Bầu trời đã sập tối sau một lúc tôi và Airi rời khỏi cửa hàng, bước đi ngoài phố với nhìn ánh nhìn đổ về phía mình, cả hai như đang là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh vậy. Nghĩ cũng là điều hiển nhiên, Airi đi bên cạnh tôi lúc này đây, thật sự chỉ còn từ mĩ nhân mới có thể miêu tả được vẻ đẹp yêu kiều thuần túy của em ấy. Mái tóc trắng xóa tựa như tuyết trời, làn da trắng trẻo mềm mại giống như gốm sứ, khi em viện lên người mình bộ váy dài một mảnh màu trắng tinh ấy, trong mắt tôi, em như thể hiện thân của sự thuần khiết, không có lấy nửa phần tầm thường khi nhìn vào em.
Còn về phần mình, tôi không ăn mặc sáng sủa như em ấy, trang phục chủ đạo của tôi vẫn luôn luôn là một màu đen từ đầu đến chân. Bộ vest tôi khoác trên người cũng không thoát khỏi điều đó, nhưng lạ thay, tôi cảm thấy mình mặc thế này cũng thật hợp với Airi dù cho màu của hai trang phục là tương phản với nhau, điều đó làm cho tôi cảm thấy khá hài lòng.
Ngước mắt nhìn bầu trời đã tối dần lại, bọn tôi vẫn còn cách rất xa chỗ cung điện, tôi nghĩ cũng không thể để Airi đi bộ thế này trong khi đang mặc chiếc váy như vậy được. Nghĩ thế, tôi nhớ ra ông bác xe ngựa mà khi chúng tôi đưa Cristina về lại đây đã chở chúng tôi đến chỗ lâu đài, không biết liệu ông ấy có làm vào giờ này không nữa ?
“Đi theo anh nào !”
“Vâng ạ.”
Cầm lấy tay của Airi, tôi dắt em ấy đi đến chỗ mà ông bác lần trước đã ở, thật may mắn rằng trí nhớ của tôi khá tốt. Một lúc quẩn quanh trên phố, cuối cùng cả hai cũng đã đến được nơi đó, may mắn có lẽ cuối cùng đã mỉm cười với tôi, chiếc xe ngựa và ông bác vẫn còn ở đấy, dẫn theo Airi, tôi đi đến chỗ của ông và nói.
“Ông có thể chở bọn cháu đến chỗ lâu đài được chứ ?”
Ông bác, bất ngờ nhìn tôi, có lẽ do ngoại hình của cả hai lúc này có phần khang khác so với lần đầu gặp ông ấy, ông hơi đờ người ra một lát nhìn vào tôi, hình như cuối cùng cũng nhớ lại được ấn tượng, ông thốt lên.
“Ồh ! Là hai người à. Cả hai lúc này thật sự khác xa so với khi lần đầu ta gặp, suýt nữa ta không nhận rồi.”
“Haha, trông nó không đến nổi chứ ?”
Tôi hỏi ông ấy, dù khá chắc mình trong mắt người khác cũng không đến hàng kỳ dị, dù thế tôi vẫn nên kỹ càng thì vẫn hơn. Nhìn một lượt tôi và Airi, ông ấy gật đầu rồi nói.
“Trông hai cháu rất hợp nhau, đúng là trời sinh một cặp nhỉ ? Trang phục cũng rất hợp tông nữa.”
“Vâng, bọn cháu đã mua nó ở một cửa hàng trước đó.”
Tôi trả lời ông ấy, những câu nói như thế thật sự không tệ tí nào. Sau đó, tôi cùng với Airi ngồi lên cỗ xe ở đằng sau, ông bác sau đó cũng nhanh chóng đánh xe. Ngựa bắt đầu dậm gót, tiếng gót ngựa dậm lên mặt đường nghe thật sự vui tai, nhưng có lẽ, mọi sự chú ý của tôi lúc này đang dán chặt vào Airi. Em lấy tay vịn lại mái tóc đang đung đưa của mình, trong khi im lặng ngước nhìn tôi ở phía bên cạnh, những cơn gió nhẹ phảng phất qua từng kẻ tóc trắng tinh của em, chúng bay bay nhè nhẹ ở trong gió, cảm giác mềm mượt óng ả tôi cảm nhận được mỗi khi chúng chạm vào người mình.
