Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 30: Chiến-Bahamut-Sức-Mạnh-Không-Giới-Hạn-Kết-Thúc – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 30: Chiến-Bahamut-Sức-Mạnh-Không-Giới-Hạn-Kết-Thúc

Một khắc khi vụ va chạm diễn ra, tôi đâm sầm người thẳng vào một tảng đá, vậy là tôi đã bị Bahamut đánh bay đi đến tận đây ư. Chậc, xem ra đây là cái giá cho sự lơ là khi nãy của tôi, cái giá phải trả là giờ đây trong miệng tôi đang tràn ra một cảm giác nhớp nhúa, mùi sắt và mùi tanh sộc thẳng vào mũi của tôi. Dưới cái mặt nạ, máu ứ ra rồi chảy xuống cằm của tôi nhễ nhãi, Bahamut đang từ từ tiến đến chỗ của tôi đang ngồi gục ở chỗ tảng đá giờ đây đã vỡ tan tành.

“Như ta nghĩ, ngươi vẫn còn sống dù cho đỡ phải đòn của ta trong hình dạng này. Tính tới nay, ngươi chính là kẻ đầu tiên.”

“Hừm, thật đáng mỉa mai làm sao ?”

Tỉnh bơ nói vậy, tôi nhẹ đứng dậy khỏi mặt đất như không có chuyện gì xảy ra, lấy hai tay phủi phủi bụi ở trên người của mình trước sự trợn tròn mắt của Bahamut. Chứng kiến điều dường như không thể xảy ra được trước mắt mình, con Hắc Long hiện đang trong hình dạng của một con người dưới lớp Long Giáp đang đứng kinh ngạc nhìn tôi. Mà, tôi nghĩ điều đó cũng đúng thôi, đòn vừa rồi đúng là mạnh đấy.

“Ngươi vẫn toàn mạng sau khi lĩnh trọn đòn đó ?”

Nó hỏi tôi điều đó, thấy vậy, tôi khẽ nhếch cái mặt nạ lên, để lộ nửa khuôn mặt của mình bên dưới mặt nạ, tôi mỉm cười nói.

“Nó làm cho ta phải chảy chút máu đấy ! Khá lắm.”

*Phụt

Vừa nói, tôi phun ngụm máu trong họng của mình xuống đất, lấy tay áo chùi đi vệt máu dính trên cằm, tôi lại tiếp tục mỉm cười nhìn con Hắc Long trước khi hạ cái mặt nạ xuống. Có thể đả thương được tôi trong cái hình dạng đó, nó đúng là đáng được gọi là Ma Vương đấy, còn giờ thì….

Bahamut ngay lập tức cả kinh, tôi ngay lập tức đã biến mất trước mắt nó, dù cho tốc độ của nó trong hình dạng này đã tăng lên kinh khủng. Chưa kịp nhận ra chuyện gì, Bahamut bị đá một cú thẳng vào đầu, một cơn chấn động vang lên khi va chạm đó xảy ra. Xoay thân mình một chút, tôi đá bay cả cơ thể cùng với bộ Long Giáp của nó ra một khoảng xa.

Đáp lưng xuống đất một cách đầy đau đớn, nhưng ngay lập tức nó đứng dậy, phần mũ trụ của bộ giáp đã nứt nẽ ở khắp nơi, minh chứng cho sức mạnh của cú đá vừa rồi của tôi. Vừa đi về phía con rồng, tôi nhặt lên thanh katana đang cắm trên đất khi bị tôi buông rơi khi nhận cú đấm khi nãy, nhặt nó lên rồi vung kiếm từ bên này sang bên kia, tôi từ từ bước đến chỗ của nó, thế cuộc vẫn thế, không hề thay đổi, kẻ áp đảo vẫn là tôi không hơn không kém.

“Grg..L…làm thế nào mà ? Dù đã Nhân Hóa và sử dụng Long Giáp, ta vẫn không thể theo kịp tốc độ của ngươi ?”

Cần gì phải bất ngờ thế chứ ? Ngay từ đầu, nếu như nó có thể tăng sức mạnh của mình lên bằng cách này hay cách khác thì sao tôi lại không có ? Buff niềm tin, hi vọng ? Thứ lỗi, tôi không có bị điên, sức mạnh là nơi ta nắm giữ, không có sức mạnh thì không thể bảo vệ được bất cứ thứ gì cả, cứ trực chờ vào cái gọi là niềm tin và hi vọng thì chỉ có mỗi cái đường chết thôi.

