Tôi đang đứng nhìn trận chiến của một chàng trai tên Rin Tatsuya ở một vị trí đủ xa nhưng vẫn có thể quan sát những gì sắp xảy ra trong trận chiến của cậu ấy với Ma Vương Bahamut. Với tư cách như một người Guild Master, không hiểu vì sao tôi lại có một cảm giác tin tưởng cậu ấy đến kì lạ. Đó không phải một người thanh niên lực lưỡng, cũng không phải một người tỏ ra mình mạnh mẽ gì, ngược lại, đôi lúc lời nói và hành động của cậu ta còn có phần tỏ ra yếu nhược trước người khác nữa. Dù vậy, bên dưới chiếc áo mà cậu mặc trên người, bất ngờ thay lại là một cơ thể mạnh mẽ và cứng cáp, cơ bắp không biểu hiện rõ ra trên người của cậu mà ngược lại, chúng như bị nén chặt lại với nhau, từng thớ cơ thớ thịt, điều đó làm tôi thấy nổi cả da gà lên khi quan sát chúng.
Vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đó là vào lúc tôi làm người kiểm tra khả năng của thí sinh trong bài test để có thể trở thành mạo hiểm giả. Tôi nhanh chóng nhận ra những điều phi thường mà người thanh niên kia làm được, dù chỉ là trong thoáng qua, tôi đã thấy được cậu ta cười khẩy khi bỗng dưng hàng người trước mặt của cậu bỗng té nhào xuống đất mà không biết vì một nguyên nhân nào. Nhưng tôi cảm giác, chắc chắn cậu ta đã làm điều đó, nó vô thức làm tôi mỉm cười và bắt đầu quan sát cậu ta.
Sau bao nhiêu năm chinh chiến, tôi đã có quá dư kinh nghiệm để đánh giá năng lực của một người thông qua nguồn ma lực và cách họ hành động, di chuyển. Những hành động dù trông nhỏ nhặt ấy nhưng nếu quan sát rõ, ta sẽ biết được điểm dừng cho sức mạnh của một người. Em gái của chàng trai ấy, cô ấy cũng rất mạnh, hay tôi nên nói là khủng khiếp ? Tôi nhận ra cô vẫn còn có thể sử dụng một số ma thuật khác nhưng vì một lí do nào đó mà cô đã không dùng đến. Khác xa với một Pháp Sư, cô ấy không hề kéo giãn khoảng cách để xã ma pháp vào tôi, cô ấy áp sát và sử dụng kiếm thuật luân chuyển với các đợt tấn công ở cả tay và chân trong khi sẽ bất ngờ tấn công bằng ma pháp vào tôi. Nhưng, tôi vẫn có thể mơ hồ đoán biết được sức mạnh của cô ấy, một sức mạnh hơn xa tôi, một khả năng cường đại, dù vậy, tôi vẫn không tài nào nhìn thấy được giới hạn khi chăm chú quan sát cậu ta.
Sức mạnh bên trong người thanh niên đó như một cái hố sâu không đáy vậy, càng nhìn vào đó, nếu không rõ ràng giữa thực và ảo, ta có thể sẽ bị chìm hẳn vào trong khối sức mạnh của cậu ta. Thật là một sức mạnh đáng sợ ! Tôi đã nghĩ như thế khi đối diện trước mặt cậu ta, và đúng như tôi nghĩ, cậu ta trông như chỉ đang đùa giỡn hơn là chiến đấu vậy, dù thế tôi vẫn phải chật vật trước những đợt tấn công kinh khủng của cậu ta.
Với những thông tin mà Hội thu thập được từ cậu ta, cậu ấy là người đã cứu Cristina, công chúa của vương quốc này và cũng là đứa học trò mà tôi đã truyền dạy kiếm pháp của mình cho thoát khỏi một đám bắt cóc. Các thông tin về cậu ta hầu như là không có khi tiếp tục tìm kiếm xa hơn, thế nên tôi quyết định dừng cuộc điều tra đó lại, hiện giờ, cậu ấy đang là một công dân của Berfelt, tôi nghĩ như vậy là đã ổn rồi.
