Rời đi khỏi khu vực mà giờ đây đã bị tàn phá nghiêm trọng, tôi bước đi đến chỗ của những người mạo hiểm giả khi nãy đã rời đi. Vừa đi, tôi vừa gật đầu hài lòng trước quyết định của mình, đúng là mua cái mặt nạ này là một quyết định khôn ngoan. Nhìn vào tổng quan từ đầu đến chân của tôi, đầu tóc thì đang sơ sát, chiếc áo khoác mà tôi đang mặc thì rách nát ở nhiều nơi, chiếc áo thun lót bên trong cũng trong trường hợp tương tự, tay áo cũng đã bị phá hủy đến tan tành, cả người còn bị dính bụi bẩn nữa, chậc, khi về đến nhà tôi sẽ phải đi tắm, tôi chắc chắn điều đó.
Tới nơi, người đầu tiên lọt vào mắt tôi đó là Airi đang đứng đợi sẵn ở đó, em ấy nhanh chóng lại gần tôi. Trông thấy bộ dạng quần áo xuống cấp của tôi, em mỉm cười trong khi nhìn chằm chằm vào tôi, dưới lớp mặt nạ, tôi cũng khẽ cười gượng khi trông thấy nét cười đó của em ấy. Ngay sau đó, trong khi cả hai đứa đang đắm đuối nhìn nhau, Regalt đã xen ngang vào.
“Ri……!!!”
Lời nói của ông ấy đã bị tôi giơ tay lên ra hiệu ngưng lại, oi oi ông chú, đừng có mà nhắc tên tôi ở đây chứ. Làm ơn hãy nhớ lời hứa của chúng ta !
Thấy hành động của tôi, ông ấy đơ người lại trong giây lát, rồi như cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, ông cười ha hả rồi nói.
“Ha ha ha, thứ lỗi cho ta, chàng trai. Nhưng dù vậy, ta không biết phải làm thế nào để diễn tả cảm giác của mình lúc này.”
Hể ? Cảm giác ư, tôi đơn giản phải giúp cho cái cô công chúa kia thôi, vì sau cùng Đức Vua Vaitrus và Nữ Hoàng Cilena đã đối xử rất tốt với bọn tôi, tôi tốt hơn không nên để cô ta có mệnh hệ gì, nếu không tôi cũng không dám nhìn mặt của đức vua nữa mất.
Nhưng ngay khi tôi đang suy nghĩ vu vơ về mấy thứ như là lí do đó, những mạo hiểm giả đã và đang được chữa trị, ngay lập tức cuối đầu xuống trước tôi. Hình ảnh cả một tốp người gần trăm người đang cúi đầu về phía mình thật sự làm tôi cảm thấy sốc còn hơn cả việc bị Bahamut tấn công ở dạng Nhân Hóa nữa. Bọn họ đang làm cái vẹo gì vậy !? Tôi đơ ra nhìn cảnh đó sau đó ậm ừ quay sang Regalt.
“Nếu như đã không còn điều gì nữa, tôi mong ngài sẽ giữ đúng lời hứa với tôi, coi như là phần thưởng cho việc tôi đã làm.”
Tôi nói từ đằng sau chiếc mặt nạ, việc tôi muốn đó chính là ông ấy hãy giúp tôi lấp liếm chuyện này, và đừng để cho con ngốc Elf kia nói năng linh tinh về việc có mặt của tôi, Rin Tatsuya ở chỗ này vào ngày hôm nay. Đó sẽ như là một giao kèo vậy, tôi không muốn gì hơn ngoài điều đó. Nhìn sơ qua một lúc, xác nhận rằng Cristina cũng không có vấn đề gì, tôi quay lưng bỏ đi, để lại bọn họ ở lại đó trong khi mình thì dần dần biến mất trong khoảng không trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đó. Thiết nghĩ tôi nên đợi Airi một chút, tôi rãi ma lực của mình ở điểm mình vừa biến mất đủ cho em ấy nhận ra. Ngay sau đó, tôi xuất hiện ở trên tường thành rồi ngồi xổm xuống đó trong khi lấy tay tháo cái mặt nạ trên mặt xuống, tôi sẽ ngồi đây đợi Airi một chút vậy.