“Tiếp tục thôi, Ma Vương. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà.”

Cùng với tiếng nói âm trầm, tôi dậm mạnh chân mình xuống đất khiến mặt đất xung quanh nổ tung, tôi lao thẳng đến trước mặt của Bahamut. Con Hắc Long cũng nhanh chóng phản ứng, nó gầm lên một tiếng rồi cũng nhanh chóng lao về phía của tôi với một tốc độ cao.

Giống như một cơn bão càn quét ở giữa chiến trường vậy, những cơn mưa các đòn tấn công liên tiếp được tung ra, với thanh katana và con dao găm, tôi tấn công với một tốc độ chóng mặt, trong khi Bahamut dùng nắm đấm và móng vuốt của nó cố gắng tấn công tôi. Âm thanh như thể kim loại va mạnh vào nhau vang lên không ngừng giữa cõi chiến trường vắng bóng, tốc độ của cả hai càng lúc càng trở nên nhanh hơn, các đòn đánh càng lúc càng trở nên hung bạo hơn, sức tàn phá cũng theo đó tăng vọt. Mỗi đòn đấm của Bahamut tạo ra một chấn động ma thuật nhỏ, ma sát với ma lực trong không khí xung quanh. Con dao găm của tôi, tràn đầy ma lực đen, giờ thì nó sắc bén cực kì, chỉ cần một lần chạm nhẹ, lập tức có thể gây tổn hại lên bộ Long Giáp của nó.

Chiếc áo khoác ngoài của tôi, nó rách ở nhiều chỗ khác nhau, chiếc áo thun tay dài tôi mặc trên mình, ống tay áo đáng lí dài đến cổ tay, giờ đây rách toác ra, tan nát đến tận cùi chỏ.Trận chiến long trời lỡ đất nổ ra rồi trải khắp vòng chiến, tôi và Bahamut như hai vệt sáng di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, khi hai vệt sáng đó va vào nhau, tạo nên những hiện tượng tàn phá kinh khủng không thể tin nổi. Sau một lúc, có vẻ như Bahamut đã nhận ra vấn đề, nó né lưỡi dao của tôi trong gang tất bằng cách nghiêng đầu sang một bên. Nó kinh ngạc nói.

“….. Ngươi không có giới hạn !???”

Nhưng chưa kịp nghe được câu trả lời từ tôi, một lần nữa, con Hắc Long bị đánh bay đi giữa không trung. Tôi không quan tâm lời nó nói nữa, sau khi đấm thẳng vào cái mũ trụ với một cú đấm dồn đầy năng lượng ma lực, tôi tăng tốc độ của mình hơn nữa, lao đến chỗ mà cả cơ thể của nó đang văng đi trong không trung, tôi nắm lấy đầu của nó từ phía trên rồi dùng lực dọng nó xuống mặt đất. Do lực từ việc cả cơ thể nó bị đấm bay đi cùng với việc tôi mạnh bạo dọng đầu con rồng xuống mặt đất, một cái hoắm dài được tạo ra từ chỗ khi nãy Bahamut đứng cho đến tận khi cơ thể nó dừng hẳn lại trên đất.

Nhưng sau đó, tôi nhảy bật về phía sau, tránh đi cái đuôi rồng từ bộ Long Giáp lao từ phía sau của mình. Tròng mắt tôi nóng ran lên, nhiệt lượng cơ thể tăng cao, nó đốt mồ hôi ở trên người tôi rồi tạo thành một làn hơi nước trắng bốc lên nghi ngút trên người tôi. Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào con rồng đang từ từ đứng dậy, nào, ngươi sẽ trụ được bao lâu trước ta đây ? Câu hỏi tôi đang muốn biết đáp án đó đang lẩn quẩn ngay trong đầu mình.

_____________________.

Tình trạng của ta hiện tại đang vô cùng khó coi, ta buộc phải sử dụng Long Giáp lên đối thủ của mình, từ trước đến nay, ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải sử dụng đến nó. Long Tộc có khả năng biến cơ thể của mình trở thành hình dáng của con người, cùng với đó sử dụng phục y Long Giáp, sẽ làm tăng mạnh khả năng chiến đấu lên một đẳng cấp hoàn toàn khác. Nhưng cái gì cũng sẽ có cái giá của nó, song song với việc tăng mạnh sức mạnh và tốc độ, Nhân Hình Long Giáp tiêu hao một lượng khủng khiếp ma lực của kẻ sử dụng, đồng nghĩa với đó, ta đã từ bỏ việc đánh với hắn bằng ma lực, với một lượng ma lực đen đặc dị biến đến khủng khiếp, hắn đúng là một con quái vật thật sự.

