Rời khỏi nhà cùng với Airi, chúng tôi đang trên đường đi đến Hội, sau khi nhận được thư mời từ ông chú Regalt, tôi nghĩ có lẽ mình tốt hơn vẫn nên đến đó một phen xem thế nào. Trên con phố lớn, những hàng người tấp nập đi đi lại lại, một cuộc chiến khủng khiếp vừa kết thúc, trả lại cho họ cuộc sống bình yên hằng ngày, những đứa trẻ nô đùa với nhau, những mạo hiểm giả đang tụ tập ở một góc, cuộc sống thường ngày ở Vương Đô đã trở lại với nhịp sống mà nó vốn có.
Dưới ánh ban mai nhẹ rót xuống người, cả tôi và Airi nắm tay nhau nhẹ đi trên con đường chính, cảm giác của tôi dù mới chỉ ở nơi này được có một tuần, cảm giác vẫn còn khá xa lạ, tôi vẫn thấy có nhiều nơi mình không hề biết đến trong thành phố, dù vậy, nhìn thấy không khí yên ả ở đây làm tôi có phần nào yên tâm hơn vào quyết định của mình.
Chẳng mấy chốc, hai anh em đã đến trước cửa của Hội, tòa nhà rộng lớn với ba tầng chồng lên nhau, kích thước của nó thì khỏi phải nói, rộng vô cùng. Đứng trước cửa Hội, tôi lấy tay đẩy cánh cửa ra vào rồi cùng với Airi bước vào bên trong, cả hai đứa đi một mạch đến chỗ mà cả hai vẫn thường hay đi tới để nhận nhiệm vụ, có điều hôm nay tôi không đến đây để làm điều đó.
Chỗ bàn tiếp tân nơi bọn tôi đang hướng đến, có một cô gái trong bộ đồng phục tiếp tân, mái tóc và đôi mắt có màu đen tuyền. Khi thấy hai đứa bọn tôi bước lại chỗ cô ấy, cô ngạc nhiên nhìn tôi trong chốc lát rồi sau đó nói.
“Anh đã đến, mời hãy theo tôi lên tầng hai, họ đang chờ anh ở phòng của Guild Master.”
“…….”
Không nói gì, tôi chỉ gật đầu với cổ rồi nhanh chóng bước đi theo sau cô ấy lên tầng hai. Sau cùng thì tôi có lẽ đã quá làm phiền Rina rồi, nhưng thôi kệ vậy. Với suy nghĩ có phần thoái thác đó của mình tôi không quan tâm và ngừng suy nghĩ về nó.
Khi đang đi trên dãi hành lang đến chỗ phòng của Guild Master, bỗng nhiên Rina dừng lại, sau đó cổ quay lại nhìn vào tôi và cúi sâu đầu mình trước tôi. Hành động đó của cổ đã làm cho tôi hơi sốc một chút, thật may là nó vẫn còn đỡ hơn so với việc tôi phải nhận điều đó bởi gần 100 người, điều đó thật sự là sốc nặng đấy.
“Cô đang làm gì vậy ?”
“Thành thật cám ơn anh, tôi thật sự rất biết ơn khi anh đã cứu sống cho cha tôi và những người còn lại ở trong raid. Tôi thật sự không biết diễn tả lòng biết ơn của mình như thế nào mới là đủ, nhưng mong anh hãy chấp nhận lời cảm tạ này của tôi.”
Ra là cô ấy đang cảm ơn về việc tôi đã cứu Regalt và mấy tay mạo hiểm giả kia á ? Mà thôi, tôi có lẽ cũng không nên nói thêm điều gì, tốt nhất vẫn nên ậm ừ cho qua nó là được rồi.
“Được rồi, cô biết đấy, đó không phải là vấn đề nữa, nên là hãy bỏ nó qua một bên đi nhé.”
