Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 33: Lời-Mời-Đến-Bữa-Tiệc-Tối-Đi-Đặt-May-Đồ – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 33: Lời-Mời-Đến-Bữa-Tiệc-Tối-Đi-Đặt-May-Đồ

“Vậy thì, không còn vấn đề nào khác nữa phải chứ ?”

Tôi nói sau khi nhận túi tiền chứa một khối tài sản khổng lồ kia vào trong Rương Đồ, nghe thì có vẻ như tôi giống với gà ăn rồi quẹt mỏ bỏ đi ấy, nhưng thật sự mà nói ấy, tôi chỉ sợ nếu mình còn ở lại đây thêm nữa, không biết chừng tôi sẽ còn nhận thêm nhiều rắc rối hơn nữa, và tôi chúa ghét rắc rối.

“Dĩ nhiên rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn thông báo và trao thưởng cho cậu mà thôi. Cậu có thể thoải mái.”

Ông chú nói vậy trong khi cười cười nhìn tôi. Nghe thấy thế, tôi cảm giác như vừa thoát khỏi một áp lực nặng nề nào đó vậy. Phù, cám ơn trời.

“Nếu vậy, chúng tôi xin phép.”

“Ấy, từ đã Rin-dono !”

Đang chuẩn bị đứng dậy, tôi bị Nữ Hoàng Cilena gọi tên. Sao tôi lại có cảm giác có chuyện sắp xảy đến với mình nữa rồi ta ? Làm ơn nói với tôi là không đi có được không ? Nhưng có vẻ như đời không bao giờ theo ý người, Nữ Hoàng nhìn Đức Vua Vaitrus một cái, ngay sau đó, ông ấy quay sang hướng của tôi và nói.

“Tối nay chúng ta có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, ta hi vọng cậu có thể đến đó với bọn ta.”

Ý ngài là gì khi nói đó là một bữa tiệc nhỏ ? Nhưng liệu tôi có nên từ chối nó hay không, nghĩ như vậy, tôi quay sang nhìn vào Airi vẫn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình nãy giờ. Khi thấy tôi đang đưa mắc hỏi em ấy, em ấy chỉ nhẹ gật đầu, khá bất ngờ với quyết định của em ấy, nhưng tôi cũng không nói gì thêm, quay lại nói chuyện với Đức Vua đang chờ đợi câu trả lời từ mình.

“Nếu như ngài đã cất công mời bọn tôi, tôi xin nhận lấy vinh hạnh đó.”

“Đ…Được thế thật tốt ! Ha ha ha.”

Không hiểu vì sao, trong ánh mắt của đức vua có chút lo lắng về một điều gì đó, nhưng sau cùng tôi cũng mặc kệ. Đứng dậy khỏi cái ghế sofa, tôi cùng với Airi nói lời tạm biệt với bọn họ trước khi rời đi khỏi đó.

“Vậy thì không còn điều gì nữa, chúng tôi xin phép !”

Lần này không còn ai cản tôi lại như khi nãy nữa, vì thế tôi nhanh chóng mở cửa phòng rồi bước ra ngoài, để lại trong phòng là mấy người bọn họ, giờ đây tôi cùng với Airi rời khỏi lầu hai của Hội.

“Anh !”

“Sao thế ?”

Airi bỗng dưng gọi tôi trong khi đang nắm tay của tôi ở bên cạnh, nghe em ấy gọi, tôi quay sang đưa mắt nhìn em ấy.

“Cái anh này, còn sao gì nữa. Chúng mình sẽ đi ăn tiệc với Hoàng Gia đấy, ta không thể ăn mặt như thế này được đâu.”

À, ra ý em ấy đang nói đến là quần áo của chúng tôi ư ? Đúng là ta cũng không nên ăn mặc xuềnh xoàng đến dự một bữa tiệc của hoàng tộc được, nhất là đó còn là tiệc của chính đức vua và nữ hoàng mời nữa cơ. Thế thì phải đi mua đồ à ?

“Thế, ta cũng nên đi mua quần áo mới nhỉ ?”

“Ừm, nếu dạo quanh vài vòng, có lẽ em sẽ tìm thấy một cửa tiệm ưng ý đấy.”

“Quyết định vậy đi.”

Nói rồi, tôi được Airi kéo đi ra khỏi Hội với một tâm trạng hết sức vui vẻ, có lẽ vì em ấy cuối cùng cũng được đi shopping chăng ? Dù sao thì tiền giờ cũng không thiếu nữa, dù vậy tôi vẫn nên tiết chế thì hơn, không phải tiền tiêu xài hoang phí thì dù có giàu xụ đến mấy, rốt cuộc cũng sẽ hết sạch. Cùng lắm tôi sẽ chỉ mặc một bộ đồ giá cao lắm là 10 đồng vàng mà thôi, nhưng với Airi thì không, tôi chắc chắn muốn nhìn thấy em ấy mặc một bộ đồ thật đẹp dù cho có tốn tiền với nó.