Đoạn đường ngỡ dài nhưng lại cũng thật ngắn, trên chiếc xe ngựa chưa được bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại gần trước cổng cung điện. Tôi và Airi bước xuống xe, tôi trả tiền cho ông ấy cùng với lời cảm ơn trước khi ông rời đi. Ngay sau đó, hai đứa bước đến cổng, người lính canh mất một lúc mới nhận ra được cả hai, nhưng dường như đã được dặn dò từ trước, anh nhanh chóng chỉnh đốn lại thái độ của mình rồi liền mở cửa cho hai anh em.
Bước vào trong sân của cung điện, tôi nhìn ngắm xung quanh một cái, đây đã là lần thứ hai tôi đến nơi này nhưng đúng là cảm giác trịnh trọng vẫn còn ở trong bầu không khí. Bước lên những bậc thang để đi lên chính điện, tôi nắm tay Airi bước lên trên đấy, đến nơi, tôi nhận ra Đức Vua Vaitrus đã đứng đợi sẵn ở đó. Ông trông cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy sự thay đổi trong cách ăn mặc của cả hai. Không biết lúc này nhìn chúng tôi có giống với một quý tộc không nhỉ ? Tôi thắc mắc.
“Ồ, hai người đã tới rồi. Ta chút nữa không nhận ra đấy !”
“Có người cũng đã nói như thế.”
“Nào, vào trong thôi, bữa tiệc của bọn ta sắp bắt đầu rồi.”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Được Đức Vua dẫn đường vào bên trong phòng tiệc ở tầng một của cung điện, tôi nghĩ nó cũng phải nhiều người lắm cơ, nhưng bất ngờ thay, ở đó trông thật sự không có nhiều người, vẫn là những gương mặt mà tôi đã gặp từ trước. Ngài Regalt đang trong một bộ chật vật trong một bộ đồ quý tộc, trông ông có vẻ khá khó khăn khi mặc nó trên người. Đi cùng với ông ấy là Rina, khác với mọi khi, hôm nay cô không mặc bộ quần áo tiếp tân thường thấy nữa, thay vào đó là một chiếc đầm có màu đen, mái tóc được búi lên và buộc lại bằng một cây trâm cài, để lộ ra phần gáy trắng ngần cuốn hút.
Liếc mắt sang chỗ khác, tôi thấy Nữ Hoàng Cilena đang trong một bộ trang phục lộng lẫy, chà, dù cho đã là mẹ một con thì bà vẫn toát ra được những nét riêng của một người phụ nữ nhỉ. Trông thấy tôi, họ bước đến và chào hỏi.
“Chà, trông hai người thật sự rất hợp mắt đấy.”
Nữ hoàng Cilena nhấm nháp một ít rượu trong chiếc ly thủy tinh trên tay của mình, bà nói với vẻ cảm thấy khi nhìn vào tôi và Airi. Thật may, có vẻ như gu thẩm mĩ của Airi đã giúp tôi rất nhiều nhỉ ? Ngài Regalt cũng đến trước tôi trong khi càu nhàu nói.
“Chàng trai à, cậu trong thật sự phù hợp với mấy loại quần áo thế này đấy, không như ta.”
Vẻ mặc ông có phần cay đắng khi nói vậy, mà, tôi cũng hiểu được đôi chút. Nhìn những cơ bắp của ông ấy xem, bắt ông mặc một bộ trong phục quý tộc thật sự là một tội lỗi nhỉ ? Ngay sau đó, Rina cũng bước đến chỗ cha mình và nhắm mắt nghiêm giọng nói.
“Cha không thể như Rin đây được sao ạ ? Nhìn anh ấy trrong rất thoải mái trong bộ đồ thanh lịch đó.”
Bị con gái mình nói một cách không thể vô tình hơn, Regalt gục đầu trong thất vọng, tôi chưa có nói gì hết đó nhé ! Cái này là do con gái ngài, cô Rina đây không chừa lại cho cha cổ chút thể diện nào à nha, tuyệt đối không liên quan gì đến tôi đâu.
“Hửm, Cristina đâu rồi, tôi không nhìn thấy cổ ở đây.”
