Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 27: Đại-Bại-Xuất-Hiện-Đúng-Lúc – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 27: Đại-Bại-Xuất-Hiện-Đúng-Lúc

Cuộc tập kết diễn ra trong 5 ngày sau đó, tất cả những mạo hiểm giả rank S và A đều có mặt để chuẩn bị cho lần đối đầu với Bahamut này. Tinh thần của họ được đẩy lên cao độ nhờ những lời động viên và chỉ huy đầy thuyết phục của Ragalt. Sáng hôm đó, Cristina thức dậy khá sớm, cô ấy trông có vẻ khá gấp gáp và căng thẳng, vì thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành nấu anw vào ngày hôm nay vậy.

“Đây, xin mời.”

“Ah~ Cám ơn anh !”

Đặt bữa sáng cho cô công chúa đang ngồi ngoan ngoãn sau khi bị tôi ra lệnh ngồi đợi bữa sáng của mình đi. Mà, dù sao thì hôm nay cũng là một ngày quan trọng, còn nếu hỏi về tôi á ? Tất nhiên câu trả lời sẽ là……..tôi méo đi rồi. Vì sao ư, sau một lúc bàn bạc khá nhiều với Airi trong phòng ngủ tối hôm qua, chúng tôi quyết định mình sẽ không nên động vào chuyện lần này. Khả năng của tôi chắc chắn sẽ bị nhìn thấy nếu tôi tham gia theo lời ông chú Regalt đã nói, thế nên tôi đã nhẹ từ chối lời yêu cầu giúp đỡ từ ông ấy vậy.

“Không cần cám ơn, cô cần no bụng trước khi ra chiến trận hiểu chưa ?”

Dù cho tôi giống như một thằng hèn và để mặc cho cô ấy liều mình đi ra ngoài đó chiến đấu với Bahamut ư ? Ôi, thôi nào, tôi là một thằng vô sỉ mà, bỏ qua đi nhá !? Dù thế đó cũng đâu có sai, đúng là tôi có thể hoàn toàn cảm nhận được hiện diện mạnh mẽ đang ở ngoài kia.

“Nè, Cristina, quà cầu bình an á !”

“Ể cho tớ sao ? Cám ơn nhé Airi.”

Airi mỉm cười khi nghe lời cám ơn từ cô ấy rồi nhìn vào tôi cười mỉa mai. Thôi được rồi, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó. Thật ra thì đó là thứ mà tôi đã đưa cho Airi và bảo em ấy tặng nó cho Cristina. Đó là một cái vòng tay làm bằng đá ma lực, có điều, ma lực ở trong chiếc vòng đó hầu như toàn bộ đã bị ma lực của tôi chiếm hết.

Thật sự thì tôi nghĩ cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhưng mà thật sự không thể không lo cho được. Theo lời Airi nói, Đức vua Vaitrus và Nữ hoàng Cilena đã rất tin tưởng vào chúng tôi, chúng tôi không thể không giành chút sự quan tâm cho con gái của họ được. Ấy cũng là lí do mà nếu như xảy ra bất trắc, nếu chiếc vòng tay đó có bị vỡ, thì với việc ma lực trong đó là của tôi bị tác động, tôi có thể còn biết đường mà đi cứu cô ấy.

Sau khi đã ăn uống đầy đủ cho buổi sáng sớm, cuối cùng, cũng đã đến lúc Cristina phải đi tập hợp ở bên ngoài thành. Sau khi cổ bước ra khỏi cửa với lời chào tạm biệt của Airi trong khi tôi thì chỉ im lặng quan sát, tôi để ý thấy nét mặt của cô ấy nhìn mình trông rất lo lắng. Chắc là cô ấy lo lắng trước trận chiến chăng ? Tôi nghĩ là thế rồi nhẹ gật đầu với cổ.

Cristina mỉm cười rồi rời đi, cô đi trên con đường chính để hướng ra phía ngoài tường thành nơi điểm tập kết mà ông chú Regalt đã yêu cầu mọi người hãy có mặt tại đấy ngày hôm nay. Tôi cũng biết sơ sơ đôi chút qua mấy cuộc nói chuyện trong bữa ăn với cô ấy. Sau khi Cristina đã khuất bóng ở phía xa, Airi ở bên cạnh tôi cười khúc khích và nói.

“Nếu anh muốn yên tâm, sao không đồng ý raid nhiệm vụ mà ngài Regalt đã nhờ đi ? Sao lại phải làm thế ?”

“Anh đã nói rồi mà, điều đó bất hợp lí, với cả nó nguy hiểm với anh.”