Rời khỏi Hội với cái suy nghĩ đó ở trong đầu, cả hai bắt đầu bước đi trên con phố nhộn nhịp. Mục tiêu hôm nay chắc sẽ chỉ là đi lựa đồ mới mà thôi, dù thế, mục đích của tôi chắc chắn là ngắm Airi trong mấy bộ đồ mới.

_____________________.

Quẩn quanh một lát, sau khi hỏi một người bán đồ ở ven đường liệu có chỗ nào bán quần áo với chất lượng tốt hay không và được chỉ rằng có một tiệm ở gần đây, cả hai chúng tôi cám ơn ông ấy sau đó quyết định sẽ đến đó xem sao. Đi bộ thêm khoảng một lúc về hướng mà người đàn ông bán đồ khi nãy đã chỉ, lọt vào mắt của tôi là một cửa tiệm với tấm bảng hiệu có hình cuộn chỉ và cây kim đan xen nhau, dòng chữ trên đó đề là Tiệm May Mặc Zent.

Mở cánh cửa của cửa tiệm trông mới mẻ và gọn gàng, tôi cùng với Airi bước vào bên trong đó, có một cô gái nhanh chóng chạy đến chỗ chúng tôi và chào hỏi.

“Xin chào hai người, hai người đến đây để mua quần áo sao ạ ?”

“………..”

Tôi không biết nên trả lời thế nào, vì sau cùng tôi không nhiều lần đi mua quần áo, nhất là mấy loại kiểu còn sang trọng như thế này nữa. Rất may cho tôi là bên cạnh tôi đây là một bậc thầy mua sắm.

“Vâng, chúng tôi đi hai người, tối nay chúng tôi có một bữa tiệc, không biết tiệm có thể làm cho cả hai được không ?”

Airi bên cạnh đã nhanh chóng trả lời thay cho tôi đang ngậm miệng không biết nên nói gì. Dù gì thì mấy việc này còn bé đúng là vẫn rành hơn tôi nhiều. Vừa nghĩ thế, tôi vừa nhận ra mình đang bị Airi nhìn bằng ánh mắt trêu chọc. Rồi rồi, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt ấy được không ?

“Dĩ nhiên rồi, mời hai người vào bên trong để chúng tôi tiến hành đo kích cỡ.”

Vừa nói, cô ấy vừa hướng dẫn chúng tôi vào bên trong. Tôi bị Airi kéo vào theo em ấy, trên đường đi, tôi thấy có nhiều giá treo quần áo khác nhau, tôi tự nghĩ sao mình không lựa đại một cái cho rồi, sau đó ngồi đợi xem quần áo cho Airi nữa là được. Ngay khi tôi chuẩn bị với tay đến chỗ mấy bộ quần áo đó để xem thử, một cảm giác đau điếng xuất hiện ở mu bàn tay tôi, quay lại nhìn, tôi thấy Airi đang véo mạnh vào chỗ đó trong khi cau mày nhìn tôi và nói.

“Không là không !”

“…..Đ..được rồi.”

Tôi yếu ớt lên tiếng trước sự không đồng ý của Airi, xem ra tôi đúng thật là một kẻ sợ vợ nhỉ ? Nhìn thấy tình cảnh dở khóc dở cười của tôi, cô gái cửa hàng đi ở phía trước đang nén cười lại, hờ hờ cứ cười đi, tôi sẽ bỏ qua nó vào lần này vậy.

Bị lôi đến khu dùng để đo đạc size cho quần áo, cô gái đó chạy đi lấy dụng cụ ra để bắt đầu đo cho chúng tôi. Bất ngờ thật đấy, thì ra cô ấy là thợ may ở đây, cô gái, à gọi là cô thợ may nhỉ, bước lại gần bọn tôi và nói.

“Không biết hai người muốn mặc quần áo như thế nào ạ ?”

“Một bộ vest là được rồi, còn lại, hãy làm theo những gì mà em ấy yêu cầu.”

Tôi nói trong khi nhìn qua Airi, nghe tôi nói xong, cô gái im lặng gật đầu. Sau đó cổ bắt đầu tiến hành đo kích thước cho quần áo của tôi trước.

“Anh có thể cởi áo khoác ra được chứ ?”

“À…ừ tất nhiên rồi.”