Sau khi tung ra cú đấm thẳng vào bụng và đánh bay hắn đi, ta đứng nhìn chằm chằm vào trong đống khói bụi, việc tiêu tốn quá nhiều ma lực khiến cả cơ thể khó điều hòa được nhịp thở. Nhưng cũng đáng, hi sinh một lượng lớn ma lực để kết thúc được hắn thì đúng là một cái giá quá rẻ, ta từ từ bước đến chỗ hắn trong khi quan sát.

Đột nhiên, ma lực trong không khí rung động còn mạnh hơn cả khi nãy, ma lực đen đặc phát ra trên người của kẻ mà ta chắc là Quỷ Vương theo lời của Tiên Tri đang phát ra điên cuồng hơn cả lúc trước. Trước lượng ma lực ma quỷ tràn ra xung quanh, trong chốc lát, ta cảm nhận như mình vừa nổi gai óc trước nó.

“Như ta nghĩ, ngươi vẫn còn sống dù cho đỡ phải đòn của ta trong hình dạng này. Tính tới nay, ngươi chính là kẻ đầu tiên.”

Hắn ta, Quỷ Vương Biết Cười, hắn vẫn còn sống dù cho vừa nhận một lượng sát thương khủng khiếp khi nãy từ cú đấm của ta. Nhưng có lẽ, cơ thể của hắn cũng đã chịu phải tổn thương vô cùng nghiêm trọng dù cho vẫn còn sống như vậy. Ta đã nghĩ như thế, nhưng…..

“Hừm, thật đáng mỉa mai làm sao ?”

Quỷ Vương ngay lập tức trả lời câu nói của ta, rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng đứng dậy nhu chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỗ bị tổn thương cũng hầu như không có lấy một vết tích nào. Ta trợn tròn mắt trước điều mà mình thấy trước mắt, làm thế nào, làm thế nào có thể có chuyện như vậy xảy ra được. Ta kinh ngạc thắc mắc hỏi kẻ đang đứng toàn thây trước mặt mình.

“Ngươi vẫn toàn mạng sau khi lĩnh trọn đòn đó ?”

Cú đấm đó hoàn toàn có thể phá nát cả một thành phố, ấy vậy mà hắn ta, kẻ vừa ăn trọn cú đó, vẫn tỉnh bơ đứng dậy như không có chuyện gì. Nghe thấy lời ta hỏi, hắn ta dừng phủi bụi bám bẩn trên áo của mình, lấy tay đặt lên cái mặt nạ của nó rồi kéo chệch nó lên đôi chút, để lộ nửa khuôn mặt bên dưới cái mặt nạ cười. Đôi mắt đỏ thẳm đang nhìn chằm chằm vào ta không có chút sợ hãi, ngược lại còn có phần ma mị, như muốn đe dọa xé xác ta vậy, hắn nhếch miệng cười trong khi nói.

“Nó làm cho ta phải chảy chút máu đấy ! Khá lắm.”

Vừa nói, hắn ta phun phụt ra một ngụm máu đỏ từ miệng, lấy tay áo chùi đi những vệt máu đang chảy xuống từ cằm của mình, hắn vẫn tiếp tục nhìn vào ta mà cười một cách điên loạn như vậy. Bất giác, ta cảm thấy mình chút nữa đã lùi lại trước hắn ta, nhưng điều đó đã không xảy ra, với sự tỉnh táo trước áp lực tăng lên một cách vô hình xung quanh hắn, ta chằm chằm quan sát từng chuyển động của hắn ta. Được một lúc, hắn hạ cái mặt nạ xuống, trong chốc lát…!!!!!

Bỗng nhiên, tâm trí của ta xuất hiện một khoảng trắng xóa trong đầu, cả cơ thể có cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung, khi nhận ra, ta đã tiếp đất một cách đau đớn trên nền đất của chiến trường. Gồng người đứng dậy, ta nhận ra phần mũ trụ của Long Giáp đang rạn nứt, cùng với đó, cơn chấn động cuối cùng vang dội trong đầu của ta, đó là một cú đá ? Khi đứng dậy, ta nhận ra hắn ta đang đi về phía mình, vừa đi, hắn vừa nhặt thanh kiếm bị cắm dưới đất mà khi nãy hắn đã buông rơi khi bị ta bất ngờ tấn công.