Tôi nhún vai trong khi nói, tôi không thể giúp họ bằng khả năng của mình được, sau cùng người ta cũng hay nói, cái gì khác người thì sẽ bị bài trừ mà không phải sao ? Với năng lực của tôi thì tôi khá chắc rằng điều đó sẽ đúng. Thế nên đó là tất cả những gì mà tôi có thể làm cho cô ấy, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện thì ít nhiều tôi cũng có thể cứu được cô ấy. Chắc chắn đó sẽ là một điều tồi tệ nếu như cái vòng tay vỡ, vì có lẽ nếu nó thật sự vỡ thì cũng có nghĩ là phòng tuyên mạnh mẽ của Berfelt đã thất thủ rồi.

“Mư~ anh hai không thành thật tí nào cả.”

Nghe tôi nói, Airi dẫu môi nói sau đó cười khúc khích, thấy nét mặt của em ấy quá đỗi dễ thương, tôi không còn cách nào khác, lấy tay véo nhẹ vào má của em ấy. Sau đó hai đứa bước vào bên trong căn nhà, hôm nay tôi nghĩ mình sẽ đi làm một hay hai cái nhiệm vụ nào đó vậy.

________________________.

Nơi tập kết là bên ngoài tường thành của Berfelt, khi tôi bước đến đó, tôi đã thấy rất nhiều người đang tập trung ở bên ngoài, nhìn thấy tôi, họ trầm trồ trong khi chỉ trỏ vào ở xung quanh. Tất cả bọn họ đều là những người rank A được Sư phụ mời vào raid chống lại Bahamut lần này, tôi thở dài rồi bước tới chỗ sư phụ đang đứng, thấy tôi, ông ấy có nét mặt trông chờ và nhìn xung quanh tôi, không thấy ai nữa, ông có vẻ thất vọng ở trên mặt. Tôi cũng hiểu ông đang nghĩ gì, ông ấy đang tìm kiếm Rin, thật sự để mà nói, nếu so sánh thì mấy người ở đây cũng không thể cho bọn tôi được cảm giác yên tâm khi ở bên cạnh của anh ấy.

Quả nhiên Rin thật là một người đáng tin cậy, anh có đủ mọi thứ mà một người đồng đội đáng tin cậy cần có. Sức mạnh của anh thì đối với tôi bây giờ vẫn còn là một ẩn số, anh có cách ứng xử lịch sự, tao nhã, biết cách sử sự đối với cả hoàng tộc. Cảm giác ở bên anh thật sự khác xa so với những người dù có thể đã biết mặt từ trước cũng không thể trông cậy vào được.

Ở đây, tôi và sư phụ là có level cao nhất, cũng có vài người có level gần bằng được tôi, nhưng như đã nói, họ ỷ lại vào điều đó, khinh thường những người khác và vô kỷ luật. Tôi không thấy dễ chịu tí nào khi ở bên cạnh bọn họ.

Cuối cùng, hình như đã đủ hết những người ở trong raid, Regalt đứng lên trước tất cả bọn họ, ônng hôm nay mặc trên mình một bộ giáp trông khá cồng kềnh nhưng cũng không kém phần chắc chắn, một thanh đại kiếm đeo sau lưng. Đứng trước toàn thể mọi người ông nói lớn với giọng dõng dạc.

“Hỡi mọi người, chúng ta có mặt ở đây hôm nay, chính xác là để chống lại thảm họa sống, Bahamut. Như đã được thông báo từ Đức Vua, với sự âm thầm quan sát từ xa của đội trinh thám Galia, ta đã phát hiện ra Bahamut có những hành vi khác thường. Ta không biết hành động lần này của nó là gì, nếu là những cuộc càn quét của nó như trước đây thì nó đã tấn công bất ngờ vào thành phố. Ấy vậy, lần này nó lại chễm chệ chờ đợi, đối với con người chúng ta, những hành vi của nó là không thể hiểu được, nhưng ít nhất chúng ta vẫn phải đẩy lui nó. Nếu chúng ta làm được, gia đình, người thân, cũng như tiền bạc sau nhiệm vụ này tất cả mọi người sẽ có được nó, ta hỏi lại lần nữa, mọi ngọi đã rõ rồi chứ ?”

“RÕ!!!”

Một tốp người đồng thanh hô lớn, khí thế của họ đang dâng cao ngút trời với những lời nói của sư phụ. Tôi không biết Rin sẽ thế nào nếu như phải nghe cái tiếng hô chói tai vừa rồi của bọn họ, chắc anh sẽ cáu tiết lên mất. Chờ đã, tôi không nên suy nghĩ nhiều về anh ấy nữa, tôi nên tập trung vào trận chiến sắp tới thì hơn.