Tôi thắc mắc hỏi Đức Vua và Nữ Hoàng, có lẽ vì nãy giờ tôi có nhìn quanh nhưng không thấy cô công chúa đó đâu cả. Thấy tôi hỏi, nữ hoàng liền nói.
“Con bé đang sửa soạn đôi chút, có lẽ lát nữa nó sẽ đến ngay thôi.”
“À vâng, cám ơn người vì đã cho biết.”
Tôi cúi đầu với nữ hoàng Cilena trong khi nói như thế, đúng lúc đó, cánh cửa căn phòng tiệc mở ra. Chà, vừa nhắc đã đến, người vừa xuất hiện đó là Cristina, cô đang mặc trên người một bộ váy màu lam biển nhạt, trông nó thật sự hợp với cổ, những đường cong trên cơ thể theo đó được tôn lên qua từng nếp gấp của bộ váy, tạo nên một nét cuốn hút người nhìn, dù thế, tôi không quan tâm đến nó lắm, Airi vẫn hạng nhất trong mắt tôi.
Đi bên cạnh Cristina còn có cô công chúa Elf Selina, nhưng theo một khía cạnh nào đó, tôi cảm giác mình có thành kiến với cô ta, sao lại không cho được cơ chứ ? Thử bị bắn vào người xem, bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi.
“C..chào buổi tối, Rin, Airi.”
“Ừ…ờ.”
“Chào buổi tối, Cristina.”
Airi chào đáp lại cô ấy một cách hết sức thân thiết, còn tôi thì chỉ ầm ừ vài tiếng cho xong rồi tranh thủ ngoảnh mặt sang hướng khác dòm ngó mấy món đồ ăn ở trong phòng. Thấy tôi có vẻ cũng không muốn nói gì thêm, Cristina cũng im lặng quay đi nói chuyện với Rina và Selina. Sau đó, Đức Vua Vaitrus ra hiệu cho người một cô người hầu đem ra một khay có những ly thủy tinh chứa thứ chất lỏng có màu hổ phách trong đó đến cho chúng tôi. Dường như khác với loại rượu nho mà lần trước chúng tôi đã được uống trong bữa ăn ở đây, loại rượu này trông có vẻ xa xỉ và đắt đỏ hơn nhiều.
Tôi và Airi nhận lấy một ly trong số đó, mùi rượu ngay lập tức phảng phất vào trong không khí, mũi tôi như bị kích thích bởi thứ mùi thơm phức đang tỏa ra kia. Sau đó, đợi những người khác cũng cầm lấy một ly cho riêng mình, Đức Vua nâng ly lên trong khi nói.
“Nào, chúng ta hãy cùng uống cho bữa tiệc ngày hôm nay đi.”
Đáp lại lời nói của ông ấy, tất cả chúng tôi cũng đồng loạt đưa ly của mình lên, nhẹ chạm thành ly vào nhau, âm thanh của thủy tinh chạm nhẹ vang lên vài tiếng bên trong căn phòng, sau đó tất cả đều bắt đầu uống thứ rượu đựng ở trong ly của mình.
“””””Cạn.”””””
Ngửa cổ lên và cho thứ rượu có màu hổ phách tuyệt đẹp đó vào trong miệng, ngay lập tức, cổ họng tôi liền đó cảm nhận được một cảm giác mát lạnh, mùi và vị của nó rất ngon và khá dễ để uống, dù vậy, lượng cồn ở bên trong nó không hề nhỏ một tí nào. Trong khi mọi người xung quanh chỉ uống nhấm nháp từng chút trước hương vị của thứ tửu vị vừa ngon nhưng cũng vừa mạnh đô kia, thì tôi đã trong một hớp cạn ly rồi. Nhìn thấy cảnh đó, ông chú Regalt há hốc mồm nhìn tôi nói với vẻ cảm thán.
“Rin, cậu có tửu lượng khủng khiếp tới như vậy sao ? Ngay cả ta cũng không dám uống thứ này trong một hơi như cậu đâu !”
“Hể ? Sao vậy ?”
Tôi quay sang tỉnh bơ hỏi ông ấy, tôi đang phân vân không biết đây là loại rượu gì mà ông chú cũng phải bảo nó mạnh tới thế, sau cùng thì nhìn vào ông ấy ta cũng sẽ biết ngay ông là một người cuồng thức uống có cồn rồi.