“Grg..L…làm thế nào mà ? Dù đã Nhân Hóa và sử dụng Long Giáp, ta vẫn không thể theo kịp tốc độ của ngươi ?”

Ta gào lên trước kẻ đang tiến đến chỗ mình, làm sao, làm sao hắn ta làm được điều đó, tốc độ và sức mạnh của hắn ta như ngay lập tức tăng lên đến độ khủng khiếp, đủ sức phá hủy mũ trụ của Hắc Long Giáp. Ta không tài nào hiểu được điều này, dù cho đã sống quá lâu để chứng kiến những gì xảy ra trong cái thể giới này, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ có thể trở nên kinh khủng đến vậy.

Như không để tâm đến lời nói của ta, Kẻ Biết Cười vẫn tiếp tục đi đến, vừa đi hắn vừa nói với cái âm giọng như vọng lên từ đáy vực đó.

“Tiếp tục thôi, Ma Vương. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà.”

Như một lời thách thức, hắn ta lao nhanh về phía ta với một tốc độ còn hơn xa khi nãy, ngay lập tức, ta cũng đạp đất mà lao về phía hắn ta. Khi cả hai đâm sầm vào nhau, một cơn mưa những đòn tấn công xã xuống cả hai, với những móng vuốt và nắm đấm của mình, ta cố gắng tấn công hắn ta, nhưng trớ trêu thay, hắn ta hoàn toàn né hết chúng, ngược lại, mỗi lần hắn ta tấn công bằng con dao găm, tác động của nó càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn, vết chém càng lúc càng sâu hơn, sắc bén hơn.

Càng lúc, ta càng trở nên chậm dần lại, không, không thể có chuyện đó được. Cuối cùng, ta cũng nhận ra vấn đề, tốc độ của hắn ta càng lúc càng nhanh lên, sức mạnh cũng mỗi lúc một tăng dần, ma lực khủng khiếp cũng tràn ra như thể nước vỡ bờ. Không lẽ ? Hắn ta thật sự không có giới hạn ? Ta cảm thấy kinh hãi khi càng lúc sự nghi ngờ đó càng trở thành sự chắc chắn trong đầu, ta buộc miệng nói.

“….. Ngươi không có giới hạn !???”

Nó quá kinh khủng, ta dần không thể chống đỡ nổi với các đòn tấn công tung ra càng lúc càng như vũ bão đó, sức mạnh khủng khiếp trong mỗi cú đấm của hắn mỗi khi va chạm vào bộ giáp, cảm giác đau đớn và sự rạn nứt trên bề mặt cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, ta bị một cú đấm tung thẳng vào đầu mình, nó khiến ta một lần nữa văng xa đi giữa không trung, cơn đau cũng nhanh chóng truyền thẳng đến thông qua lớn mũ trụ, à, không, một phần lớn lớp mũ trụ của bộ Long Giáp đã bị phá cho tan tành, giờ đây thứ còn lại ở đó chỉ còn là những mảnh vỡ còn sót lại. Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn ta biến mất khỏi chỗ đang đứng, ngay lập tức xuất hiện phía trên cơ thể đang bị đấm bay trên không trung của ta, cầm lấy phần đầu, hắn mạnh bạo dọng nó thẳng xuống mặt đất phía dưới, tác động khủng khiếp đó tạo nên một cái hoắm trải dài ở trên mặt đất.

Dùng đuôi của mình, ta cố gắng tấn công hắn từ đang sau, nhưng ngay lập tức, Quỷ Vương nhảy bật về phía sau né đi đòn tấn công một cách dễ dàng. Dưới mớ hỗn độn, ta chật vật kéo cơ thể của mình ra khỏi đống đất đá, giờ đây cả cơ thể đang ở trong tình trạng tổn thương nghiêm trọng, nếu dốc hết sức tấn công, nhiều lắm cũng chỉ được thêm một đòn nữa. Tự nghĩ rằng để bản thân xa sút vào đường cùng như thế này, Bahamut ta mà cũng có ngày hôm nay sau ?

“GRAOOOOOO!!!!!!!!!!!!!”