“Được, vậy chúng ta xuất phát.”

Cùng với lời nói khai màn của sư phụ, hơn trăm người nhanh chóng lao đi thẳng hướng ngoài biên giới, nơi mà một con Hắc Long đang chờ đợi. Không biết vì sao, tôi có dự cảm không lành trước điều này. Liệu lần này chúng tôi có thể đẩy lùi được nó hay không ?

____________________.

Vùng biên giới, nơi chỉ có những con đường trải dài, những ngọn núi cao lớn hùng vĩ trước mắt. Đặt chân đến đây, sự căng thẳng của mọi người càng được đẩy cao, vì sự áp bức trong hiện diện của nó. Đúng vậy, chúng tôi đã đúng trước mặt của Bahamut. Ngồi chễm chệ trên một mõm đá to lớn, ở đó là một con Hắc Long khổng lồ, nó dài đâu đó phải cỡ 15 đến 20m mất. Con rồng nhắm mắt của nó lại cho đến khi chúng tôi xuất hiện, nó mở đôi mắt bò sát màu hoàng kim của mình ra, nhìn chòng chọc vào chúng tôi.

“Nhân loại ! Hắn ta đâu ? Tên ‘Mặt Cười’ đâu ?”

Hả ? Bahamut nhắc đến gì vậy ? Mặt Cười ? Rốt cuộc thì đó là ai ? Tôi không tài nào hiểu được điều mà nó đang nói đến, không lẽ việc nó ở đây chờ đợi là để gặp được gã ‘Mặt Cười’ đó sao ?

“Bahamut ! Rốt cuộc thì ngươi đang có âm mưu gì ? Mặt Cười mà ngươi nói đến là kẻ nào ?”

Quét mắt một lượt, Bahamut nhắm mắt lại rồi nói như thể thở dài.

“Đúng là nhân loại, nguồn ma lực khủng khiếp xuất hiện ở trong thành phố mà cũng không nhận ra, một lũ ngu muội. Như ta nghĩ, hắn đã không xuất hiện dù nhận ra sự hiện diện của ta, vậy thì ta sẽ khiến hắn phải xuất hiện. GROOOOOOOO!!!!!!!!”

Dứt lời, từ miệng Hắc Long phóng ra một ánh sáng đen. Nó lao vào giữa một nhóm những người mạo hiểm giả không thể kịp phản ứng, ngay lập tức, họ bị đánh bay đi trong khi gần như bị thương toàn bộ cơ thể.

“Chậc, xem ra chúng ta không thể có một cuộc nói chuyện được nhỉ ? Tiến lên.”

Tặc lưỡi của mình, Regalt hô to, ông cầm thanh đại kiếm của mình lao nhanh đến trước mặt của Bahamut. Tôi cũng rút thanh kiếm ở bên hông của mình ra, lập tức theo sau ông ấy, chuyện chiến đấu trước mặt thì cũng chỉ có thể để hai người chúng tôi làm được. Các Pháp Sư sẽ phải canh mà niệm chú rồi xã ma pháp từ xa còn những người còn sẽ hỗ trợ cả hai.

“Graoooogoooo!!!!!!”

Vung cánh tay to lớn của mình xuống đất làm cho mặt đất nổ tung do tác động. Đôi cánh màu đen to lớn dang rộng rồi đập một cái, cả thân Bahamut liền đó bay lên không trung. Sau đó, nó ngửa cổ lên trời….!!!!!!!!!

“Tất cả!!! Tránh mau !!!”

Với sự ra lệnh từ Regalt, những người thuộc các Class di chuyển nhanh chóng giật mình, họ nhảy lùi lại đằng sau, trong khi các Pháp Sư nhanh chóng tạo ra một lớp giáp ma thuật nguyên tố phía trước họ. Không được rồi, thật quá ngu ngốc!

Đúng như tôi nghĩ, khi Bahamut há miệng ra, một cột năng lượng màu đen bắn ra từ trong đó. Bahamut quét tia sáng đó ngang qua, những người đã nhảy lùi lại thoát chết trong gang tất nhưng vẫn bị thương, những Pháp Sư dựng lá chắn ma thuật nhanh chóng nhận ra hành động ngu ngốc của mình, nhưng đã quá muộn, họ bị tia sáng đen đó quét qua, chẳng mấy chốc, chẳng còn thấy được ai nữa. Một sai lầm chết người mà bọn họ đã mắc phải, đây là cấp Thống Trị, dĩ nhiên sức mạnh ma thuật của nó sẽ không hề yếu như của những con quái vật cấp dưới, làm sao có thể bị chặn lại bởi lá chắn ma thuật.