Từ tường thành, tôi đưa ánh mắt xuống chỗ cô em gái đang hỏi han Cristina và ông chú Regalt. Em ấy chính là điểm duy nhất nằm trong tầm mắt của tôi, người con gái quan trọng nhất, như thể nhận ra ánh nhìn của tôi đang nhìn xuống em ấy, cùng với đó là nhận ra hiện diện của tôi, Airi ngước mắt lên nhìn tường thành rồi nhẹ mỉm cười, thấy nụ cười đó, tôi cũng đã vô thức mỉm cười theo.
Sau khi để cho tất cả mọi người di chuyển hết vào lại bên trong thành phố, lúc này, Airi cũng lẳng lặng kiếm một chỗ không có ai chú ý đến rồi lặng lẽ biến mất vào khoảng không. Sau một lúc, từ đằng sau lưng của tôi tiếng bước chân nhẹ nhàng xuất hiện. Quay đầu lại, ở đó đang là một cô thiếu nữ với mái tóc trắng xóa và đôi mắt đỏ đang đứng cúi đầu mỉm cười với tôi, được một lúc em ấy nói.
“Không sao chứ ?”
Âm giọng thanh thoát nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi nhỏ của em trong khi đang nhìn tôi nói, đôi mắt đỏ thẳm long lanh nhìn tôi hiển hiện đôi một tia lo lắng khi em ấy hỏi. Thấy thế, tôi mỉm cười đáp.
“Cũng không có gì, nó vẫn là một thứ có thể xử lí được.”
Dù sao thì thứ duy nhất mà tôi không xử lí được chính là cô gái đang đứng ở đây mà thôi. Nhưng tốt hơn hết tôi không nên nói ra cái suy nghĩ đó của mình thì vẫn tốt hơn. Nghe thấy tôi nói, Airi đặt bàn tay mảnh mai mềm mại của em ấy lên má của tôi, một cảm giác êm ái khi xúc giác chạm vào nhau truyền tải đến thẳng đại não, tôi bất giác đưa tay mình lên nắm lấy bàn tay đang đặt trên má của mình.
“Về nhà thôi, anh muốn đi tắm rồi ăn cơm.”
Nghe thấy lời nói của tôi, Airi đang chăm chú nhìn vào mặt tôi bất chợt cười khúc khích, sau đó em ấy bảo.
“Ừm, anh đúng là nên đi tắm trước đi thì hơn, nhìn xem, người anh đầy bụi bẩn rồi này….”
Vừa nói, vừa kéo tôi đứng dậy, em ấy nói trong khi lấy tay phủi phủi lớp bụi bám trên tóc của tôi, một hành động nhẹ nhàng và ân cần như một người mẹ vậy, nhưng tôi không ghét cảm giác này, vừa để em ấy làm thế, cả hai đứa bắt đầu trở về nhà của mình, hôm nay có lẽ những việc như thế là quá nhiều với tôi rồi.
_____________________.
Hai ngày đã trôi qua từ sau cuộc chiến, hiện tại, tôi đang nằm dài ra trên chiếc giường được đặt trong phòng ngủ của cả hai. Giờ này đã là sáng sớm rồi, dù vậy, mấy hôm nay tôi cảm giác mình không muốn làm gì cả, như là một phần thưởng dành cho bản thân cũng được mà. Đôi lúc nên giải tỏa vẫn là tốt hơn. Airi đã đi làm bữa sáng ở trong bếp được một lúc trước, sau khi thất bại trong việc cố gắng lôi tôi dậy khỏi giường, cuối cùng em ấy thở dài và nói.
“Em đi làm bữa sáng đây, anh hãy mau dậy đi nhé.”
Nói rồi con bé chạy biệt tăm vào trong nhà bếp, từ nãy đến giờ, mấy tiếng nấu nướng cứ vang lên không ngừng ở trong đấy. Thôi thì như vậy cũng được rồi, tốt nhất tôi cũng nên dậy thôi là vừa. Với cái suy nghĩ đó trong đầu, tao kéo mình ra khỏi đống chăn nệm êm ái, mặc nguyên chiếc áo thun đen ta dài như thường lệ, tôi bước khỏi phòng trong khi hướng mình xuống dưới bếp.
Mùi thơm từ đồ ăn do Airi nấu tỏa ra phản phất dài trên dãi hành lang xuống dưới bếp, hôm nay có lẽ như em ấy đang nấu sườn hầm rồi, ngay khi lê lết xuống dưới bếp, tôi ngồi ngay vào ghế ăn trong khi đang nhìn ngắm Airi đang nấu ăn chăm chú, chắc là do đang mãi nấu nướng, con bé hầu như cũng không phát hiện ra tôi đã bước xuống dưới bếp. Mà, tôi cũng không ghét không khí yên ả này, đưa tay vào một khoảng không rồi lấy ra một quyển sách từ trong Rương Đồ, tôi lật nó ra rồi bắt đầu chìm dần vào trong đống chữ được viết trong đó.
