Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 26: Một-Chút-Hoài-Niệm-Một-Con-Người-Hoàn-Hảo – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 26: Một-Chút-Hoài-Niệm-Một-Con-Người-Hoàn-Hảo

Ngưng lại một nhịp, hiện tại, tôi cùng với Airi đang ở khu mà nhiệm vụ mô tả, yêu cầu nhiệm vụ là cung ứng 10 viên ma thạch của Slime cho người yêu cầu. Nhưng theo một lẽ thường thì, bọn tôi đã diệt hơn con số mình cần làm, kết quả là ngày hôm nay bọn tôi có trong tay hơn 20 viên ma thạch. Với việc nhận tiền nhiệm vụ với 10 viên ma thạch, số còn lại chúng tôi có thể đổi nó thành tiền ở chỗ công hội, họ sẽ trả tiền cho chúng và cất giữ, khi nào có người cần thì họ chỉ cần cung cấp và nhận tiền.

Công việc khá nhàn rỗi và dễ dàng, sau khi quyết định ngừng đồ sát bọn Slime, cả hai đứa kiếm một chỗ đất trống và bằng phẳng, xung quanh cũng có cây cối bao quanh nữa. Tôi ngồi xuống rồi tựa lưng mình vào một gốc cây, Airi thì nũng nịu đòi ngồi trong lòng tôi với một bộ mặt dễ thương, thế nên tôi cũng không phản kháng.

Vừa để thư giãn đầu óc sau những việc vừa rồi, vừa để tận hưởng khoảnh khắc chỉ có riêng hai đứa. Những cơn gió nhẹ lướt qua làm dịu mát cả hai, mái tóc của hai đứa nhẹ phất phơ rung động theo cơn gió. Airi ở bên tôi nói trong khi nhìn xuống đất.

“Khi anh bất ngờ bị bắn, em đã rất sợ…….”

Tôi nhận ra Airi đang lo lắng, dù không thấy được khuôn mặt của em lúc này nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra được nó. Tốt hơn tôi nên nói gì đó cho em ấy vui lên một chút thì tốt hơn.

“Dù em biết rằng anh an toàn sau việc đó, dù vậy….dù vậy, em thật sự rất sợ hãi….sợ hãi nếu như anh bỗng dưng không còn ở bên cạnh của em nữa, thì em sẽ phải làm gì đây….”

Khi nghe những suy nghĩ đó, ý nghĩ nên chọc cho em ấy vui lên liền đó tan biến đi. Airi thật sự đã rất lo cho tôi, bằng chứng là đây, việc em ấy nói lên sự sợ hãi của mình cũng là một trong số đó. Dẫu sao, em ấy vẫn luôn luôn mang một tâm trạng của một cô em gái, dù cho chúng tôi có tiến tới mối quan hệ hiện giờ, em ấy trao cho tôi tất cả, trinh tiết và cả cuộc đời của em ấy. Vì vậy cũng là điều hiễn nhiên khi em lo lắng quá đỗi cho tôi.

Hạnh phúc trước điều đó, tôi vòng tay ôm lấy eo của em, ôm em ấy rồi nói từ đằng sau.

“Đừng lo, em biết mà. Anh sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì đâu, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, việc anh rời bỏ em, anh chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra đâu.”

Đúng vậy, bởi vì, bản thân tôi cũng phụ thuộc vào em, tôi không biết mình sẽ thế nào nếu như mất đi em ấy. Tôi tự hỏi, có phải định mệnh đã đưa em ấy vào cuộc đời của tôi khi cả hai còn nhỏ hai không ? Lúc đó, tôi chỉ là một thằng nhóc mà thôi, rồi một ngày kia, cha cùng mẹ đem về nhà một cô nhóc xem chừng sinh sau tôi một vài tháng.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về con bé đó là một cô bé hồn nhiên và đáng yêu. Cha nói rằng chú của tôi, cùng với mẹ của em ấy đã mất trong tai nạn xe, gia đình thì cũng không còn ai là họ hàng nên ông đã nhận nuôi em ấy. Đó là khi tôi biết được rằng mình đã có một cô em gái, dù vậy, có vẻ như cha đã không nói điều đó với con bé, và con bé hoàn toàn tin rằng mình là một người em ruột thịt của tôi. Đó là khoản thời gian khi chúng tôi ở độ tuổi lên 3, nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn nhớ rất rõ mấy chuyện đó ở trong đầu mình.