Tôi nói trong khi cười nhăn nhở nhìn vào Rina, cổ ngẩng mặt mình lên và nhìn tôi, sau khi nhìn thấy nét mặt của tôi, cổ khẽ mỉm cười rồi nói.
“Vâng !”
Nhưng thật lạ lùng, ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại có phần kỳ lạ, hình như tôi đã từng bị cái ánh mắt đó nhìn vào rồi thì phải, hừm rốt cuộc là ai được nhỉ ? Với câu hỏi vu vơ trong đầu, tôi tiếp tục đi theo sau cô ấy đến trước cửa căn phòng của ông chú. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện ở trong đó, có kha khá người đang ngồi ở trong phòng chờ đợi, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài của Rina, giọng của ông chú nói vọng ra từ trong phòng.
“Mời vào !”
Ngay sau khi nghe được giọng nói của Regalt, Rina mở cánh cửa phòng ra rồi đứng sang một bên nhường đường cho cả hai đứa đi vào trong. Tôi cũng không biết nên làm thế nào trước vẻ trịnh trọng này, cũng đành bước vào bên trong. Sau khi tôi và Airi bước vào phòng, Rina cũng bước vào rồi khẽ đóng cánh cửa lại và khóa nó lại hòng không để ai có thể xen ngang bất ngờ vào cuộc nói chuyện.
Vừa bước vào phòng, tôi nhận ra có khá nhiều người quen đang ngồi ở trong phòng, ở cái bàn lớn cho nhiều người ngồi cùng bộ sofa lớn được xếp xung quanh đó. Ở đó tôi nhận ra, không chỉ có ông chú Regalt, còn có cả Đức Vua Vaitrus và Nữ Hoàng Cilena, Cristina và con ngốc Elf đang ngồi ở đấy. Theo một nghĩa nào đó thì giờ đây chỗ này toàn là nơi có sự góp mặt của mấy tay to mặt lớn không.
Thấy tôi đã đến, ông chú Regalt lên tiếng trước.
“Cậu đã tới, Rin-dono, mời ngồi.”
“À…Vâng.”
Tôi không có ý kiến gì thêm nữa, cùng với Airi, ngồi vào một chiếc sofa gần chỗ mình. Sau khi thấy tôi và Airi đã ngồi xuống ghế xong, Rina lặng lẽ đi pha trà cho mọi người. Về phần của Cristina thì, sau cuộc chiến, cổ không có trở về chỗ của chúng tôi, mà tôi nghĩ chắc là đã bị lôi vào trong cung để chữa trị đủ thứ rồi. Dù sao thì Đức Vua và Nữ Hoàng cũng không phải bậc cha mẹ vô tâm với đứa con gái của họ.
“Rin-dono, lại một lần nữa chúng ta lại mắc nợ ân tình của cậu rồi.”
Đức Vua nói vậy trong khi ông cũng cúi đầu xuống trước tôi. Ê ê, giỡn chơi hoài, ngài không nghĩ hành động này không nên với cương vị một vị vua sao ? Tôi hoảng hồn nói.
“Bệ hạ, điều tôi làm xem như là để đáp lại vì ngài đã giúp đỡ cho cả hai đứa tôi rất nhiều từ trước đến nay, thế nên, làm ơn hãy ngẩng đầu lên dùm tôi.”
Thấy tôi đang khó xử trước hành động của nhà vua, nữ hoàng Cilena lấy tay kéo kéo áo của ngài ấy, cuối cùng ngài ấy cũng miễn cưỡng ngừng lại. Phù, thật là cảm ơn người, nữ hoàng Cilena ạ. Sau đó, Rina đã pha xong trà và bưng lên phục vụ cho chúng tôi, sau đó cổ trở lại đứng sau lưng của ông chú Regalt. Có vẻ như hội cũng đã tìm hiểu sở thích của tôi nên đã biết được loại trà tôi thích là ô long nên đã đặc biệt chuẩn bị như thế này.
