Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 3: Giới thiệu em gái – Mối quan hệ bất thường – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 3: Giới thiệu em gái - Mối quan hệ bất thường

+++Kỉ niệm vượt mốc 100 lượt xem trong 1 ngày và lọt vào top +++

Dưới bầu trời ban đêm đã hoàn toàn che phủ tầm mắt, tôi đang cùng với công chúa Cristina đi về phía nơi mà mình đã bảo Airi hãy đợi lúc nãy do tôi vội vã chạy đi cứu cô ta. Cô công chúa luôn đi nép nép ở sau lưng của tôi, trông cô lúc này cũng chẳng có mấy vẻ gì là mạnh mẽ như cái lúc cô nhổ nước bọt vào mặt của cái tên cầm đầu đã bất tỉnh kia. Chắc là đã quá chán với sự im lặng quá mức của tôi từ khi cả hai đi chung với nhau cho đến giờ, cuối cùng cổ cũng phải lên tiếng.

“N..nè..anh..”

'Nhìn có vẻ như anh ta lớn hơn mình một, hai tuổi gì đó nên mình lỡ miệng luôn mất rồi'

“Có chuyện gì sao ?”

“Nói chút gì đó đi chứ, từ nãy đến giờ anh chỉ toàn im lặng mà thôi !”

“Dù cho cô có nói thế đi nữa thì rốt cuộc tôi nên nói những gì đây ? Những gì cần nói tôi đều đã nói hết từ lúc ta mới bắt đầu rồi.”

Đó là về vụ giới thiệu bản thân chăng ? Cả hai đã trao đổi một số thứ với nhau ví dụ như tên rồi cả xuất thân của mình dù cho tôi thật sự không biết nên nói sao nên chỉ trả lời vài câu cho xong chuện. Câu trả lời dành cho cô ta lúc nãy khi tôi trả lời đó đơn thuần chỉ là ‘Tôi là một thường dân.’ hết rồi đấy.

'Thường dân ? Một người như anh ta ? Mình tuyệt đối không tin, với cái tốc độ mà mắt mình còn không nhìn thấy nổi rồi cả sức mạnh để bẻ gãy cổ một người rank B anh ta chắc chắn không thể nào là một thường dân được.'

Không hiểu vì sao, cô công chúa trông vẫn chưa hài lòng với lời giới thiệu của tôi, cổ nói.

“Dù là vậy, anh cũng chưa hề nói cho tôi bất kỳ thứ gì khác ngoài một cái tên và cái lí lịch mờ ám đó cả, Rin Tatsuya !”

“Chậc, có phải vì là công chúa nên đôi lúc cô quá đa nghi không vậy ? Được rồi, nghe đây tôi sẽ không nói lần thứ hai đâu nên là nghe cho rõ đây. Vì cái thẻ thông hành mà cô nói gì gì đó của tôi đã mất tiêu rồi nên chỉ có thể nói miệng thôi, tin hay không tùy cô cả.”

“Hưm….được rồi, hãy nói đi.”

Xem ra tốt nhất tôi nên bịa ra một câu chuyện nào đó nghe cho hợp lí một chút nhỉ ? Được rồi, vậy thế này thì thế nào ? Tôi bắt đầu nói.

“Tôi là Rin Tatsuya, 17 tuổi, là một thường dân, nghề nghiệp chưa có, gia đình thì tôi chỉ còn lại có một cô em gái cũng sem sem mình. Kế hoạch của tôi là sau khi rời khỏi làng ở phía đông để đi đến Berfelt rồi sau đó cả tôi và em gái mình sẽ cùng đi xin việc, hết rồi.”

'17 tuổi à, đúng là mình nhỏ hơn anh ta 1 tuổi thật. Nhưng cứ từ đã, một người như vậy lại nhận mình là thường dân thôi sao? Ít nhất thì anh ta cũng phải ở trong một gia đình hay quý tộc gì đó chứ, đằng này thì anh ta nói rằng mình đến từ một ngôi làng ở phía đông sao…..'

“Anh và em gái của mình đến từ Kazura sao ?”

Công chúa hỏi tôi về xuất thân của mình và Airi, tôi trả lời ậm ừ cho qua chuyện.

“À ừm…đại loại vậy.”

“Nghe có vẻ có lí đó, tôi nghe nói con người ở đó được rèn luyện một cách rất nghiêm túc, họ là những kiếm sĩ hết sức ưu tú và đồng thời đó cũng là nơi sản xuất ra katana nữa !”

Kiếm sĩ và katana sao? Nghe có vẻ cái nơi đó có vài điểm tương đồng với Nhật Bản rồi. Nhưng có lẽ như cô ta đã tin vào cái xuất thân giả đó của mình rồi, ngộ nhận như thế càng tốt. Còn phải nói, chẳng lẽ lại đi nói tôi được Thượng Đế nhận nuôi và rồi sau đó được dịch chuyển sang nơi này ? Có mà tin.