Airi rất ngoan, đáng yêu và hay làm nũng với tôi khi ở nhà. Vì được mẹ bảo rằng giờ tôi là một người anh nên tôi đã cố tỏ ra mình là một người đáng tin cậy dù cho cũng chỉ là một thằng nhóc. Vì vậy nên Airi rất tin tưởng vào tôi và luôn luôn nhờ cậy tôi mỗi khi con bé không thể làm một thứ gì đó.

Khi lên 5, tôi nhận ra con bé có những biểu hiện khác thường mà tôi cũng không thể hiểu được vào lúc đó, hoặc có thể là đến tận bây giờ nếu em không thổ lộ với tôi. Thường thì em ấy sẽ chỉ làm nũng và năn nỉ tôi chơi cùng, nhưng sau đó, càng lúc, em ấy càng quan sát tôi kĩ lưỡng hơn. Ví dụ như trong bữa ăn gia đình, Airi cũng đưa ánh mắt đến quan sát tôi làm tôi khó mà có thể nuốt trôi cơm ở trong họng. Vào lúc đó, có lẽ mẹ cũng nhận ra việc gì đó nhưng bà đã không nói gì, chỉ mỉm cười quan sát cả hai.

Sau cùng, tôi vẫn phải chịu đựng việc bị em ấy quan sát chăm chú vào bất cứ đâu mà em ấy có thể. Nhưng để mà nói, bản thân tôi là một thằng khá mờ nhạt, đó cũng có thể là do tôi muốn vậy, những việc như nổi bật trong mắt của người khác, tôi cảm thấy điều đó khó chịu thế nào đó. Cũng vì vậy, tôi đã luôn tỏ ra mờ nhạt với mọi người xung quanh, dù vậy, những mong muốn đó của tôi không thật sự được thực hiện khi mà Airi lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Hai đứa học cùng với nhau từ năm lớp 4 đến tận năm 3 trung học cơ sở, tôi đã có lần cảm thấy phát cáu với việc bị em ấy nhìn chằm chằm, nhưng sau vài lần nói chuyện với mẹ về vấn đề này, tôi cũng chẳng còn quan tâm lắm và mặc kệ luôn. Bất ngờ, mất mát đến với cuộc đời của tôi không lâu sau đó, không biết liệu thần xui xẻo có ám lấy cuộc đời tôi hay không nữa, cha và mẹ mất khi đang sử dụng phương tiện giao thông.

Đó là một cảm giác mất mát lớn đối với tôi vào lúc đó, tôi không dám nhìn vào di hài của cả cha lần mẹ, tôi sợ hãi với cái thực tại vào lúc đó, đau đớn vì mất mát của mình. Càng lúc nó càng làm tôi trầm cảm hơn, tôi không hề nói bất kỳ thứ gì trong đám tan của họ cả, chỉ ậm ừ vài từ như một cái vỏ trống rỗng vậy. Giam mình ở trong phòng, tôi tự hỏi không biết mình đang làm gì, phải làm gì, chỉ có thể ngồi trong một góc phòng trong sự cô đơn. Đó cũng là lúc dường như nhân cách của tôi trở nên méo mó dần đi.

Nhưng vào lúc đó, cô em gái bé bỏng mà ngày nào tôi chở che và chăm sóc, em ấy đã luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi. Như thể đưa tay cứu vớt một kẻ đang chìm dần trong cô đơn, tôi như được Airi cứu rỗi vậy. Cũng vì thế, tôi đã muốn mang đến cho em ấy hạnh phúc dù trả bất kỳ giá nào với tư cách như một người anh trai. Cuộc sông của hai đứa tiếp tục đến khi chúng tôi vào năm 2 phổ thông, vào lúc đó, chuyện đã diễn biến theo một hướng mà tôi cảm thấy nó thật sự phi thường. Hai đứa bị dịch chuyển đến một nơi nào đó mà cả hai cũng không biết, có một ông lão tự nhận mình là Thượng Đế đã xuất hiện và nói rằng ông luôn quan sát tôi. Vào lúc đó, tôi tự hỏi, một cuộc sống chứa đầy mất mát và mờ nhạt của tôi thì có gì thú vị với một vị thần như ông.