Một lần nữa, tôi phải kinh ngạc hay phải nói rằng mình đã kinh hãi khi một lần nữa chứng kiến sức mạnh của cậu ta ? Một sức mạnh khủng khiếp, một bức tường cao vời vợi tưởng chừng không bao giờ có thể với tới được. Đó là khi tôi tận mắt chứng kiến một người biến cậu ta thành kẻ thù của mình, và tôi chắc chắn rằng đó là một hành động ngu ngốc không gì bì kịp.
Nhưng cuối cùng, có vẻ như cậu ta đã chịu dừng lại, không phải nhờ vào chúng tôi, mà là nhờ vào người em gái của cậu ta. Cô ấy giống như là một sợi xích để kìm hãm cậu ta lại vậy, tôi đã có suy nghĩ như thế ở trong đầu mình khi trông thấy cô ấy chỉ dùng một lời nói đã có thể là cho cậu ấy bình tĩnh lại.
Và giờ đây, tôi đang được chứng kiến một trận chiến kinh khủng sắp được diễn ra ngay trước mắt mình, nếu hỏi tôi giữa Bahamut và cậu ta, ai là người có thể dành chiến thắng, tôi không nghĩ rằng mình có thể trả lời được câu hỏi đó, nhưng nếu nói ai là người làm cho tôi phải run sợ dù cho đã từng này tuổi, tôi cam đoan đó chính là cậu ta.
_____________________.
Lập tức, con Hắc Long bị tôi giẫm lên đầu vùng người lên, nó cố nhấc người dậy thoát khỏi khống chế của tôi. Đôi cánh trên lưng dang rộng ra, đập mạnh một phát, một cơn gió khủng khiếp được tạo ra từ việc đập cánh đó. Tôi nhấc chân mình ra khỏi đầu nó rồi nhảy lùi về sau một khoảng nhỏ.
Tận dụng vài giây ngắn ngủi ấy, tôi với tay vào hư không, lấy ra con dao găm đen và thanh katana mà mãi đến tận bây giờ mới có dịp sử dụng. Vì tôi chưa từng dùng nó trước mặt bất kì ai cả, vì đơn giản thân phận của tôi đối với Hội là một Sát Thủ, việc sử dụng kiếm là không nên. Tay phải cầm thanh katana trong khi tay còn lại cầm chặt lấy con dao găm, tôi liếc mắt nhìn con Bahamut đang bay trên trời.
Dậm mạnh chân xuống đất, tôi phóng cả người lên như một viên đạn, cú nhảy vừa rồi làm cho mặt đất nơi tôi đứng khi nãy rạn nứt ra, ngay tức khắc, tôi đạt đến ngưỡng độ cao mà nó đang bay trên trời. Vung mạnh lưỡi katana vào cổ của con Hắc Long với tốc độ cao, trong chớp mắt, con Bahamut như đang mỉm cười chế giễu tôi vậy.
“Hừ, ngươi thật sự nghĩ thứ vũ khí đó có thể làm được gì ta sao ? Thật là ngu ngô….!!!”
Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy nụ cười khẩy đầy ma mị của tôi, nó nhanh chóng nhìn vào thanh kiếm đang găm trên cổ mình. Sao ta lại không biết điều đó chứ ? Sau cùng thì ngươi nghĩ ta chỉ dùng một thanh kiếm đã tấn công ngươi thôi sao ? Thế thì ngươi mới thật sự là kẻ tự đào mồ chôn mình rồi.
“Cái này…… Thao Khống Ma Lực !???”
“Bingo ! Câu trả lời chính xác cho con rồng ngu ngốc, câu trả lời là ma lực của ta đấy.”
Tôi đã thao tác ma lực của mình lên thanh kiếm, khiến nó trở nên sắc bén đến kinh ngạc, đủ để có thể chém xuyên qua được thứ vảy rồng cứng như sắt thép ấy. Ngay lập tức, tôi chém thanh kiếm của mình xuyên qua lớp vảy trên cổ của nó, hoàn thành đường kiếm ngay trên không rồi hạ cánh xuống đất.
