Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 34: Giai-Nhân-Trong-Chiếc-Váy-Trắng-Không-Biết-Tôi-Có-Hợp-Với-Bộ-Đồ-Này-Không-Đây – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 34: Giai-Nhân-Trong-Chiếc-Váy-Trắng-Không-Biết-Tôi-Có-Hợp-Với-Bộ-Đồ-Này-Không-Đây

Ngay khi cặp anh em tóc trắng rời đi khỏi căn phòng, không khí ở bên trong phòng bỗng chốc trở nên như bị nén lại vậy, nó yên tĩnh đến một cách đáng sợ. Regalt vắt tay lên trán trong khi nhẹ ngã lưng mình tựa vào lưng chiếc ghế sofa, sau cùng thì ông đã thật sự cảm thấy hoang mang đôi chút. Ông thở dài trong khi nói.

“Haizz….. Một người tương thích với toàn bộ lớp nghề ư !?”

Vừa nói ông vừa liên tưởng đến một người thanh niên với mái tóc trắng xóa cùng đôi mắt đỏ thẳm. Có vẻ đúng như những gì ông đã nghĩ, Rin có một sức mạnh không thể tưởng tượng được và nó gần như vẫn còn rất nhiều ẩn số, nhất là khi anh có thể đơn độc chiến đấu với Bahmut và chiến thắng nó.

“Hiếm khi thấy ông thở dài với cái vẻ chán nãn đó đấy, ông bạn !”

Người lên tiếng đó là Đức Vua Vaitrus, dù không nhiều người biết, dù thế họ lại là một cặp bạn thân với nhau từ khi vẫn còn trẻ, không chỉ hai người họ, còn có thêm cả Quốc Vương của Galia, Lanser Vi Galia chính là cha của Selina. Thế nên việc con gái của họ trở thành bạn và thân thiết với nhau cũng là điều dễ hiểu.

“Sau cùng thì, sức mạnh của cậu ta ở mức quá lớn, tôi không nghĩ rằng cậu ta còn có thêm một dị năng như thế ! Đáng lí con nên nói cho ta biết điều đó chứ Rina.”

“Con xin lỗi, vì có vẻ như anh ta cũng không muốn chuyện này bị phanh phui ra ngoài nên mới muốn bí mật sửa đổi thẻ thông hành như thế.”

Rina đứng sau lưng ông ấy nói trong khi cụp mắt nhìn xuống đất, có vẻ như cô cũng không thể ngờ được người thanh niên đó lại có khả năng đáng sợ đến thế.

“Đó vẫn chưa phải là chuyện duy nhất cần nói ở đây, với thông tin Bahamut bị đánh bại bởi chỉ một người ở Berfelt, sẽ có nhiều nước khác để tâm đến cậu ta.”

Vaitrus nói trong khi đặt tay lên cằm mình suy ngẫm, đó thật sự sẽ là một trong nhiều thứ gây rắc rối đấy. Vừa nghĩ vậy, ông vừa nhìn vào Selina đang ngồi bên cạnh Cristina, thấy ánh mắt của ông đang nhìn mình, Selina khẽ thở dài rồi nói.

“Con không phủ định điều mà ngài nói, ngay cả chính con cũng muốn anh ta ở trong lực lượng chiến đấu của mình, với sức mạnh kinh khủng có thể đơn thân chiến đấu với Ma Vương, anh ta hoàn toàn có thể xóa sổ cả một quốc gia.”

“Đúng thế, nhưng có lẽ, cậu ta sẽ không bao giờ làm vậy. Sau cùng thì cậu ấy chỉ muốn có một cuộc sống yên ả mà thôi. Dù cũng chính vì chúng ta mà cậu ta buộc phải tiết lộ sức mạnh của mình.”

Regalt nói như đang cảm thán, điều ông nói là hoàn toàn hợp lí. Rin đến từ Kazura, cậu đến đây để sinh sống cùng với cô em gái của mình, ngay từ đầu cậu đã không hề có nghĩ vụ gì phải giúp đỡ cho bọn họ trước nguy cơ bị hủy diệt cả. Cùng lắm cậu có thể rời đi cùng em gái mình khi mà Berfelt bị phá hủy và đi đến một quốc gia khác hay có thể trở về Kazura. Dù vậy cậu đã chấp nhận tiết lộ bí mật của mình cho bọn họ để có thể cứu họ, một con người thật sự cao thượng, ông không thể ngừng cảm kích trước chàng trai đó.

