Góc nhìn của Airi khi sự việc xảy ra.
Lúc tôi nhận ra điều vừa diễn ra, mũi tên ma thuật của một kẻ lạ mặt nào đó, ả ta chùm kín người bằng một chiếc áo choàng nâu sẫm màu. Mũi tên của ả bay đi với sự cường lực từ gió lao thẳng đến người Rin trong sự bàng hoàng và ngạc nhiên của chúng tôi, cùng với đó, âm thanh va đập lớn vang lên khi mũi tên tiếp xúc với Rin. Dù đang muốn phanh thây kẻ vừa gây ra chuyện này với anh, tôi cố kìm nén cơn giận đang muốn nổ tung trong đầu mình mà nhanh chóng đưa mắt nhìn vào chỗ của anh ấy.
Vì tác động từ va chạm, một màn khói bụi phủ khắp một nơi trong phòng của hội đang vắng vẻ. Không thấy được gì từ trong đám khói bụi, tôi lo lắng tăng cường thị lực của mình đến một độ có thể nhìn xuyên qua lớp khói bụi và cuối cùng cũng trông thấy Rin. Ah~ may quá, anh ấy vẫn ổn.
Anh hai, người không có lấy một vết xước, đang lừ lừ đi về phía bọn tôi, tôi ngay lập tức nhận ra có điều không ổn, trên tay của anh ấy đang là con dao găm đen, ánh mắt của anh ấy không hướng về tôi mà hướng về kẻ vừa bắn phát tên vừa rồi. Đôi mắt đỏ thẳm của anh giờ còn sáng lên nữa, nhìn vào đó, tôi nhận ra tia sát ý khổng lồ mà ảnh đang hướng đến ả ta, dù biết nó không hướng đến mình nhưng bản thân tôi cũng phải bất giác lùi lại một bước theo bản năng.
Trong khi đó, Cristina nói với kẻ vừa tấn công Rin.
“C…cậu là Selina phải không ?”
“Đã lâu không gặp, Crisitna.”
Ả còn có thể bình thãn trả lời đến vậy sao ? Tôi cố gắng kìm chế cơn giận ở trong đầu mình lại trước ả nữ nhân đã đả thương người tôi yêu, dù cho anh vẫn lành lặn, nhưng ả làm sao biết được ả vừa đánh thức sự thù địch từ anh ấy.
“Tại sao cậu lại làm như thế ? Sẽ có nguy hiểm về tính mạng đấy.”
Rina ở bên trách mắng cô ta, có lẽ như bọn họ có quen biết với nhau từ trước, nhưng tôi không quan tâm, trong khi 3 người kia vẫn còn đang lo trách mắng nhau, Rin đang nổi điên bước đến chỗ ả ta. Vừa đi, anh ấy vừa mở miệng ngân nga một câu với âm giọng nặng trĩu tràn ngập sát khí làm cho tôi rợn cả sống lưng.
“Thiên đường trăm lối người không đi………….
Địa ngục không cửa người tìm đến……….”
Cùng lúc câu nói đó phát ra, những người còn lại cuối cùng cũng nhận ra sát khí nồng nặt trong phòng, tôi nói lớn với Cristina.
“Cristina ! Kẻ đó có quan trọng không ?”
“Ểh Ah…….. Có!”
Khốn kiếp, dựa vào chút quyền thế đã tự ý đả thương người khác, tôi gào giận trong lòng mình, sau đó la lớn cho Cristina.
“Nhanh lấy kiếm ra, cảnh giác xung quanh cô ta ! Bằng không cái mạng của ả về với đất đấy.”
“Hể ể !?”
Cristina ngạc nhiên trước điều tôi nói nhưng cũng nhanh chóng nhận ra được ý nghĩa của nó. Muốn giữ cô ta an toàn, lo mà bảo vệ ả đi, ảnh nổi điên rồi. Cổ rút thanh kiếm ở bên hông của mình ra rồi thủ thế trước kẻ tên Selina kia.
Tiếng bước chân của Rin nện xuống mặt đất từng tiếng từng tiếng một nghe thật âm trầm và đáng sợ. Bỗng dưng, anh ấy dừng lại trước khi bước ra hoàn toàn khỏi đám khói bụi, rồi trong chớp mắt, ảnh đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi, dùng tốc độ ác quỷ của mình áp sát kẻ vừa tấn công mình. Tôi la lớn với Cristina lần nữa.