Với những suy nghĩ đó, tôi nhếch miệng cười trừ trong khi vừa đi vừa nói chuyện với cô công chúa. Sau một hồi thì cũng biết được, cổ tên là Cristina là đại công chúa của vương quốc Berfelt, 16 tuổi và là một Ma Kiếm Sĩ theo như những gì cô đã nói. Bản thân tôi cũng không có bất kì thắc mắc gì với những điều mà cô giới thiệu, dù có vẻ cô là một người con gái rất đẹp nhưng nếu phải nói thì…….nhìn Airi lâu quá rồi nên bây giờ cũng chẳng có mấy cảm xúc gì với vẻ đẹp của cô. Hay đó là do sự thay đổi kỳ lạ trong cảm xúc của tôi ta, thật khó hiểu.

Với một mái tóc màu vàng nhạt dài đến lưng, một cặp mắt màu lam của biển, một khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo để được gọi là mỹ nhân. Còn về việc cô là một Ma Kiếm Sĩ thì tôi cũng không có câu hỏi nào vì đơn giản tôi cũng nhận ra, nếu không bị trói bởi mấy cái sợi xích phản ma thuật kia thì có lẽ một mình cô cũng dư sức đánh chết cái đám bắt cóc. Nguồn sức mạnh mà cô tỏa ra sau khi được cởi bỏ xích đã làm tôi hoàn toàn chắc chắn về những gì mình nghĩ.

“Một đại nhân vật như công chúa đây mà bị bắt cóc thì quả thật đúng là chuyện lớn. Chắc là sẽ có người đến tìm cô sớm thôi.”

“Đáng tiếc, tôi đã được một kẻ khác cứu rồi.”

“Haha xem ra cô không vui vì điều đó nhỉ ?”

“Không, tôi không hề nói như vậy, chỉ là do anh tự nói mà thôi !”

“Vâng vâng, lỗi của tôi.”

Dong dài được thêm vài câu nữa, cuối cũng nhìn thấy được ánh lửa bập bùng cháy ở trước mặt. Cristina nhanh chóng hỏi tôi.

“Chỗ mà em gái anh đang ở là nơi đó phải không ?”

“Ừ.”

Lấy tay vén một cành cây chắn đường của mình, tôi mỉm cười như một đứa trẻ được gặp lại mẹ của nó vậy. Em ấy đây rồi ! Không biết vì sao, công chúa Cristina trông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn vào vẻ mặt của tôi, bộ có gì ngộ nghĩnh lắm sao ?

Xuất hiện ở cạnh đốm lửa nhỏ là một cô gái xinh đẹp yêu kiều với mái tóc trắng đang ngồi trên một tảng đá gần đó, Airi sau khi trông thấy tôi đã quay lại, vội vã chạy đến trước mặt tôi rồi nói.

“Anh. Anh rốt cuộc đã……..!!!!!!”

Và rồi khi em ấy để ý thêm chút nữa, hình như cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái đi sau lưng tôi, em ấy ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn tôi với một bộ mặt (0^0) với tôi. Trông em ấy lúc này thật sự rất dễ thương nhưng mà đây đâu phải lúc để nói điều đó chứ !? Thấy tôi gãi gãi đầu, Airi nhanh chóng nhìn sang cô công chúa ở đằng sau tôi và khẽ lịch sự cúi đầu, cô gái ở phía sau tôi cũng nhanh chóng chào lại em ấy.

______________________.

Bây giờ, khi mà Airi cùng với Cristina đã chào hỏi nhau xong và chịu ngồi xuống thì cuối cùng cũng đến lúc để tôi bắt đầu thanh minh rồi. Nhưng có vẻ trước đó, Cristina còn nhanh hơn cả tôi đã nhanh chóng tự mình giới thiệu với Airi.

“Ừm, mình là Cristina Von Berfelt, là công chúa của vương quốc Berfelt….”

Airi mở to đôi mắt đỏ thẳm rồi lại quay sang nhìn tôi với câu hỏi em ấy thầm gửi đi qua ánh mắt.

'Anh đi kiếm tiền rồi đào đâu ra một cô công chúa như thế này vậy hả Rin ?'

Tôi làm một khuôn mặt nhăn nhở rồi nói với em ấy.

“Từ từ đã, em nghe cổ nói tiếp đi !”

“……Mời cô !”

“Hồi nãy, khi mình bị bắt cóc chính anh ta đã cứu mình khỏi bọn chúng. Sau đó thì mình ngụ ý muốn được hai anh em cậu hộ tống trên đường trở về Vương Đô.”

“À..ừm…”

“Y…yên tâm, sẽ có tiền công đàng hoàng mà với cả mình còn muốn báo đáp anh ta vì đã cứu mình khỏi bọn bắt cóc nữa.”

'Thì ra đây là nhưng gì mà ảnh nói là đi kiếm tiền đó sao ? Thật là….'

Airi đưa mắt nhìn tôi đang ngồi ở bên cạnh, thấy vậy tôi chỉ khẽ nhún vai trong khi mỉm cười. Em ấy cũng bất giác mỉm cười theo rồi đưa tay lại sát tai tôi khẽ thì thầm chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.

“Gian xảo !!!”

“……..Anh không có ý kiến hay phản bác gì cả !”