Sau đó, bọn tôi được nhận nuôi bởi ông ấy. Và rồi đột nhiên, tôi có thêm một gia đình thứ hai, những vị thần. Trong gia đình đó, họ đều xem Thượng Đế như cha của tất cả mọi người, còn mọi người thì đối xử với nhau như anh em. Vào lúc đó, tôi lần nữa cảm nhận lại được tình thương và hơi ấm khi có một gia đình. Họ đối xử với nhau bình đẳng, với chúng tôi cũng vậy, tôi đã nghĩ có thể mình sẽ muốn một cuộc sống tại nơi được gọi là Thần Giới ấy.

Nhưng bất ngờ thay, bí mật mà tôi đã không nói với Airi từ trước đến giờ bỗng bị cha nói ra khi ông lỡ mồm. Khi nghe được điều ông nói, em ấy đã giận dữ và nói hết tất cả với tôi, và cũng không hiểu vì sao, tôi lại chấp nhận điều ấy. Lúc ấy, Airi đã nói với cha rằng em muốn sống ở một thế giới khác cùng với tôi, thoạt nghe điều này trông thật ngớ ngẩn, nhưng tôi đã bị thuyết phục bởi em ấy và kết quả là giờ chúng tôi ở đây.

“Thế nên, em gái ngốc. Em chỉ cần mỉm cười và tin cậy ở ah là được rồi.”

Trở lại thực tế, tôi trấn an Airi bằng một câu nói hết sức tự tin của chính bản thân mình, điều mà tôi thường sẽ không làm trước đây. Tất cả đều nhờ có em ấy, người quan trọng nhất với tôi trong đời này.

“Ưm ! Anh hứa rồi đó.”

“Ừ, anh hứa mà. Nào, ta đi thôi, đi trả nhiệm vụ, sau đó về nhà anh sẽ nấu đồ ăn cho em hôm nay, được chưa ?”

“Vâng.”

Thật ra thì tôi nghĩ trình nấu ăn của mình cũng không tệ, chỉ là tại cái tính lười trong người nên tôi thường để việc bếp núc lại cho Airi, nhưng không sao cả, hôm nay tôi có tâm trạng nên tôi sẽ nấu vậy. Chúng tôi rời khỏi chỗ đất, đi về phía của công hội để trả nhiệm vụ, với cái nhiệm vụ rank E này, cũng chỉ nhận được có 30 xu bạc mà thôi, nhưng vì cả hai đã kiếm được kha khá ma thạch nên rốt cuộc thu được hơn 70 xu bạc, một con số cũng gọi là tạm ổn.

Thời gian vẫn còn sớm thật, đâu đó mới chỉ tầm 10h mà thôi, chúng tôi quyết định về nhà để nấu ăn, em ấy sẽ phụ tôi một tay. Mà…tôi cũng không biết liệu Cristina có định về nhà dùng cơm hay không, dù sao khi nãy tôi cũng đã đả thương cô ấy, coi như làm lời xin lỗi cũng được. Một công đôi chuyện, vừa có thể làm vui Airi vừa có thể xin lỗi cái cô công chúa kia, thật đấy tôi không muốn cô ta hiềm khích mình tí nào đâu.

____________________________.

Cristina về đến trước nhà vào lúc 11h hơn, cô vừa mới về đến nhà, sau khi nói chuyện các thứ với Regalt, các công việc chuẩn bị tạm thời sẽ được ông ấy lo liệu. Đứng trước cửa nhà, cô thở dài thườn thượt, sau đó mở cửa bước vào trong căn nhà gỗ mà hiện cô đang sống cùng với hai anh em Rin và Airi. Vào phòng khách, một mùi thơm ngay lập tức xâm chiếm lấy mũi của cô.