“Anh ấy tới đó !”
“!!!!!”
Nháy mắt tiếp theo, một âm thanh sắt thép va vào nhau mạnh bạo vang lên, chú ý, lưỡi kiếm của Cristina đang đỡ lấy một lưỡi dao màu đen hoắm sắc lẹm gang tấc trước mặt của kẻ có tên Selina. Bất ngờ trước đòn tấn công như ma quỷ của Rin, ả giật mình lùi lại một bước.
Cristina trong khi chật vật đỡ lấy lưỡi dao nặng trĩu của Rin, cô nhìn vào đôi mắt của anh lúc này đang chằm chằm nhìn vào kẻ đang ở sau lưng mình. Nhìn thấy đôi mắt đang sáng rực màu đỏ thẳm, cô cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, đôi mắt của anh giờ đây tràn ngập ác niệm, như muốn xé xác kẻ sau lưng cô ra vậy.
“Thiên đường trăm lối người không đi………..
Địa ngục không cửa người tìm đến……………”
Vẫn tiếp tục ngân nga câu hát quỷ dị, mặt của anh nở lên một nụ cười chết tróc, Cristina đổ mồ hôi lạnh khi nhìn thấy anh như thế, ra đây là hậu quả của việc biến Rin trở thành kẻ thù sao ?
“N….nghe này Rin, tôi biết anh đang rất tức giận, nhưng hãy bình tĩnh đã, anh không thể giết cô ấy được !”
Cô cố gắng nói chuyện với anh, nhưng dường như anh không còn quan tâm đến lời cô nói nữa, cơn giận làm cho anh như chỉ muốn giết chết Selina vậy. Rina hoảng hốt la lên, theo đó, cuối cùng, cứu tinh cũng xuất hiện, cha của cô ấy, sư phụ Regalt dường như cũng nghe thấy vụ ồn ào, đã chạy từ trên lầu xuống với một tốc độ cao. Sau khi nhìn thấy cô đang cố gắng ngăn Rin lại, ông la lên.
“Rina, chuyện gì vậy !?”
“S….Selina, cô ấy đã tấn công Rin-san !”
“!!!!”
Regalt không giấu nổi sự bàng hoàng khi nghe thấy điều con gái mình vừa nói, Selina tấn công vào Rin, chàng trai mà hoàn toàn áp đảo ông trong một trận đấu tập ? Điều đó nghe thật ngớ ngẩn, ông đã cảnh báo cô về chàng trai đó rồi mà, nhưng xem ra điều đó không thật sự được cô thấu hiểu.
Cùng lúc đó, Rin gạt thanh kiếm của Cristina sang một bên, một lần nữa vung lưỡi dao xuống kẻ vừa tấn công mình, nhìn vào đôi mắt đang sợ hãi của ả ta, đôi mắt anh không hiểu vì sao ánh lên nét cười cười ma quỷ. Ác giả ác báo, gieo gió ắt gặp bão. Ả ta chĩa tên vào người anh mà bắn không chút chần chừ thì cũng nên hiểu rõ rằng điều tương tự cũng sẽ xảy ra chứ.
Một lần nữa, con dao găm làm từ răng nanh ma thú của anh bị chặn lại, nhưng lần này, chặn lại lưỡi dao của anh là hai thanh kiếm. Thì ra Regalt và Cristina đã chặn đòn tấn công của anh lại, anh đưa đôi mắt thích thú ma quỷ của mình nhìn vào bọn họ rồi nói.
“Cản ta thì chết……”
Cùng lời nói, ma thuật đen đặc tích tụ trên lưỡi dao, đem theo đó là lôi sét truyền mạnh đến lưỡi kiếm của hai người bọn họ. Đây là phép thuật Rin đã sử dụng khi đấu với Regalt, nhưng lần này, sức mạnh của nó hơn nhiều so với lần trước.
“Ahhh!!!!!”
“Gahhhh!???”