“Thứ này….. chính là rượu được chính tay các nghệ nhân của tộc Dwarf làm ra, chính bản thân họ, những người làm ra thứ này và cũng là những người có tựu lượng mạnh khủng khiếp cũng phải thừa nhận rằng chính họ cũng khó lòng không ngã quỵ trước thứ này sau cốc thứ 10.”
“Cốc thứ 10 à, nó không phải hơi nhiều đó sao ?”
Thật đấy, dù sao thì nốc 10 ly rượu cũng phải nói là nhiều lắm rồi, ý tôi là vậy đấy. Xem ra mấy ông của tộc Dwarf có lẽ đều là bợm rượu hết cả.
“Không phải thế, anh nên biết là tộc Dwarf đều là những người uống rượu cực khỏe, dù thế họ vẫn không thể uống nhiều hơn được với thứ rượu được mình làm ra mà không pha loãng nó đi. Ở Galia, thứ rượu này rất được nhiều người tiêu dùng, thậm chí nó còn được bán ra bên ngoài với giá rất cao nữa.”
“Hừm…..”
Cô công chúa người Elf đang nói với vẻ dường như rất tự hào, cô ta nói thế trong khi ưỡn bộ ngực bự của mình lên vẻ đầy tự hào. Hừ, tôi thiết nghĩ có lẽ chất dinh dưỡng không đi lên não cô ta mà tập trung hết lại vào cái phần ngực kia rồi cũng nên. Vậy nghĩa là thứ này rất mạnh ư ? Mà sao cũng được, tôi liếc mắt vào một khoảng không trong khi nghe cô ta nói thế.
[Phát hiện có chất lạ xuất hiện trong cơ thể ! Khả năng tự phục hồi kích hoạt…….. Đã giải độc.]
Như thường lệ, khả năng tự động phục hồi của tôi dường như sẽ không bao giờ để tôi bị mấy thứ như dạng chất có hại ảnh hưởng được cơ thể. Nghĩ cũng cảm thấy hơi tiếc, tôi cũng muốn thử cảm giác say hơn một lần cho trong đời vẫn hơn.
“Nào, các món ăn có rất nhiều, hãy ăn tự nhiên nhé, hôm nay chỉ có những người chúng ta ở đây thôi.”
Đức Vua nói thế rồi cùng với mọi người quây quần bên bàn tiệc, tôi và Airi ăn được một ít, nhưng ngay sau đó, tôi nắm tay của Airi rồi đi ra ngoài ban công của căn phòng sau khi nhẹ viện lí do hai đứa muốn hít thở bầu không khí bên ngoài đôi chút. Bỏ họ lại ở trong phòng ăn, cả hai đi ra bên ngoài ban công rộng lớn ở bên ngoài của căn phòng.
“Sao thế anh ?”
Airi hỏi tôi trog khi đang đứng kế bên cạnh lo lắng nhìn tôi vì đột nhiên tôi lại kéo em ấy ra ngoài này. Vẫn đang ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao cùng ánh trăng lấp lánh tựa hồ như muốn mê hoặc lòng người, sau một lúc im lặng như thế, tôi quay sang nhìn thẳng vào người con gái ở bên cạnh mình. Thấy tôi đang nghiêm túc nhìn vào mắt của em ấ, Airi bất giác dường như đang nén hơi thở lại vậy.
“Airi, mối quan hệ của chúng ta đã như thế này rồi, sau cùng thì anh đã rất hạnh phúc khi được ở cạnh em !”
“Ưm, em cũng vậy, được ở cạnh Rin là niềm hạnh phúc nhất trong đời em.”
Nghe được những lời đó từ Airi, bất giác tôi có cảm giác như trái tim mình đang thật sự hạnh phúc. Tôi tiếp tục nói dù cho gương mặt lúc này dường như vẫn vô cảm như mọi.
“Nhưng anh không muốn chúng ta chỉ như thế này nữa, vì thế nên Airi à….”
Airi mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi, có thể thấy nét mặt em đang dần trở nên nhuộm đỏ trong niềm hạnh phúc. Đúng vậy, dù cho chúng tôi có chấp nhận tình cảm của nhau, đã có mối quan hệ nam nữ, thì sau cùng cả hai vẫn chỉ dừng ở mức đấy, nhưng lần này sẽ không như thế nữa, tôi muốn cả hai thật sự gắn bó với nhau.
