Sau khi nhìn thấy Rin cùng Airi bước ra ngoài ban công một mình, Cristina hơi tò mò về việc đó, cô đã lén đợi sau một lúc họ rời đi cũng viện cớ rồi đi ra một góc cửa sổ gần ban công để quan sát. Đau đớn thay cho cô, điều mà cô nhìn thấy đó là Rin đang quỳ một gối dưới đất và cầu hôn một cách ngọt ngào với Airi. Nhìn thấy hình ảnh đó, bất giác, cảm xúc của cô như giọt nước tràn ly, giờ đây, khi nhận ra thứ chất lỏng chảy từ mắt cô xuống dưới gò má, nó chính là minh chứng cụ thể nhất.
Chùi đi nước mắt lã tã trên mặt mình, mắt của Cristina giờ đây đã đỏ hoe, có cảm giác như tâm trạng trong lòng của cô như những hạt mưa buồn vậy, nó rối bời mà lại khó tả được. Bất giác, cô nhận ra, Rina đang đứng ở kế bên cạnh mình từ khi nào không biết. Trông thấy cô ấy đột nhiên xuất hiện ở phía bên cạnh có phần làm Cristina phải giật thót vì bất ngờ. Rina trông có vẻ cũng có nét đượm buồn ở trên khuôn mặt của mình, dường như cô cũng đã nhìn thấy chuyện mà hai người kia đã làm.
Có vẻ như, ở đây không chỉ có mỗi Cristina là mang trong mình tâm trạng buồn bực đó. Như cô đã nghĩ, Rina xem ra cũng có tình cảm đối với Rin, giờ đây cô mới biết, Airi là một người rộng lượng và cao cả đến mức nào. Với bản năng của một người phụ nữ ở trong người, nhìn thấy cảnh người đàn ông mà mình yêu thương âu yếm bên cạnh của một người khác thật sự là quá khó khăn với cô. Cristina không khỏi thấy bức rức và khó chịu trong người khi nhìn thấy cảnh họ thân thiết âu yếm lẫn nhau đó, cô không khỏi cảm thấy ganh tị với Airi khi cô chính là người con gái mà anh yêu thương. Bản thân cô cũng muốn có thể được anh dành cho nhhững cảm xúc ấy, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi thôi nhưng điều đó cũng làm cho cô cảm thấy mãn nguyện.
“Chùi nước mắt nhìn đi, hai người họ sắp vào rồi kìa, Cristina.”
Rina nói thế với cô trong khi đưa cho cô một chiếc khăn tay dùng để lau nước mắt. Trong khi đó, cô ấy đưa ánh mắt ra ngoài ban công và nhận ra hai người kia đang chuẩn bị đi vào bên trong. Trên gương mặt của Rina vẫn là giữ được nét bình tĩnh và điềm đạm như thường ngày, dù thế Cristina thực chất hiểu, cô ấy đang kiếm nén cảm xúc của bản thân mình lại, cố giữ vững nét mặt không đổi với ngày thường, dù cho tâm trạng của cô đang hỗn độn.
Sau tất cả, họ đều hiểu được rằng, họ không thể sánh được với vị trí của Airi ở trong lòng của Rin, cô ấy đã luôn luôn ở bên anh kể từ khi cả hai người còn nhỏ, từ khi họ mới chỉ là anh em với nhau cho đến cả khi giờ đây họ chính là một cặp. Airi đối với Rin khi xưa chính xác là người quan trọng nhất với vị trí như một người em gái, còn giờ đây đối với anh cô ấy chính là người quan trọng hơn cả thế giới, người mà anh yêu thương. Cảm xúc chua chát âu có lẽ là từ thích hợp để mô tả cảm xúc của hai người thiếu nữ chỉ dám đứng nhìn anh từ bên cạnh mà không thể nói bất kỳ điều gì, thật mỉa mai làm sao.
Một người với tư cách như là một công chúa của một vương quốc lớn, một người là con gái của Mạo Hiểm Giả có tiếng tâm lớn nhất ở phía đông này. Nhưng dù vậy, trong mắt của anh, họ mãi mãi và sẽ mãi mãi chỉ là những người mà anh quen biết, không hơn không kém điều gì.
Cầm lấy chiếc khăn tay mà Rina đã đưa cho mình, Cristina lau đi vệt nước mắt còn lắng đọng lại trên má, sau đó cả hai nhanh chóng trở lại với bữa tiệc, dù cho tâm trạng của họ bây giờ đã hoàn toàn không hợp với điều đó nữa.
