở nhiều chỗ khác nhau, dù thế, xem ra kế hoạch của con Lich chính là cản tôi lại nhằm lôi kéo thời gian để đám Cung Thủ Skeleton ở đằng sau chúng có thể bắn tên nhằm gây thương tổn và câu kéo thể lực của tôi dần dần.
Lại một lần nữa, tôi phải bất ngờ trước độ tính toán rất chi là thông minh và đầy mưu tính của The Lich. Nhưng có lẽ nhiêu đây vẫn chưa thực sự mang đến nổi sợ hãi cho nó nhỉ ? Mày đơn giản chỉ là đang ảo tưởng về sức mạnh của mình mà thôi.
Như đã từng nghĩ, nếu tôi gặp một thứ chắn đường, không cần biết dao găm và kiếm có thể xuyên qua hay không, tôi chỉ cần đơn giản đập nát nó ra là được. Cũng giống như khi tôi đối phó với cái thứ vảy cứng đến độ khủng khiếp của Bahamut, tôi siết chặt bàn tay đang nắm con dao găm lại, kèm theo đó truyền ma lực của mình vào trong cánh tay.
Hưởng ứng theo sự gia tăng ma lực, cánh tay của tôi phình lên, các cơ bắp như đang siết chặt lại với nhau. Vung thẳng một đấm vào mấy cái khiên rỉ sét đang chắn trước mặt, ngay lập tức, mấy tấm khiên như bị một cái búa khổng lồ nghiền ép đến tan tành, đám Skeleton cầm khiên dĩ nhiên là cũng chịu chung số phận không thoát khỏi việc bị nghiền nát. Nhưng chưa hết, xác của chúng bị dư lực từ cú đấm làm cho văng thẳng về phía sau, va vào đám cung thủ với một tốc độ đáng sợ, nghiền nát luôn đám đó.
Trông thấy đám tay chân mình đã bày binh bố trận bị đánh tan chỉ trong một đấm, con Lich đang đứng trên mái tòa lâu đài không khỏi ngạc nhiên, hai đốm xanh bập bùng bên trong hốc mắt của nó ánh lên nét sợ hãi khủng hoảng khi nó nhìn vào tôi. Đúng rồi đấy, cảm nhận đi, tao sẽ cho mày biết cảm giác của cái chết sẽ là như thế nào.
“OOOOOOOHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!”
Nó nhanh chóng gào lên khi càng lúc càng nhận ra sự khát máu tỏa ra từ người tôi, bỗng nó bắt đầu lao người phóng đi. Ấy, định chạy à ? Mày nghĩ tao sẽ cho mày làm thế ư, ít nhất thì để cái mạng chó của mày lại đây đã.
Bỏ mặc trên tường thành giờ đây chỉ còn lại lát đát vài con Skeleton đã ngấp ngỏm, nhiều con trong số đó còn chẳng thể di chuyển nổi nữa. Tôi đạp mạnh chân xuống tường thành cũ kỉ, lập tức tôi phóng người lên không trung với một độ cao còn hơn cái mái của lâu đài, trên không trung, tôi liếc mắt nhìn vào con Lich đang bỏ chạy kia, tao đã bảo rằng ở yên đấy cơ mà. Không được rồi, mày là kẻ đã phá luật chơi, xem ra không thể tận hưởng cảm giác làm mày kinh hãi từ từ được rồi.
Đáp người xuống mái tòa lâu đài cũ và tạo nên một tiếng động lớn rõ ràng, khói bụi một tràng lại phủ kín khắp nơi. Sau khi màn khói bụi dần tan đi, để lộ trong đám khói tôi đang đứng giẫm lên đầu của con Lich. Nó liên tục giảy dụa nhằm thoát ra nhưng khổ nổi, càng làm thế, tôi càng nghiến chân mình xuống đầu nó mạnh hơn, tiếng rạn nứt ở cái đầu lâu đang liên tục phát ra.
“Nào, làm sao thế, tao đã tưởng mày hẳn phải còn kế hoạch gì đó nữa chứ, nhưng xem ra cuối cùng mày cũng không thể bằng được một con súc sinh nữa, điều đó làm cho tao thất vọng dù cho mày có một trí thông minh như vậy.”
“Két…….OHHH….”