“Là Airi đang nấu đồ ăn à ?”

Lần theo mùi hương thơm của thức ăn đến phòng bếp, bất ngờ thay, Airi đang bận bịu trong công việc đầu bếp trong khi giúp Rin chuẩn bị vài thứ cho món ăn. Người đứng bếp hiện tại là Rin, anh mặc một chiếc áo thun tay dài mỗi khi ở nhà, chiếc áo khoác đã được cởi và treo ở giá treo. Cristina bất ngờ vì điều đang diễn ra trước mắt cô, cô thật sự nghĩ rằng rốt cuộc thì có việc gì là Rin không thể làm được hay không.

“Ah, xin chào Cristina, về rồi à ?”

Airi trông thấy cô đang đứng bần thần ngoài cửa thì mỉm cười toe toét chào cô. Cô giật mình một cái rồi cũng nhanh chóng chào lại.

“À ừm, tớ mới về tới khi nãy.”

“Ngồi ghế đi, bọn tớ cũng sắp xong rồi.”

“À ừ được.”

Ngoan ngoãn nghe theo lời của Airi, cô ngồi vào chiếc ghế ăn mình ngồi, chăm chú quan sát Rin đang nấu đồ ăn. Thấy anh hầu như có vẻ không quan tâm đến mình, cô bất giác cảm thấy quặn đau đâu chút, ít nhất anh cũng có thể chào cô một tiếng mà. Nhưng khi nhận ra, sáng nay, Rin đã tức giận như thế nào, cô cũng không dám suy nghĩ gì thêm. Đã được một người đang có tâm trạng xấu như anh nấu đồ ăn cho, còn đòi hỏi hơn nữa thì đúng là có hơi…

Sau một lúc, Rin cùng với Airi bày lên bàn các dĩa thức ăn khác nhau. Sau khi cả hai người họ cũng ngồi xuống, họ bắt đầu bữa ăn của mình. Cristina lấy bánh mì chấm thử món súp và bỏ vào miệng, trong giây lát, mắt của cô mở to vì bất ngờ, cô đưa ánh mắt ngạc nhiên của mình nhìn người đầu bếp làm ra mấy món này.

Nhìn thấy nét mặt hết sức kinh ngạc của cô, Airi mỉm cười trong khi nói.

“Ngon lắm đúng hong ? Đồ ăn anh hai làm là nhất đó, mình còn không thể bằng anh ấy được nữa, dù vậy, ảnh đúng là rất lười.”

Lời Airi nói nghe như thể cô muốn được anh nấu ăn cho mỗi ngày vậy, mà thật sự thì sau khi nếm xong món súp vừa rồi thôi, Cristina đã có chung suy nghĩ với Airi. Cô mở miệng vẻ thán phục hỏi.

“Anh có điều gì là không thể làm nữa không !?”

Hiển nhiên, đây là một câu hỏi hết sức hợp lí, vừa là một người có sức mạnh khủng khiếp, nhưng anh lại là một người hết sức lịch thiệp, mọi cử chỉ của anh đều toát lên vẻ tao nhã, và giờ anh còn biết cả nấu ăn nữa. Cristina thật sự nghĩ cô sẽ tôn sùng anh mất. Thấy cô hỏi, Rin chỉ cười nhăn nhở rồi nói.

“Mà, cứ ăn tự nhiên đi tôi nấu nhiều lắm. Cứ coi đây như lời xin lỗi của tôi về việc sáng nay cũng được.”

Cristina thật sự ngạc nhiên khi nghe những điều anh nói. Thì ra anh muốn xin lỗi cô về điều đó ư, vậy mà cô cứ tưởng anh không để tâm đến mình. Nhưng không ngờ anh lại có thể ân cần đến vậy.

“À ưm… không có gì, tôi biết lúc đó anh đang giận mà…..”

Tốt hơn là không nên nói gì cả, phải, cô nên thưởng thức mấy món ăn thuộc hạng tuyệt hảo này thì hơn. Đúng vậy, nên im lặng mà thưởng thức chúng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.