Gầm lên với tất cả sức mạnh, tất cả ma lực trong người đang được dồn hết chỉ để tung ra cho đòn cuối cùng này, khi thấy hành động của ta, không biết vì sao, ta cảm giác như hắn đang mỉm cười bên dưới chiếc mặt nạ, lập tức, ma lực màu đen nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể của hắn ta một cách kinh khủng, cuối cùng, cả ta và hắn đều lao vào nhau, đây là những gì còn lại của ta sau cùng, sau đòn này, nếu hắn ta không chết thì ta chết, vậy thôi, đây là một ván cược điên khùng làm sao, ta tự nghĩ.

_____________________________.

Cơn chấn động khủng khiếp nổ ra ngay khi cả hai lao vào nhau, chuỗi năng lượng ma pháp cùng ma lực va chạm vào nhau tác động khủng khiếp đến xung quanh, nó nổ tung ngay sau đó, năng lượng khổng lồ toát ra mạnh mẽ đến mức có thể hoàn toàn xóa sổ cả một quốc gia nếu nó là mục tiêu, nhưng may thay, tôi đang ở bên ngoài lãnh thổ Berfelt.

Sau sự chói mắt do tác động ma lực cùng với âm thanh nổ tung khủng khiếp vang lên, cuối cùng, tầm mắt của tôi cũng bình thường trở lại, tôi ngay lập tức nhận ra, chỗ mà mình đang đứng là là một cái hố khổng lồ ở trên mặt đất, Bahamut đang nằm tả tơi ở giữa cái hố đó. Khi thấy tôi đang nhìn xuống mình, con Hắc Long đang bị thương nặng khắp người, bộ Long Giáp của nó cũng tan vỡ khủng khiếp ở khắp nơi, để lộ ra một làn da trắng ngần bên dưới lớp giáp, dù vậy, vẫn còn những mảnh giáp trên mặt và giáp ngực của nó, nó nói với giọng như đã bất lực.

“Ta thua rồi, thứ năng lực kinh khủng đó của ngươi, quả nhiên đúng như lời tiên tri, ta không còn gì để nói nữa…..”

Mà, tôi bước lại gần cơ thể đang nằm dài trên đất của Bahamut, cầm thanh con dao găm trên tay, tôi đưa đến trước cổ của nó. Bất giác, đôi mắt màu hoàng kim ấy khẽ nhắm lại như đang chờ đợi cái chết đến với mình. Nhưng tôi không có ý định giết nó, ma lực màu đen trên tay tôi sau đó biến thành một tia hắc sắc lao vào người của nó, nó ngạc nhiên mở mắt ra nhìn tôi.

“Cái này…..ngươi làm gì thế !??”

“Rời khỏi đây và không bao giờ được tấn công nơi này, sự tồn tại của ngươi góp phần ngăn cản sự tấn công của bọn Ma Thú, ta sẽ không giết ngươi……”

“Ngươi không sợ….”

“Nhưng nếu ngươi làm trái lời ta, ta không ngại việc biến cái thế giới này thành một nơi không có Ma Thú đâu ! HIỂU RỒI CHỨ !??”

Bahamut sau khi nhận ra lời nói của kẻ đang đứng trước mặt của mình đang nói kia, không hề có nữa phần nói quá, sát khí ngụt trời toát ra như để nhắc rằng, nếu ngươi dám làm thử thì kết cục sẽ còn hơn thế này nữa. Lần đầu tiên trong đời, nó, con Hắc Long huyền thoại, được trải nghiệm cảm giác kinh hãi, bất lực trước một kẻ khác, có chăng nó cảm thấy khó hiểu, nó đã kiệt quệ cả về mặt thể xác và tinh thần. Cơ thể đã bị đánh cho tả tơi, tổn thương nghiêm trọng, tinh thần thì bị bóp méo trước sát khí và sự khát máu của hắn, dù vậy, nó cảm thấy thật sự dễ chịu vì lí do nào đó.

Lặng lẽ rời đi khỏi nơi chiến trường theo yêu cầu của Quỷ Vương, tâm trạng của nó đang rối bời, trong suy nghĩ luôn là hình ảnh mà nó bị đánh bại đến thảm hại khó coi, nhưng đối với nó, không hiểu vì sao, đó lại giống như trở thành một kỉ niệm vậy. Cuộc chiến kết thúc cùng với sự rời đi của nó, nhưng sớm thôi, nó chắc chắn sẽ quay lại tìm hắn, Quỷ Vương của nó, Quỷ Vương của Bahamut.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.