“Sau cùng thì có vẻ như con gái chúng ta đã để ý đến một người thú vị rồi nhỉ ?”

Vaitrus cười sảng khoái trong khi nói như thế với ông, ông cũng không phản đối điều gì, gãi gãi mái tóc đen ngắn của mình trong khi cũng cười cười và nói.

“Ta có nên gọi đây là tình cờ không ?”

“Tôi nghĩ là có đấy haha !”

Trong khi hai người đàn ông đang nói chuyện hả hê, cả Cristina và Rina đều đang xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất. Không biết vẻ mặt của họ lúc này đang thế nào nữa, trong tâm trí họ đang nhớ đến hình ảnh của một chàng trai với nét lạnh lùng trên mặt với mái tóc trắng và đôi mắt thờ ơ đỏ thẳm. Cuộc trò chuyện của hai người bạn vẫn tiếp tục với một bầu không khí kỳ lạ ở bên trong căn phòng.

______________________________.

“Gr…..Meoooo!!!!!”

“Ấy chết tiệt ! Tóm được mày rồi nhóc con.”

Tóm lấy một chú mèo đang mắc ở trên cây trong khi nó có phần hơi hoảng hốt, tôi phóng từ trên cái cây xuống đất một cách hết sức nhẹ nhàng. Sau khi quyết định đến Hội để nhận nhiệm vụ trong khi chờ đợi quần áo được chuẩn bị xong, tôi quyết định sẽ nhận một cái nhiệm vụ tìm thú nuôi, và nó đây, một con mèo trắng đã lạc khỏi chủ của nó. Công việc này thật sự nhàn rỗi với tôi, với cả nó cũng tốn kha khá thời gian vì phải chạy tùm lum chỗ khác nhau để kiếm nó.

Bạn hỏi vì sao tôi không kiếm nó bằng cách rải ma lực của mình ra khắp thành phố ư ? Xin thưa là vì nó cần ở một mức độ cao trong khả năng thao khống ma lực thì mới làm được điều đó, và dù tôi thành thạo nó đến mức nhắm mắt cũng có thể làm được, tôi đang muốn làm gì đó để giết thời gian, và nếu sử dụng cách đó, không phải tôi sẽ tự tăng công việc của mình lên trong lúc chờ đợi hay sao ? Và tôi đã không làm thế, quyết định thật đúng đắn làm sao.

“Uwa ! Đáng yêu quá !”

Vừa nói thế là Airi, em ấy nói trong khi lấy tay nựng má của con mèo trắng trên tay tôi, nó trông có vẻ khá ngoan ngoãn, le lưỡi liếm liếm tay của Airi trong khi được em ấy cưng nựng. Hừ, mi cũng biết điều đấy, thử mà cắn hay cào em ấy xem, ta nướng mi liền đấy.

“Thế là xong, cũng gần đến lúc quần áo được hoàn thành nữa, ta đến Hội trả nhiệm vụ rồi đến đó thôi nhỉ ?”

“Vâng anh.”

Tôi đang khá háo hức muốn được chứng kiến Airi trong trang phục mới sẽ đẹp như thế nào, còn với quần áo của tôi ư ? Sao cũng được, không quan tâm mấy, mặc cho có là được rồi. Và thế, cả hai đứa mang theo con mèo vừa tìm được quay lại chỗ Hội để trả nhiệm vụ tìm nó. Sau khi đợi cô nhân viên kiểm tra xem con mèo có giống với như mô tả trong tờ nhiệm vụ hay không và sau đó xác nhận nó, tôi nhận được tiền thưởng rồi nhanh chóng rời đi.

Nắm tay nhau đi trên con đường chính của thành phố, cả hai đang hướng đến chỗ Tiệm May Mặc Zent, đón lấy ánh sáng từ vầng trời đã ngã sang màu của chiều tà, hai đưa thong thả chậm bước. Airi trông có vẻ cũng rất thích thú và mong chờ như tôi vậy, ánh mắt em ấy đang hiện lên đôi nét sự mong chờ, cả tôi cũng như vậy.

Bước đến chỗ tiệm may, chúng tôi đẩy cửa bước vào bên trong đó, vẫn như cũ, khi trông thấy hai đứa chúng tôi bước vào bên trông, cô thợ may liền chạy ra chào hỏi cả hai trong khi mỉm cười.