Vừa nói, tôi vừa lột cái áo khoác đen mặc ở bên ngoài ra rồi để nó lên một chiếc ghế gần đó. Ở trên người tôi chỉ còn mỗi cái áo thun tay dài mà thôi, sau đó cổ bắt đầu dùng thước dây để đo chiều dài tay và lưng của tôi, một vài chỗ cổ không dùng thước mà lấy gang tay chạm trực tiếp vào để đo. Tôi khá ấn tượng trước kĩ năng may mặc thần thánh của cổ.

“Anh có một cơ thể thật là mạnh mẽ đó.”

“………”

Vừa nói, cô gái vừa đặt tay lên cánh tay của tôi, dù đúng là nó không hiện lên quá mức như mấy ông tập tạ khủng khiếp kia, như dù sao thì tôi vẫn tự tin nói rằng mình có cơ bắp, chỉ là giống như nó được nén vào trong vậy, tôi cảm thấy khá tốt với điều đó. Bất ngờ bị chạm vào người, tôi đưa mắt nhìn thẳng vào cô ta, cô gái đang chạm vào người tôi có một đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp, cổ đang nhìn tôi một cách say đắm. Oi oi, cái vẹo gì đấy ?

“Hừm……..”

Airi đang dòm chằm chằm ánh mắt khinh bỉ vào tôi, hể ? Anh đã làm cái quái gì đâu, tự cô ta làm thế cơ mà. Sau một hồi chật vật bị nhìn như thế từ đằng sau, cuối cùng tôi cũng xong phần đo kích cỡ cho quần áo của mình. Tiếp đến là đến Airi, tôi bị cô thợ may đó đuổi ra khỏi chỗ đó với câu nói.

“Anh không nên nhìn phụ nữ chuẩn bị những việc như thế này.”

Trong khi tôi là chồng của em ấy ư ? Cô nói cứ như đùa vậy, dù vậy tôi vẫn nghe theo lời cô ta lết xác ra một góc ở phía trước của căn phòng đo đạc và kiếm một chỗ rồi ngồi xuống. Trong khi chờ đợi, tôi đã nghe mấy lời kiểu như.

“Wa~ Cơ thể của cô đẹp thật đó !!!”

Hay.

“Nhìn những cái đường cong này xem !!!”

Rồi, đừng có vừa đo size quần áo cho người khác vừa nói toẹt mẹ ra hết như vậy có được không ? Chậc, đầu óc của tôi lại bắt đầu liên tưởng đến những thứ không nên nữa rồi, hừ tất cả là tại cô đấy con mụ kia.

Sau một hồi, Airi cùng với cô thợ may bước ra khỏi phòng đo đạc, cô thợ may ghi chép mấy cái kích cỡ đó vào trong giấy rồi nói với tôi.

“Chúng sẽ được hoàn thành vào buổi chiều nay, hai người có thể đến lấy nó vào lúc đó là vừa. Tiền đặt cọc là 2 đồng vàng ạ.”

“Đây.”

Đưa 2 đồng vàng cho cô ta, tôi cùng với Airi rời đi, tôi nghĩ giờ này cũng đã trưa rồi, về nhà thì cũng không kịp chuẩn bị bữa trưa, thôi thì ghé vào một tiệm nào đó ven đường vậy. Sau đó chúng tôi sẽ đi nhận một nhiệm vụ nào đó từ Hội để làm cho đến khi quần áo được làm xong là vừa.

“Ta nên ghé vào một quán nào đó ăn trưa nhỉ ?”

“Ưm, được thôi.”

Sau đó, tôi với Airi tấp vào một cửa hàng bên đường, có vẻ ở đây họ bán thịt nướng và súp ăn kèm với rượu nho. Trông thấy hai đứa tôi bước vào quán, một dì với gương mặt niềm nở có lẽ là chủ quán xuất hiện và mỉm cười với cả hai, sau khi chúng tôi gọi món xong, cả hai đứa bắt đầu nói chuyện về mấy thứ lặt vặt trong khi chờ đợi món ăn được dọn lên. Tôi nói về gương mặt sặc mùi muối của ông chú Regalt khi biết tôi là một tên đa nghề. Thật đấy, cái vẻ mặt đó làm tôi như muốn cười phì lên vậy.

Chờ đợi một lúc, món ăn được dọn lên, tôi cảm thấy họ nêm nếm rất vừa miệng, chỉ tiếc một chỗ là ở đây họ làm đồ cay, tôi khá nãn khi biết điều đó, nhưng thôi, được ngồi ăn cùng với Airi vẫn là một cái gì đó làm cho tôi cảm thấy thỏa mãn rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.