Nghiến răng mình trước điều vừa xảy ra, tôi nhanh chóng kích hoạt ma lực trong người. Ma lực vàng kim nhẹ bao lấy quanh người của tôi, sư phụ Regalt cũng đã nhanh chóng tập trung cao độ, cơ thể dưới lớp áo giáp đang phát ra mấy tiếng chiri chiri của ông ấy, dấu hiệu cho thấy ông ấy đã cường hóa cơ thể của mình. Giờ đây, khi đã mất đi đội Pháp Sư một cách quá nhanh chóng, chúng tôi phải cố gắng để tấn công nó. Vừa nghĩ, chúng tôi vừa đưa mắt nhìn lên con rồng đang ngạo nghễ dang cánh gầm lớn ở trên bầu trời.

_______________________________.

Tôi và Airi nhận một nhiệm vụ nhẹ nhàng ở bên ngoài thành, nhiệm vụ là yêu cầu thu thập thảo dược ở trong một cánh rừng, giá của nó là đâu đó 15 xu bạc. Tuy nhìn thì đúng là nó khá ít ỏi, nhưng mà nếu tích lũy từ từ thì tôi cũng sẽ có được những đồng lớn hơn mà thôi.

“Anh hai, cái này nè.”

“À đâu, đưa anh xem !”

“Nó chính là loại mà chúng ta đang cần tìm đó ạ ! Cả hình dáng và mùi hương đều giống như trong mô tả.”

Chà, không ngờ nhiệm vụ này lại dễ đến như vậy, bọn tôi chỉ mới đến đây được đâu đó nửa tiếng trước mà đã xong nhanh như thế này rồi. Thế thì rốt cuộc chúng tôi nên làm gì nữa giờ ? Vào lại thành và nhận một cái nhiệm vụ khác sao ? Làm thế thì dong dài quá.

Trong lúc tôi đang mãi suy nghĩ không biết mình cùng với Airi nên làm gì tiếp theo, đột nhiên, ma lực của tôi có phản ứng lạ. Tôi ngay lập tức nhận ra, đó là gì, chiếc vòng tay mà sáng nay Airi đã đưa cho Cristina, nó đã bị vỡ. Khốn khiếp, vậy là đã có chuyện xấu xảy ra rồi ư !?

“Airi, cái vòng tay…..”

“Nó vỡ rồi sao !?”

“Ừ, không còn thời gian nữa rồi, ta nên nhanh lên.”

Gật đầu với tôi, cả hai bỏ nguyên liệu vừa tìm được vào Rương Đồ, lao đi theo hướng mà ma lực của tôi bị nhiễu loạn. Thật đấy, sao đời mình toàn dính lấy phiền phức không vậy ???? Cristina, cô đợi đấy, tôi mà cứu được cô, về tôi sẽ giáo huấn cho cô về mấy cái việc này. Với những suy nghĩ đó ở trong đầu, cả hai tăng nhanh tốc độ di chuyển của mình lên hướng thẳng đến nơi Cristina đang ở.

_______________________.

“Ưgh~….”

Nằm dài trên đất, tôi ngước mặt lên nhìn trước mặt mình, một con Hắc Long khổng lồ đang đứng ở trước tôi, nó đưa đôi mắt nhìn xuống. Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đã bị hạ gục cả, tôi là sư phụ là hai người cuối cùng vẫn còn trụ được, những người khác đã bị thương hoặc không thể di chuyển được nữa. Sao có thể như vậy, rõ ràng trước đây chúng tôi vẫn có thể đẩy lui nó với lực lượng giống như thế này mà.

“Các ngươi thật sự nghĩ từ trước đến giờ có thể đánh lui đã ta ư ? Đó đơn giản chỉ là do các người quá nhàm chán, làm ta ngán ngẩm nên ta đã rời đi.”

“!!! Thế…..Tại sao lần này……ngươi lại đánh hết sức…!???”

“Hết sức ư ? Đừng làm ta phải phì cười chứ nhân loại, các ngươi con chưa thể làm ta đánh hết mình được nữa, ta có bao giờ sử dụng đến long giáp đâu ?”

“Gì…?”

Tôi kinh hãi trước điều mà Bahamut vừa mới nói, vậy thì ngay từ đầu nó đã chỉ chơi đùa với chúng tôi rồi ư ? Tôi cắn chặt răng trong khi ngước mắt nhìn nó.

“Vậy, điều gì làm ngươi lần này ngưng làm điều tức cười đó lại.”