“Hai người tới rồi à, quần áo của hai người đã được chuẩn bị xong, cả hai có thể vào thử ở bên trong phòng thử đồ kia.”

“Vâng, cám ơn chị.”

Airi nói thế rồi lập tức kéo tôi theo, cô thợ may cũng mỉm cười đi theo sau cả hai. Tôi cùng với cô ấy đứng đợi bên ngoài trong khi Airi đang thay đồ bên trong phòng, vốn dĩ tôi cũng có thể thay đồ ở phòng bên cạnh, nhưng chỉ là tôi không mấy quan tâm đến mấy cái quần áo của mình làm gì, để dành mà nhìn Airi thì nghe còn hợp lí hơn, và với cả tôi có cảm giác mình sẽ bị nhìn trộm bởi một kẻ có cái ánh nhìn say đắm nào đó nên thôi dẹp đi.

Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng tấm rèm treo trước phòng thử đồ cũng được kéo ra, Airi xuất hiện đằng sau đó cùng với một chiếc váy dài một mảnh trắng tinh. Nhìn thấy em ấy ở trong trang phục mới đó, tôi không biết nên nói điều gì vào lúc này nữa, hẳn đây chính là thứ mà người ta hay gọi là cạn lời nhỉ.

Trong bộ váy trắng, Airi mang đến cho tôi một cảm giác dịu dàng nhưng cũng không kém phần trang nhã, bộ váy mỏng khẽ ôm sát cơ thể của em, để lộ những đường cong cuốn hút và tuyệt đẹp. Chiếc cổ nhỏ nhắn trắng ngần được tôn lên rõ nét khi em ấy mặc chiếc váy, cùng với đó là đôi vai trắng mảnh mai có thể gọi là hoàn hảo để mô tả về một người thật sự đẹp ở trong mắt của tôi. Nhìn thấy tôi đang ngơ ngác chăm chú ngắm nhìn em ấy, Airi cười khúc khích rồi nói.

“Thế nào ? Trông có đẹp không ạ ?”

“Ừ…..đẹp, nó trông thật sự rất hoàn hảo !”

Tôi khá bối rối trả lời em ấy, trước vẻ đẹp thoát tục của cô em gái của mình, tôi như thể đã bị hút hồn vì nó vậy. Nhưng ngay sau đó, Airi nhìn tôi rồi khẽ cau mày.

“Sao anh vẫn chưa thay đồ nữa ?”

“Hở ? Cái này ư, anh nghĩ mình không cần thử nó làm gì lắm nên là….”

“Nói gì vậy chứ, nhanh lên nào, đi vào nhanh lên, không thay xong là không được ra đây đâu đấy.”

“Rồi rồi.”

Tôi bị em ấy đẩy vào trong phòng thay đồ, có vẻ như Airi đang rất muốn được nhìn thấy tôi trong bộ trang phục mới này nhỉ ? Mà thôi, tôi cũng nên mặc thử nó để xem thế nào vậy.

Tôi cởi bỏ cái áo khoác ngoài của mình ra, cởi luôn cái áo thun dài tay mình mặc, sau đó mặc vào một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, sau đó mặc ở bên ngoài một chiếc vest đen sậm màu, thắt cái cà vạt cùng màu lên cổ áo, ngắm nghía mình ở trong gương thử, chà, nó cũng không đến nổi quá tệ, cảm giác khi tôi mặc nó cũng khá là thoải mái nữa, chất liệu vải may phải nói là cực kì nhẹ và tốt. Về cơ bản thì tôi hoàn toàn hài lòng trước bộ vest này, xem ra đúng là rất đáng tiền mua.

Sau một lúc thay xong quần áo, tôi vén tấm rèm che rồi bước ra ngoài, không hiểu vì sao cô thợ may đang há hốc mồm nhìn trong khi Airi đang gật đầu ưng ý. Hử, trông tôi kỳ lạ đến vậy sao ?

Tôi đưa mắt hỏi Airi nhưng em ấy đã chạy đến bên cạnh của tôi và mỉm cười nói.

“Hừm, duyệt ! Anh hai trong bộ này thật sự là quá ngầu luôn.”

“T…thế sao ? Trông anh không kỳ lạ đó chứ ?”