Sau một lúc, Rin cùng với Airi cũng bước vào bên trong phòng, để ý kĩ, gương mặt thường ngày có phần lạnh lùng và lạnh băng giống như của búp bê của Airi giờ đây có chút vẻ hạnh phúc trên đó. Cô đang mang một nụ cười vô cùng đẹp đẽ của một người thiếu nữ, trong bộ váy trắng đẹp đẽ, vẻ yêu kiều đó của cô lại càng trở nên rõ nét hơn. Rin trông cũng rất hạnh phúc, anh bước vào phòng tiệc với một nụ cười nhẹ ở trên mặt. Như thể cuối cùng anh cũng đã hoàn thành được mục tiêu của đời mình rồi vậy. Nhìn thấy cảnh đó, Cristina cũng chỉ còn biết cúi mặt xuống đất trong khi nhấm nháp rượu trong miệng của mình. Thứ tửu vị tuyệt hảo do tộc người Dwarf làm ra ấy, đang tiếc thay, cô chỉ có thể cảm nhận được sự vô vị ở trên đầu lưỡi của mình.
“Rin, hai người đi đâu mà lâu thế hả ? Cả ta và Vaitrus cứ tưởng cậu bỏ trốn rồi chứ ?”
Regalt nói trong khi cầm ly rượu thủy tinh trên tay của mình mà cười nói với Rin. Khi nghe thấy ông ấy nói thế, anh mỉm cười rồi đáp.
“Vâng, thật là lỗi của tôi, chã là cả hai đứa có chút chuyện cần nói với nhau.”
“Ồh, ra thế ! Sau cùng thì nếu như có sự bất đồng với nhau thì tốt nhất là nên nói rõ ra với nhau thì vẫn hơn, cậu thấy đúng chứ ?”
“Dù nó không đúng với những gì đã xảy ra lắm nhưng tôi nghĩ điều ngài nói khá hợp lí.”
Nghe xong câu nói của một người không hiểu những chuyện gì đã xảy ra, Rin chỉ mỉm cười đáp.
“Nào, đừng nói chuyện nữa, hãy mau mau thưởng thức mấy món ăn này đi, ta đã đặc biệt căn dặn đầu bếp chuẩn bị đấy !”
Đức Vua Vaitrus nói vậy trong khi chỉ vào mấy đĩa thức ăn ở trên bàn tiệc, Rin và Airi sau đó cũng đã nếm qua vài món với nhau. Họ có vẻ đang rất hạnh phúc nên cũng không hề có bất kỳ đánh giá hay nhận xét nào về mấy món ăn cả. Bữa tiệc sau đó cũng nhanh chóng kết thúc vào đâu đó cỡ 9h tối. Đức Vua đã cố gắng thuyết phục Rin và Airi hãy ở lại trong lâu đài vì dù sao trời cũng đã tối muộn, nhưng anh đã khéo léo từ chối và cùng với Airi rời đi ngay sau đó. Regalt và Rina cũng nhanh chóng chào tạm biệt họ rồi rời đi, Selina thì trở về phòng dành cho khách hoàng gia. Cristina trở về phòng của mình với một cảm giác bức bối trong ngực, cô ngã mình lên giường trong khi vùi mặt mình sâu vào trong chiếc gối. Giờ đây khi mà chỉ còn lại một mình, cảm giác cô đã kiếm nén từ nãy tới giờ cuối cùng cũng có thể bộc lộ ra, cô khóc, khóc vì bản thân mình là một kẻ không biết xấu hổ, lại đi yêu thương một người đã có hôn thê, khóc vì nhận ra thật chất mình cũng chỉ như bao người, nỗi đau đớn và ghen tị khi nhìn thấy họ bên nhau, cô không tài nào quên đi được nó. Với những tiếng nấc run run ở trong phòng, bất giác, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng vang vọng vào trong.
Chùi đi nước mắt lấm lem trên mặt, cô bước xuống giường rồi đi đến chỗ cửa phòng. Khi mở cửa ra, ở đó, cô nhìn thấy mẹ của mình đang đứng ân cần và dịu dàng nhìn cô. Khi trông thấy mẹ mình, bất giác Cristina òa khóc trong khi lao vào trong lòng bà, cô vùi đầu vào trong người của mẹ mình mà khóc. Nhìn thấy cô con gái thường ngày vẫn hay mạnh mẽ của mình giờ đây lại yếu ớt đến nhường này, nữ hoàng Cilena nhìn cô bằng một ánh mắt xót xa của một người mẹ khi chứng kiến con gái của mình đau khổ. Bà khẽ lấy tay vuốt ve mái tóc màu vàng nhạt của cô con gái bé bỏng trong lòng trong khi dịu dàng nói.