“Được rồi, vậy chúng ta cũng nên vào chủ đề chính chứ ? Cậu không phiền chứ, Rin-dono ?”
Ông chú đưa mắt hỏi tôi trong khi nói thế, mà dù sao thì tôi đến đây cũng vì nó mà, không cần nhất thiết phải hỏi ý tôi làm gì cho mệt, cứ thoải mái bắt đầu đi.
“Bọn tôi không có vấn đề gì mấy, ngài cứ tự nhiên.”
Sau khi nghe được câu trả lời từ tôi, ông chú gật đầu rồi cũng bắt đầu nghiêm giọng.
“Như những gì mà mọi người ở đây và có lẽ còn là cả thành phố đều biết, Raid chiến dịch đẩy lui Bahamut đã thất bại nặng nề trước nó. Tôi không nghĩ chuyện này đáng để đem ra nói, nó là một thất bại đau đớn về phía của Hội, về số người đã bị giết may thay chỉ dừng ở con số 13 người, số người bị thương thì hầu như là tất cả……”
Mà, đúng là thế, cuộc chiến đó đúng là quá khủng khiếp đối với bọn họ, dù tôi thiết nghĩ thì đó là vì Bahamut là một đối thủ quá mức khủng khiếp mà thôi. Dù sao thì với thương vong như thế vẫn còn đỡ hơn việc họ bị tiêu diệt toàn bộ, nếu vậy Berfelt sẽ mất rất nhiều mạo hiểm giả tài năng, và quan trọng hơn là mất đi 2 S rank là Regalt và Cristina, tôi nghĩ việc đó đúng là một tổn thất khổng lồ. Sức mạnh của Cristina và ông chú là điều không thể bàn cãi, có thể cùng nhau cầm cự trước Bahamut thì tôi nghĩ họ quả là những chiến binh tuyệt vời rồi.
“Theo đó, chúng tôi cũng đã được tận mắt chiêm nghiệm sức mạnh thật sự của cậu, Rin-dono. Sức mạnh của cậu nằm ở một đẳng cấp khác xa so với chúng tôi, với những gì được cung cấp từ Rina, cậu nói rằng mình tương thích với toàn bộ Lớp Nghề sao ?”
Xem ra họ đã điều tra rất kỹ về tôi rồi, cũng không thể nói gì thêm được nữa, nếu để một người nhìn thấy cảnh tôi đánh nhau long trời lở đất với Bahamut, bọn họ chắc chắn sẽ không tin vào mấy lời ngụy biện của tôi đâu. Chậc, đúng là chỉ toàn gặp rắc rối, tôi nhẹ gật đầu với những gì mà ông chú nói.
“Đúng vậy.”
“!!!!”
Ngài Regalt nhìn tôi để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, có thể thấy ông đang căng thẳng với những gì vừa nghe được. Sau đó, ông ấy chậm rãi nói.
“Ta đã biết rằng cậu rất mạnh từ lần đầu gặp mặt, dù vậy ta chưa từng tưởng tượng được rằng cậu lại có thể khủng khiếp đến như vậy.”
Ha ha, tôi cười trong cay đắng khi nghe thấy những gì ông ấy nói. Dù sao cũng đừng có dùng cái từ khủng khiếp đó để nói về tôi có được hay không vậy ? Nó thật sự ảnh hưởng đến tôi đấy. Nhưng đành chịu thôi, đúng là với những gì mà tôi đã gây ra, có khi mô tả như vầy là còn ít nhỉ ?
“Với sức mạnh có thể một mình đánh bại cả Ma Vương, cậu thậm chí còn vượt quá mức của những Anh Hùng, dù vậy vì sao cậu lại muốn giấu nhẹm nó đi, không phải cậu hoàn toàn có thể trở nên đầy danh vọng sao ?”
“Nó không phải điều mà tôi nhắm tới, tôi không mong muốn một cuộc sống như thế.”