Tôi ngó nghiêng xung quanh người, thật sự thì tôi có thể đánh giá khá tốt vẻ ngoài của người khác, dù thế với bản thân thì nó chỉ ở mực độ trung bình mà thôi, thế nên nếu bạn hỏi tôi vẻ ngoài của mình thế nào, tôi cũng chẳng biết nên nói sao về nó nữa.

“Nói gì thế ? Trông rất hợp, với cả còn rất ngầu nữa.”

Thấy Airi có vẻ khá thích tôi mặc bộ vest này, tôi cũng không thấy có gì cần phải thay đổi nữa, sau cùng tôi quay sang nhìn cái cô thợ may giờ đây đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình. Cổ đang kinh ngạc quan sát tôi từ trên xuống dưới một cách không thể thiếu lịch sự hơn được, ngay sau đó cổ lại gần tôi và nói.

“Không chỉ có cơ thể mà cả khí chất của anh cũng cực kỳ cuốn hút nữa, haa, đây là lần đầu tôi thấy có một người giống như anh đó, haa….”

Rồi rồi, lại nữa rồi kìa, cô ta lại nhìn tôi bằng cái ánh mắt say đắm đó trong khi lần này còn thở ra mấy hơi nặng nhọc nữa chứ, bất giác tôi cảm giác mặt mình đang chảy nhẹ một giọt mồ hôi khi bị cô ta nói thế.

“Thanh toán đi ạ !!!”

May thay, Airi vừa cứu tôi khỏi cái cô ả đó, em ấy chen ngang vào nói với cô thợ may đang nhìn chằm chằm vào tôi, Airi mỉm cười nói vậy với cô ấy, ngay lập tức, cổ nhanh chóng lùi lại rồi mỉm cười nói.

“Hì hì, thứ lỗi cho tôi.”

Nói xong cổ chạy đến quầy thu ngân để tính tiền, trong khi đó, tôi quay sang nhìn Airi rồi nói.

“Em vừa giúp anh đấy.”

“Hưm, em không để cô ta được nhìn anh miễn phí như thế đâu.”

Vừa nói, Airi vừa khoanh tay trước ngực trong khi mỉm cười đắc thắng. Với chiếc váy trắng lung linh trên mình, những cử chỉ đó của Airi thật sự vô cùng duyên dáng và quyến rũ, bất giác tôi cảm tưởng tốt hơn mình không nên để mấy vụ này xảy ra thường xuyên, nếu không chắc tôi không chịu nổi mất.

“Được rồi, tiền cho hai bộ trang phục của hai người là ba mươi đồng vàng ạ, vì đã đặt cọc trước hai đồng vàng nên chỉ cần thanh toán 28 đồng vàng là được rồi ạ.”

“Tổng bao nhiêu ?”

“30 đồng vàng ạ !”

“Thế mỗi bộ 15 đồng à ? Oi oi, thiệt luôn đó hả ?”

“À không đâu thưa anh, bộ của cô ấy có giá là 20 đồng vàng còn của anh chỉ 10 thôi ạ.”

Ồ, đáng lý cô nên nói sớm hơn đi chứ, làm tôi cứ tưởng, tôi đã quyết định ngay từ đầu là mình sẽ chỉ mặc một bộ đồ giá cao lắm là 10 đồng vàng mà thôi, thế này thì vẫn ổn.

“Ồ, thế thì duyệt. Đây, 28 đồng đây.”

“V…vâng, cám ơn anh ạ.”

Cô gái cười nhăn nhở trước tôi, xì, đừng nói tôi nhặng xị, tôi chỉ kinh tế thôi. Nhưng nếu đó là quần áo của Airi thì không sao cả, được nhìn em ấy trong bộ váy đẹp lộng lẫy như thế này, bao nhiêu tôi cũng sẽ trả. Giờ thì cũng đã chuẩn bị đồ mới xong rồi, tiếp theo cả hai đứa nên đến cung điện hoàng gia nữa là được rồi nhỉ. Nghĩ vậy, sau khi rời khỏi cửa hàng Zent, chúng tôi hướng đến nơi tiếp theo mà mình cần tới, hừm, làm được một bộ váy tuyệt vời như thế cho Airi, chỗ đó thật sự tốt đấy, khi nào có dịp chắc chắn chúng tôi sẽ lại đó mua đồ tiếp, chỉ là cô thợ may đó đừng có mấy cái hành động kỳ quặc nữa là được, làm ơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.