Sau khi nghe xong, tôi lấy tay đặt lên đầu em rồi hơi nghiêng đầu để cả hai sát vào nhau rồi nói như thế. Gương mặt của em trước hành động động của tôi trở nên đỏ rực.

'Ảnh chủ động chạm vào mình.'

“Ọt~~Ọt~~~….”

“……..”

“……..”

Khi mà cặp anh em đang bắt đầu có những hành vi quá trớn thì một âm thanh đã làm cho cả hai phải quay sang nhìn. Công chúa Cristina đang cúi đầu xuống trong xấu hổ, nếu để ý thì tai của cô ấy đã đỏ chót rồi.

'T..tệ quá, cũng là do mình đã không ăn gì từ trưa nay rồi còn bị bọn chúng bắt cóc….'

“Ư~…”

Cristina khẽ rên rĩ vì âm thanh xấu hổ mà mình đã phát ra. Tôi nhìn thấy cảnh đó thì khẽ cười rồi tự nghĩ.

'Cổ trông cũng dễ thương đó chứ !'

Rồi quay sang nhìn Airi và nói.

“Nói mới nhớ, bọn mình vẫn chưa ăn cơm tối đúng không ?”

“Ừm, vâng đúng vậy anh. Cô ăn chung với bọn tôi chứ Công chúa ?”

“K…không phiền gì đến hai người chứ ?”

“Vâng, không có vấn đề gì đâu.”

Airi mỉm cười rồi bắt đầu lấy hai hộp bento mà cô đã cất lại vào Rương Đồ sau khi tôi chạy biến đi. Cô cầm lấy một hộp rồi đưa hộp còn lại cho tôi ý chỉ đưa nó cho Cristina, nhún vai rồi cầm lấy hộp sau đó từ từ bước đến chỗ của Cristina, tôi đưa hộp bento cho Cristina trong khi nhắm đôi mắt của mình lại cố tạo nên một gương mặt cười.

“Ưm….”

Cristina thì vẫn cứ lúng túng cô vẫn ngồi hết nhìn tôi rồi lại nhìn hộp bento trên tay. Tôi bắt đầu thấy lâu lắc nên mở miệng nói.

“Tay tôi mỏi rồi đấy !”

“À..vâng, cám ơn anh.”

Vẫy vẫy tay như nói không có gì rồi quay đi về hướng em gái mình. Airi sau khi nhìn Cristina nhận hộp bento rồi thì không hiểu sao lại lộ ra một nét mặt bất ngờ nhưng khi nhận thấy tôi đang nhìn em ấy thì đã nhanh chóng nhẹ mỉm cười.

“Chúng ta chia đôi nhé !”

“Vâng anh, em sẽ gắp cho.'

Tôi ngồi xuống ở kế bên em ấy, sau đó Airi nhanh chóng lấy đũa ra gắp một miếng trứng cuộn đút cho tôi. Dĩ nhiên là tôi đã ăn nó cùng với một nụ cười, chà chà, đây là cảm giác khi được em gái đút đồ ăn cho đấy.

Chứng kiến sự thân mật của cả hai người trước mặt, Cristina vẫn còn chưa mở nắp hộp bento của mình ra. Không phải là họ hơi quá thân mật so với một cặp anh em rồi hay sao ? Cùng với suy nghĩ đó cô nhận ra mình đang bồn chồn vì sự gần gũi mà anh ta đã không thể hiện ra khi nói chuyện với cô, như thể cô đang ghen tị với Airi khi là người con gái được anh trai của mình quan tâm đến như vậy. Cô đưa ánh mắt của mình nhìn Airi từ trên xuống dưới, thật là một cô gái xinh đẹp, cô ấy hoàn toàn có thể quyến rũ bất kỳ tên đàn ông nào. Vì một số lí do mà theo như góc nhìn của Cristina hai người họ giống với một cặp vợ chồng hơn là một cặp anh em. Bất chợt, cô nhìn đến tay trái của Airi, ở ngón đeo nhẫn của cô ấy mang một chiếc nhẫn với viên pha lê trắng được đính ở trên đó, cổ đã kết hôn rồi sao ?

“Ơ..ừm…Airi à, bộ cô đã kết hôn rồi sao ?”

Cristina hỏi với ánh mắt tò mò, rõ ràng lúc giới thiệu Rin chưa hề nhắc đến người chồng hay hôn phu gì đó của Airi cả………

“Vâng, đúng như cô thấy !”

Bỗng Cristina hơi mở to mắt, không phải là Rin không giới thiệu, cũng không phải là người chồng của Airi không đi cùng, những điều này rồi cả sự thân mật quá mức của hai anh em cuối cùng đã làm cho cô nhận ra câu trả lời.

“Chính là ảnh á.”

Airi vừa nói vừa chỉ tay vô Rin.

“CHUYỆN QUÁI GÌ VẬY !?????”

'Haha…chỉ là cái bữa ăn thôi mà, sao mấy người không ăn nhanh đi mà còn đi soi mói nhau như vầy thế !?'

Trong khi Cristina hét lên, tôi nở một nụ cười nhăn nhó cùng với suy nghĩ như muốn than vãn của mình rồi nuốt đống thức ăn trong miệng xuống ruột.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.