Ngay từ đầu, tôi đã luôn luôn tránh xa mấy cái rắc rối và ồn ào rồi, chúng có thể sẽ phá hủy cuộc sống bình ổn mà tôi mong muốn với Airi. Và hơn cả, tôi từ xưa đến nay đã luôn luôn như vậy, mấy thứ như thế tôi không quan tâm đến, tốt hơn là bơ nó đi cho đời nhàn rỗi.
“Dù nói thế, đối với những người biết chuyện, công lao của cậu là không hề nhỏ một chút nào, vì vậy, chúng tôi vẫn phải đền đáp cho đúng với công sức của cậu.”
Khi Ragalt nói vậy, Rina lấy một cái khay mà bên trên là một cái túi vải, đặt nó nhẹ xuống bàn, tôi bất giác cảm thấy méo ổn với cái túi vải đó. Và, đúng như cảm giác mà tôi nghĩ đến, ông chú lên tiếng.
“Kèm với việc giữ thân phận của cậu không bị tiết lộ, Hội sẽ cung cấp mọi dịch vụ cho hai người và khi cậu cần, cậu hoàn toàn có thể yêu cầu với thân phận mà cậu đã dùng để chiến đấu với Hắc Long, Mặt Cười, Hội sẽ ưu tiên hàng đầu cho cậu nên hãy yên tâm về điều đó. Còn đây là tiền thưởng mà Đức Vua và Nữ Hoàng muốn gửi đến cho cậu sau những gì mà cậu đã làm, tiền thưởng là 300 xu bạch kim, cậu có thể tự do sử dụng nó.”
“…..!!!?????”
Tôi đơ người ra trong giây lát khi nghe thấy giá trị của số tiền ở bên trong cái túi tiền ở trên khay kia. Bao nhiêu cơ ? 300 xu bạch kim ? Lần trước số tiền thưởng họ cho chúng tôi, cả hai đứa vẫn còn hơn 45 xu bạch kim ở trong người nữa, giờ mà thêm đống này thì chẳng phải sẽ là 345 xu sao ? Cái số tiền đó nó quá lớn rồi đấy.
“K…không phải số tiền này có hơi lớn quá rồi sao ?”
Tôi đưa mắt hỏi Đức Vua Vaitrus, khi thấy tôi hỏi, ông ấy cười ha hả rồi nói.
“Cậu vừa bảo vệ đất nước của ta thoát khỏi cảnh bị phá hủy bởi Hắc Long đấy, nhiêu đây ta cảm thấy còn hơi ít là đằng khác, ta nên tăng thêm không ?”
“Ah~ Thôi thôi, như vầy được rồi, tôi sợ mình không đủ tài cáng để mà nhận thêm nữa đâu.”
“Ha ha ha, như vậy thì tốt !”
Dường như biết trước tôi sẽ có ý định từ chối nhận số tiền này, Đức Vua Vaitrus như cắt đứt mọi đường lui của tôi bằng cách đưa ý kiến tăng số tiền thưởng hơn nữa để bắt tôi phải nhận lấy đống này.
“Rin-dono, những người mạo hiểm giả được cậu cứu sống đã vô cùng biết ơn trước những gì mà cậu đã làm, họ đã bàn tán rất nhiều về một người thanh niên bí ẩn với cái mặt nạ cười ở khắp nơi trong thành phố, chủ đề cậu một mình đánh bại Bahamut dường như ai cũng đều biết, họ còn đặt hẳn cho cậu một cái biệt danh là Mặt Cười luôn đấy ha ha ha.”
Ông chú Regalt vừa nói vừa cười ha hả, trong khi tôi thì không thấy nó vui tí gì cả. Vì sao ư, tôi tự hỏi cái biệt danh đó có quá kì lạ hay không nữa, nghe nó cứ như của mấy kẻ điên ấy ! Tốt hơn hết tôi không nên nghĩ đến nó làm gì thì hơn, đúng vậy, tôi nên dẹp nó ra khỏi đầu của mình thì hơn.