Câu nói toát ra từ sư phụ, người đang nằm dài trên đất cách tôi không xa, ông đang đưa đôi mắt quật cường của mình nhìn thẳng vào nó. Hắc Long im lặng một lúc như thể đang quyết định có nên nói điều gì đó ra hay không. Sau một lúc, nó mở miệng ra nói.

“Ma Vương ‘Tiên Tri’ đã tiên đoán được rằng có một kẻ được gọi là Quỷ Vương sẽ xuất hiện ở nơi này, thành phố hoàng kim. Hắn có một sức mạnh hắc ám, và đúng là vậy, ta đã cảm nhận được nó vào vài ngày trước, và đó chỉ là lượng rò rỉ ra của hắn mà thôi.”

“Q…quỷ Vương !??”

Tôi lắp bắp nói khi nghe điều Bahamut nói.

“Phải, theo lời mô tả của Tiên Tri, hắn có một cái mặt nạ cười cùng với lượng ma lực hắc ám mà vài ngày trước chính ta cũng cảm nhận được.”

“Ngươi mà cũng sợ hãi một thứ gì đó sao Bahamut ? Hahaha”

Sư phụ cười to trong khi giễu cợt với Hắc Long. Tôi vẫn gắng gượng đứng dậy dù cả cơ thể đã bị thương rất nhiều chỗ. Để ý, cái vòng tay mà Airi tặng cho tôi vào ban sáng đã bị vỡ tan tành, có lẽ, nếu như tôi có thể quay về, tôi nhất định sẽ xin lỗi cô ấy. Phải, sẽ xin lỗi cô ấy, và….tôi muốn nhìn thấy anh. Người đàn ông mà tôi không hề cảm nhận được sự nhơ nhuốc nào, Rin, nếu như, nếu như em có thể trở về được, em chắc chắn sẽ nói ra những điều mà mình muốn nói bao lâu nay với anh……

Một dòng ấm nóng lắng đọng chảy xuống từ mắt tôi, tôi nhận ra, đó là một dòng lệ, nó lăn dài ở trên má tôi rồi rớt tong xuống mặt đất. Trông tôi lúc này chắc là thảm hại lắm, dù cho có là một công chúa đi nữa. Nhìn thấy sự cố gắng của tôi, Bahamut thở dài rồi nói.

“Hãy từ bỏ đi nhân loại, ngươi đúng là một kẻ rất mạnh, nhưng vẫn sẽ không thể đánh bại ta, hãy……!!!!”

Ngay lập tức, lời nói của Hắc Long dừng hẳn lại, đôi mắt bò sát màu vàng kim của nó đang nhìn chằm chằm vào tay của tôi, hay đúng hơn là cái vòng tay đã tan nát của tôi. Tôi và sư phụ cũng lập tức nhận ra, một lượng ma lực màu đen đang toát ra mạnh mẽ từ đống vụn vỡ của chiếc vòng.

Ah~….thứ này, chính là của anh, người con trai mà tôi đã trót yêu thương, Rin. Phải chi tôi có thể nhìn thấy được anh lần cuối cùng thì tốt biết mấy, nhưng không sao cả, được nhìn thấy ma lực của anh trước khi chết, có lẻ cũng là một điều gì đó nhiệm màu đối với tôi rồi.

“Grừ…. Thứ này? Công Chúa Berfelt, nói xem, cái vòng tay ma lực này rốt cuộc là người lấy ở đâu ra ?”

Hở, ma lực này ư ? Ta nhận nó từ Airi, nhưng sao bên trong nó lại có ma lực của Rin nhỉ ?

Nhưng khoan đã, sao cơ, ma lực đó ư nó thì làm sao với ngươi mà phải hoảng như thế ? Không đúng, từ đã, nó nói nó đến đây vì một người được gọi là Quỷ Vương ư ? Một cái mặt nạ cười ư ? Một nguồn ma lực hắc ám ư ? Đó không phải là anh ấy sao ????

“Lôi Nghênh !”

Bỗng, một giọng nói âm trầm vang lên phía sau bọn tôi, cùng lúc đó, một tia lôi sét đen đặc đánh thẳng xuống đầu của Bahamut rồi tạo nên một âm thanh vang dội đinh tai nhức óc.

“Graoooo!!!!?????”

“Ngươi hỏi thứ đó là của ai ư ? Của ta đấy !”

Khi tôi quay đầu nhìn lại, ở đó, một người thanh niên với mái tóc màu tóc xóa, đôi mắt đỏ thẳm trong bộ trang phục đen từ trên xuống. Âm giọng của anh lại trở nên càng âm trầm hơn trước mặt của Hắc Long. Đúng vậy, tôi vui mừng và phấn khích biết bao khi thấy anh. Đúng rồi, người đó chính là Rin.

“RIN!!!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.