Từ vết chém, máu trên cổ của con Hắc Long nhanh chóng trào ra ngoài, mùi máu của nó hoàn chung với mùi máu trên chiến trường này, một mùi làm cho tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi không ghét mùi này.
Chứng kiến điều vừa xảy ra, Bahamut đáp xuống đất, vậy là nó biết rõ lợi thế trên không của nó không là gì với tôi cả, quyết định hạ cánh xuống đất đó là một quyết định đúng đắn dù cho phải trả giá bằng một vết thương ở trên cổ của nó. Vừa đáp đất, nó há miệng bắn ra một cột năng lượng màu đen về hướng của tôi với tốc độ cao.
“Chậc…”
Tặc lưỡi một cái, tôi chạy khỏi tia nhiệt lượng đang lao đến phía mình kia. Con rồng tiếp tục điều khiển cột sáng giống như tia laser ấy đuổi theo tôi. Không còn cách nào khác, đành dùng Gia Tốc để tăng nhanh tốc độ lên vậy. Trong khi di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc, tôi vẫn không quên tặng cho nó vài món quà nhỏ.
Những tia sét và cầu lửa xuất hiện một cách nhanh chóng, cứ sau một khoảng nhỏ tôi di chuyển, chúng liên tục xuất hiện rồi lao vào con Hắc Long. Do đang bận sử dụng cái tia sáng năng lượng kia, nó dường như cũng không thể duy chuyển, nhanh chóng ăn cả đống ma thuật vào người. Tận dụng lúc nó đang bị mấy ma pháp của tôi tấn công, tôi thoát khỏi cái tia sáng chết chóc kia trong khi suy tính việc khóa cứng cử động của nó lại.
“Nếu vậy thì dùng cái đó…”
Mặt đất dưới chân của Hắc Long rung chuyển dữ dỗi, ngay sau đó, một đống cọc đá lao lên từ dưới, đâm tứ tung người của con rồng, dù tôi biết là chúng không thể xuyên qua được cái thứ vảy cứng đến phát khiếp đó, nhưng đó là đủ để có thể cầm chân nó lại rồi.
Nếu như dao kiếm đã không có tác dụng, vậy thì tôi chỉ cần đập nát cái thứ vảy đó đi là được chứ gì ? Không chần chừ, ngay lập tức, tôi phóng đến một cái cọc đang găm ở một bên gần sát đầu của nó, tôi chạy nhanh đến đó, dang tay trái của mình ra, gồng ma lực vào trong đó. Tôi không định dùng con dao găm này để tấn công nó, dù cho có thể xuyên qua được lớp vảy của nó, sát thương vẫn không quá cao đối với Hắc Long, chưa kể khả năng phục hồi của nó.
Cơ bắp ở cánh tay trái phình lên hưởng ứng với sức mạnh ma thuật, tôi siết chặt cán con dao găm, đám mạnh một đấm thẳng vào đầu của Bahamut. Một tiếng nổ vang lên, đống cọc đá dùng để giữ chân con quái vật cũng bị dư chấn phá cho tan tành, Bahamut đã lãnh trọn cả cú đấm đó vào mình, dư chấn làm cho cả tôi và nó văng ra xa.
“Groooo!!!!!!”
Nó gầm lên đau đớn trong khi đang bị văng đi xa, trong khi đó, tôi cắm thanh katana xuống đất để cản dư lực đẩy lùi vào mình. Sau một khoảng bị đẩy lui, cuối cùng tôi cũng dừng lại, rút lưỡi kiếm cắm dưới đất lên, tôi liếc nhìn con rồng đang ở xa mình một khoảng.
“Grggggh~….”
Nó đang chật vật đứng dậy sau cú đấm, để ý, tôi nhận ra, phần vảy ở trên đầu nó đang rạn nứt, sau đó cùng với âm thanh tan vỡ, những mảnh vảy tan nát đó rớt lã tã xuống đất. Phần bên dưới của lớp vảy cũng đã bị thương nghiêm trọng sau cú đấm vừa rồi, máu đang chảy nặng ở đó.