“Không sao, không sao mà. Có mẹ ở đây rồi, không sao nữa.”
“……hư…..hức…. hu……”
Như đang dỗ dành cô con gái bé bỏng của mình, bà nói với cô trong khi vẫn đang vùi mặt vào lòng mình mà khóc. Nhưng liệu bà có thể làm gì để giúp con gái của mình bây giờ đây, điều mà bà có thể làm hiện tại là để cô có thể khóc và xã hết ra những điều trong người mình. Dẫu có thế nào, thì con gái của bà vẫn chỉ như một đứa trẻ ở trong mắt bà, cô sẽ tổn thương nếu rơi vào một lưới tình như thế này, chính bà đã biết trước được điều đó nhưng rồi cũng không thể ngăn nó xảy ra được. Có lẽ với tư cách như một người mẹ thì bà chính là một người mẹ bất lực rồi chăng.
________________________________.
“Coi nào, Rina, đừng có cắm đầu mà đi như thế chứ, chờ cha một chút xem nào.”
Vừa nói như thế là Regalt, ông đang lên tiếng vì bị con gái của mình, tức Rina, bỏ lại ở phía sau trong khi cô đang cắm đầu thục mạng mà đi. Nghe thấy ông nói, cô ngừng bước chân của mình lại, dù thế, cô không hề quay lại nhìn ông, vẫn đăm đăm nhìn về trước. Thấy vậy, Regalt gãi gãi đầu mình trong khi vừa nói vừa bước nhanh lên.
“Thật tình, con bị làm sao vậy hả ?”
Sau đó ông bước đi qua cô đang đứng, nhưng sau vài bước, khi nhận ra Rina đã không bước đi thêm bước nào nữa, ông thở dài rồi quay đầu lại nhìn cô, nhưng ngay lập tức, ông hoảng hồn khi thấy con gái của mình đang đứng đó khóc không ra tiếng. Dường như quá hoảng hốt, ông chạy đến chỗ cô mà hỏi.
“G….gì vậy Rina ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau ?”
“……….”
Vẫn im lặng trước câu hỏi của ông, cô như thể người mất hồn, chỉ lặng thình đứng đấy trong khi hai dòng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi. Thì ra đây là cảm giác đau đớn và ghen tị trong tình yêu, đây là lần đầu tiên trong đời cô được cảm nhận nó. Thật đau làm sao, sự hạnh phúc của họ lại làm cô cảm thấy đau đớn như thế này, nhưng biết làm sao được. Sau cùng cô chẳng là gì ảnh hưởng đến cuộc sống của anh cả, nếu như cô có biến mất thì đối với anh điều đó cũng chẳng hề quan trọng. Điều quan trọng duy nhất đối với anh chính là người mà anh đã thề nguyện suốt kiếp ở bên nhau, sau lại phải đi quan tâm đến một người như cô làm gì cơ chứ.
Để mặc hai dòng lệ lăn dài trên má mình, Rina khịt mũi rồi bước đi trong khi nói với Regalt bằng giọng nói đã hơi khàn khàn của mình cho ông nghe.
“Con không sao cả, con phải về Hội gấp, còn một số việc mà con cần phải làm cho ngày mai.”
Nói rồi, cô lại tiếp tục cắm đầu mà đi, đi như thể trốn chạy khỏi thực tại đau đớn, giờ đây có lẽ chỉ có cắm đầu vào làm việc mới có thể làm cô phần nào xoa dịu được cảm giác nhức nhói bên trong lòng ngực của mình hiện tại. Trông thấy sự kì lạ của cô, Regalt lắc đầu trong khi nói.
“Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với con vậy, cái con bé này.”
Sau cùng, ông cũng chỉ là một người cha, ông không thể sắc sảo và tinh ý được như phụ nữ, huống hồ ông còn là một mạo hiểm giả mạnh mẽ, thế nên để quan sát và hiểu được những gì mà con gái ông đang trải qua dường như là điều không thể. Sau đó, ông cũng nhanh chóng bước đi phía sau cô con gái của mình với sự khó hiểu hằng sâu trên trán.