Quỳ một gối của mình xuống trước Airi đang kinh ngạc nhìn mình, tôi hướng mắt lên nhìn vào em ấy, ánh sáng đã cứu rỗi cho cuộc đời của một kẻ như tôi. Giờ đây, thứ mà tôi muốn làm đó chắc chắn là giữ cho em mãi mãi luôn hạnh phúc ở bên mình. Cầm lấy bàn tay của Airi, tôi nghiêm giọng nói.
“Em là người đã trao cho anh cuộc sống mới, cuộc sống đầy ắp tiếng cười. Cho anh sự bình yên thật ấm áp mỗi khi đêm về, cho anh những nụ hôn chắp cánh ước mơ đi thật xa. Liệu em có đồng ý trở thành cô dâu của anh chứ ? Dẫu cho vui buồn gian khổ hai ta sẽ cố gắng vượt qua, một lần nữa, anh Rin Tatsuya muốn hỏi em, Airi Tatsuya, liệu em có đồng ý làm vợ anh, yêu anh đến hết cuộc đời chứ ?”
Nghe có lẽ sến quá nhỉ ? Dù thế thì đó cũng là mức độ cuối cùng của tôi rồi, ngay bây giờ đây tôi đang cầu hôn em ấy đấy, tôi còn chẳng biết liệu những lời mình nói có được truyền tải rõ ràng đến em ấy hay không nữa. Tôi ngước mắt lên nhìn Airi trong khi vẫn quỳ một gối bên dưới đất, vẻ mặt của em ấy trông vô cùng hạnh phúc, có lẽ như em cũng đã chờ đợi tôi nói điều này rất lâu rồi. Sau một lúc, Airi nắm lấy tay đang cầm lấy tay em ấy của tôi, Airi mỉm cười rồi nói.
“Vâng, em, Airi Tatsuya, nguyện sẽ trở thành vợ của Rin Tatsuya, dù cho có vui buồn gian khổ sẽ cùng anh bước qua, xin anh hãy biến em thành cô dâu của anh!”
Sau khi nghe thấy lời đồng ý từ em ấy, tôi tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay trái của Airi ra, ngay từ đầu, nó được dùng như một chiếc nhẫn đính ước vậy, bây giờ có lẽ là lúc tôi nên thật sự đeo nó vào cho Airi.
“Được thôi, anh xin thề, sẽ biến em thành cô dâu xinh đẹp nhất trong đời anh !”
Cùng với lời nói, tôi đeo chiếc nhẫn có đính viên kim cương trắng vào lại ngón đeo nhẫn của Airi, ngay sau đó tôi đứng dậy khỏi mặt đất vào vòng tay ra sau lưng của em rồi khẽ ôm em vào lòng. Airi sau đó vòng tay qua cổ tôi, em nhướn người của mình lên để mặt của cả hai gần sát lại với nhau, ngay sau đó, như thể một điều tự nhiên vậy, môi của chúng tôi tìm đến nhau. Cùng với niềm hạnh phúc, chúng tôi trao nhau nụ hôn ngay dưới bầu trời đêm đẹp đẽ làm sao.
Trong một góc bên cạnh cánh cửa của ban công, có một cô gái với mái tóc vàng nhạt đang lấy tay che miệng của mình lại, những giọt nước mắt chảy xuống từng dòng trên đôi gò má của cô, tay còn lại như đang siết chặt lấy gấu váy của mình rồi như muốn xé rách nó đi vậy. Cô đang đau đớn vô cùng khi nhìn thấy cảnh tượng một đôi trai gái đang trao cho nhau lời thề bên nhau trọn kiếp. Rốt cuộc thì, có lẽ cô vẫn chỉ là người thứ ba trong hạnh phúc của họ mà thôi. Cristina đang vô cùng đau đớn, cô cố gắng kiềm nén cảm xúc lúc này của mình lại, cùng với đó cố gắng ngăn cho những dòng chất lỏng kia rơi xuống khỏi mắt mình nhưng có vẻ như điều đó thật quá vô nghĩa, trong thâm tâm cô như đang òa khóc.