“Ngươi !….Ngươi không thể là một con người được, thông thạo cả 6 ma tố, thêm vào đó, tốc độ đó và sức mạnh khủng khiếp này ? Ngươi là một kẻ đi ngược với sự ban phước của Thần ??”
“Sao chẳng được, ta không quan tâm đến những thứ như thần thánh đó, nếu ngươi cản đường ta, ta sẽ làm ngươi không bao giờ dám làm điều đó lần nữa, nếu chúng dám cản đường ta, ta sẽ tàn sát tất cả bọn chúng!”
Tôi nói với một tông giọng âm trầm hẳn, điều đó không phải là tôi không tin vào thần linh, chỉ là, đó không phải là họ, đúng vậy, đối với tôi, tôi đã biết được Thần Linh thật chất là ai. Và tôi chắc chắn ông sẽ không hơi đâu đi làm cái điều như thế, Cha quan tâm đến họ, nhưng không tác động trực tiếp đến họ, ông đơn giản đứng bên và thúc đẩy họ tiến lên chứ không can thiệp như cái bọn thần này.
“Hừ, một kẻ ngông cuồng. Ngươi thật sự là một kẻ điên loạn !”
Hắc Long nói lớn trong khi nhìn vào tôi, nhưng vì một điều gì đó, nó đã không dám nhìn thẳng vào mặt của tôi nữa. Mà, điên loạn sao ? Ngay từ đầu đó đã là một phần của tôi rồi, thế giới quan của tôi dễ hiểu lắm, những người quan trọng đối với tôi là ưu tiên hàng đầu, còn lại mặc kệ hết. Nếu ai đó động đến tôi hay ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn này của tôi, tôi sẽ không nhân từ với chúng.
“Ta, Ma Vương Bahamut, công nhận ngươi là kẻ mạnh nhất, hơn tất cả những kẻ ta gặp từ trước đến nay. Với tất cả lòng kính trọng, hãy để ta được chiến đấu hết sức với ngươi, Quỷ Vương Biết Cười !”
Gầm lên một tiếng, cơ thể của Bahamut như được bao bọc trong những miếng vãi năng lượng màu đen, chúng phủ lên người của nó, nhanh chóng sau đó, quấn quanh khắp người, chẳng mấy chốc trở thành một cái kén ma lực màu đen. Tôi vẫn bình thãn quan sát nó, sau một lúc, cái kén thu nhỏ hình dạng của nó lại, cùng lúc, tôi cảm thấy ma lực đang rúng động trong không khí, một năng lượng cường đại phát ra mạnh mẽ từ cái kén ấy.
Cuối cùng, những vệt rạn nứt xuất hiện bên ngoài cái kén, sau một lúc, nó vỡ ra tan tành. Trong mớ hỗn độn đó, để lại là một kẻ với cả cơ thể được bọc trong một bộ Long Giáp màu đen giống với vảy của Bahamut, đôi mắt bò sát màu vàng kim bên dưới mũ giáp đang nhìn chằm chằm vào tôi. Trên cái mũ trụ đó, một đuôi tóc dài đen tuyền đến tận lưng, đứng trước kẻ vừa xuất hiện kia, bất giác tôi cảm thấy thật sự hài lòng.
Nhưng ngay lập tức, lúc tôi vừa lơ lỏng vì sự hài lòng của bản thân, cả cơ thể của tôi bị một lực cực mạnh tác động thẳng vào bụng, tôi bị đánh bật về phía sau một khoảng vô cùng xa, bởi kẻ trong bộ Long Giáp kia, Bahamut vẫn nhìn chằm chằm vào tôi đang bị đánh bay về sau và nói.
“Nhân Hình, Hắc Long Giáp!!!”
Với những gì mà nó vừa nói, tôi đâm sầm vào một tảng đá ở phía sau lưng, một vụ va chạm khổng lồ vang lên khi tôi đâm vào đó. Trong tức khắc, cơ thể tôi đổ sầm xuống mặt đất, tảng đá sau lưng thì vỡ tan tành.