Con Lich quơ quàng tay chân trong khi bị tôi đạp thẳng lên đầu, còn không thể tự mình thoát ra được khỏi sự đè ép nữa, chắc đây là cách biệt giữa cấp Cao và cấp Thống Trị nhỉ ? Dù cho thật ra nếu lúc đó tôi không nhấc chân ra thì còn lâu con Bahamut mới có thể làm được điều đó. Haizzz, vậy mà tôi đã trông mong thứ này có thể mua vui cho mình cơ đấy, cũng chỉ đến được nhiêu đây mà thôi, chẳng hơn được. Vung thanh katana vun vút, tạo nên những đường kiếm sắc lẹm, tôi chém đứt mấy thứ được xem như là tứ chi của con Lich, để lại đó là một cái xác bên trong cái áo choàng còn chẳng có đủ bộ phận.
Cầm lấy cái áo choàng rách nát mà nó mặc trên người, tôi kéo cả cơ thể của nó lên trong khi chằm chằm nhìn vào nó bên dưới lớp mặt nạ. Trong hốc mắt của cái đầu lâu giờ đây chỉ còn độc mỗi cảm giác sợ hãi và điên cuồng tìm cách sống sót. Hiểu rồi chứ, cái giá của việc cười đểu tao đó, nhưng có lẽ giờ nói ra cũng muộn rồi.
“Bất ngờ làm sao, kẻ thao túng người chết lại bị đưa tiễn như thế này đây.”
Vừa nói, tôi găm con dao găm đen làm từ răng ma thú của mình vào sâu trong đầu của con Lich, cuối cùng, sau khi đã xác nhận ánh sáng phát ra từ đôi mắt của nó đã tắt cùng với đó là ma lực của nó trong cảm quan ma lực của tôi cũng đã hoàn toàn biến mất, mấy con Undead bị nó thao túng giờ đây cũng đã ngã nhào ra đất bất động, tôi vứt cái thứ được xem là phần thân của con Lich xuống đất trong khi bỏ lại con dao cùng thanh katana của mình vào lại Rương Đồ. Phóng xuống đất từ mái của tòa lâu đài, tôi trở lại chỗ mà ban nãy mình đã đứng, ngay lập tức tôi nhận ra Rina đang đứng trong một góc trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Đ…..đó là cách mà anh giết chết một con quái vật rank A sao ?”
“…………….”
Không nói gì, tôi chỉ khẽ nhún vai của mình, dù sao thì đáng lẽ ra nó nên cố gắng mua vui cho tôi hơn một chút nữa thì hay biết mấy. Biết trước nó sẽ bỏ chạy một cách hèn nhát như thế này, tôi đã giết nó ngay từ đầu rồi quay về với Airi vẫn là nhất. Nhiệm vụ rank A xem ra cũng không thú vị như tôi đã nghĩ, sau cùng người ta cũng thường hay nói đừng đánh giá một quyển sách qua vẻ bề ngoài mà. Lần này xem ra đúng là thế, những tưởng con Lich đó sẽ có nhiều kế hoạch để đối phó với tôi nhưng ai ngờ nó lại bỏ chạy. Hay là do nó đã không ngờ đến sức mạnh của tôi chăng, thật nhàm chán làm sao.
“Về thôi.”
Bỏ mặc cô gái với vẻ hãi hùng vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của mình, tôi nói thế trong khi bước lại gần cổ định bế lên. Nhưng ngay lập tức, cổ nói với vẻ ngượng ngụng.
“Ê…. Ưm, lần này….. hãy làm từ từ thôi !”
Hả cái gì cơ ? Mà thôi thôi, cái gì thì mặc cô, giờ tôi chỉ đơn giản muốn về nhà gặp cô vợ dễ thương của tôi mà thôi. Tránh mất thời gian đi nhé.
Nhanh chóng bế Rina lên như lúc ban đầu, tôi phóng ra bên ngoài tòa lâu đài giờ đây đã đầy rẫy xác chết của vô số Skeleton, sau cuộc chiến, xem ra kết cấu của lâu đài đã nát nay còn nát bươm hơn nữa. Nhưng mà thôi, thật may khi không có ai sử dụng cái tòa lâu đài đó nữa, nếu không tôi sẽ phải trả tiền tu sửa lại nó mất, đùa thôi.
Và với một tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đi, tôi đang nóng lòng muốn về lại nhà và gặp lại Airi đáng yêu trong khi đang bế trên tay Rina đang co quắm người lại vì cái tốc độ khủng khiếp đó.