Được một lúc, tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra Airi đang cầm dĩa thức ăn trong khi chóng nạnh một bên hông dẫu môi nhìn tôi. Chà, có vẻ tôi đã quá chú tâm đến việc đọc nó, gấp quyển sách lại và cất nó đi, tôi nhận phần ăn của mình từ Airi trong khi mỉm cười nhăn nhó.
“Anh hai !”
“Hửm ? Sao thế ?”
Airi bỗng dưng gọi tôi, nghe thấy thế, tôi ngẩng đầu lên nhìn em rồi hỏi, sau khi thấy tôi đang nhìn mình, em ấy lấy ra một thứ rồi đưa cho tôi.
“Cái này, sáng nay đã được người từ Hội đến để gửi cho anh.”
Thứ Airi đưa cho là một bức thư, trên đó còn có dấu niêm phong của Hội nữa, vì thế thiết nghĩ việc giả mạo là rất khó xảy ra, rốt cuộc thì họ cần gì mà lại gửi thư như thế này đến tôi vậy ? Tôi thật sự thắc mắc không biết ý định của họ, không biết ông chú Regalt có giữ đúng lời hứa với tôi không nữa đây, haizzzz.
“Được rồi, anh sẽ đọc nó, em không cần lo lắng đâu.”
Vừa nói, tôi xé con dấu sáp niêm phong của Hội ra, lấy bức thư ở trong phong bì ra và liếc mắt đọc nó từng chút một. Nội dung của nó như sau.
“Rin-dono, ta biết rằng ta có hơi đường đột, khi mà ta đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện cậu đã giúp đỡ cho bọn ta thoát khỏi Bahamut, nhưng như cậu biết đấy, lúc đó ở đó có quá nhiều người, ai cũng đều có thể nhìn thấy việc cậu đã một mình chiến đấu với Bahamut. Thế nên, việc có người đã làm điều dường như chỉ có ở trong mơ ấy, dù muốn dù không vẫn bị lan truyền ra bên ngoài, ta thật sự xin lỗi, dù đã cố gắng giữ bí mật của thông tin, vấn đề này vẫn bị phát sinh. Dù thế, hãy yên tâm, việc cậu chính là người chiến đấu với Hắc Long vẫn là bí mật, chỉ có ta, công chúa Cristina, công chúa Selina, Rina, Đức Vua và Nữ Hoàng là được biết mà thôi. Về việc này, liệu ta có thể xin chút thời gian của cậu để nói về nó được chứ ? Ta hi vọng cậu sẽ đồng ý.
Kí bút : ReGalt Brunel !!!”
Chẹp, xem ra đúng là như tôi nghĩ, mấy việc này đúng là không dễ dàng gì để mà giấu nhẹm nó đi được, dù thế, coi như danh tính vẫn chưa bại lộ là cũng được rồi, mà dù sao thì cái tình huống này tôi cũng đã có suy nghĩ tới rồi. Làm thế quái nào mà tránh được khi mà một raid với gần 100 mạo hiểm giả và một đống người đi theo cùng cô công chúa Selina kia đã nhìn thấy tôi chiến đấu, kết quả này hầu như cũng không làm tôi thấy bất ngờ cho lắm, vì dù sao nó cũng sẽ chỉ mang đến cho tôi mỗi phiền phức mà thôi.
Nhìn tôi đọc bức thư, Airi hơi lo lắng hỏi.
“Có sao không anh ?”
“À, cái này á, không sao cả, là ông chú, ông ấy muốn mời ta đến Hội để nói chút chuyện.”
“Là về chuyện đó sao ạ ?”
Nghe Airi hỏi, tôi nhún vai rồi gật đầu, chẹp dù sao thì cũng đã lỡ rồi, có chơi có chịu, tôi đâm đầu vào làm việc này, giờ đây tôi cũng nên sẵn sàng để đón nhận hậu quả thôi. Nhưng trước hết, ăn sáng trước đã, bữa sáng ngon lành mà cô em gái dễ thương của tôi đã làm sẽ nguội mất, tốt nhất là nên ăn nhanh lên thôi. Và thế là, với một bức thư được gửi đến từ Hội, xem ra hôm nay tôi sẽ có nhiều việc để làm rồi.