Khác biệt với lôi sét mà lần trước anh sử dụng, lần này, sét của Rin không còn làm tê tay của người cầm kiếm nữa, nó trực tiếp làm cho cơ thể của họ tê dại, mất kiểm soát do nhiễu điện đi qua cơ thể. Cùng với tiếng thét, cả hai người ngã gục xuống đất, điều này đã đủ trở thành điều tồi tệ nhất chưa ? Câu trả lời là rồi đấy, Ma Kiếm Sĩ mạnh nhất và Kiếm Sĩ mạnh nhất của Berfelt bị hạ trong nháy mắt, những ai thật sự hiểu điều vừa xảy ra sẽ thật sự cảm thấy kinh hãi.
“N…nghe này….Rin…anh không được giết cô ấy, cổ là một người cực kỳ quan trọng……làm ơn…nghe tôi nói…..ưgh~”
“Rin-dono…….bình tĩnh lại…..”
Bỏ mặc mấy lời nói của hai người giờ đã ngã gục dưới đất đang cố gắng nói với mình, anh bỏ ngoài tai lời nói đó, bước qua cơ thể của hai người ấy, anh đến trước mặt kẻ có tên Selina, ả ta giờ đã ngã phủ phục ra phía sau vì không giữ được thăng bằng nữa. Đứng trước kẻ vừa mới tấn công mình, anh nhìn xuống cô ta với ánh mắt quỷ dị rồi nói.
“Sao thế !? Không phải lúc nãy còn bảo ta là một kẻ tầm thường sao ? Nào, đứng lên và thử giết quác ta như khi nãy vừa hùng hồn tuyên bố đi.”
Âm sắc trong lời nói của anh giờ đây hoàn toàn không có, chỉ còn đó, sự lạnh lẽo và ác độc, đây là hậu quả của việc chọc giận một kẻ đã tha hóa hoàn toàn với bóng tối của chính mình. Giống như ác ma đang giễu cợt kẻ xấu số, anh đưa lưỡi dao lạnh lẽo đặt lên mặt của Selina, quơ nó qua lại qua lại, cô gái ngu ngốc run như cầy sấy trước người đối diện, bất giác làm cho mũ chùm của áo choàng theo đó mà rớt xuống, để lộ mái tóc màu vàng sáng, một đôi mắt màu lục, một gương mặt đang sợ hãi và run rẩy, đặc biệt còn có đôi tai dài đặc trưng của loài Elf đang run run. Nhưng Rin lúc này nào quan tâm đến vẻ sợ hãi đó của cô, anh vẫn đứng đó hờ hửng quơ dao, nhưng sau một lúc, dường như tay áo của anh bị ai đó kéo lại, quay mặt sang hướng đấy, anh nhận ra Airi đang im lặng nhìn mình.
_____________________.
Một khắc trước đó, tôi hạ gục cả hai người Cristina và ông chú Regalt khi hạ mất cảnh giác mà tiếp xúc kiếm với dao găm của mình, do đang thật sự bực mình, tôi để ngoài tai hầu hết mọi điều mà họ cố nói, bước qua cơ thể đang mất kiểm soát nằm gục dưới sàn của họ, tôi bước đến trước kẻ đã cầm cung tấn công mình, mọi nguyên nhân cho cơn giận trong người của tôi.
Cô ta ngã ra phía sau có lẽ là do sợ hãi hay gì đó, nhưng tôi không quan tâm, tôi bắt đầu nói với giọng chế giễu câu nói hùng hồn vừa nãy của ả.
“Sao thế !? Không phải lúc nãy còn bảo ta là một kẻ tầm thường sao ? Nào, đứng lên và thử giết quác ta như khi nãy vừa hùng hồn tuyên bố đi.”
Sao vậy, sao run rẩy dữ thế ? Sao lúc tấn công ta sao ta thấy ngươi không mảy may tỏ ra chút chần chừ nào kia mà ? Hở, nói gì đó đi chứ ? Ta không rảnh mà độc tấu một mình do sai lầm của ngươi đâu.
Tôi lấy con dao găm của mình, quơ qua lại trên mặt ả ta, chỉ cần tôi nhẹ xoay cổ tay, gương mặt của ả sẽ bay theo mây khói, tôi mỉm cười ma mị trước vẻ sợ hãi đến từ ả. Ả run tới mức làm cho mũ chùm của áo choàng trên đầu cũng rơi xuống, để lộ ra mái tóc có màu vàng sáng và đôi mắt có màu xanh lục đang run rẩy và ngấn lệ, đôi tai dài quá mức không phải của con người cũng đang run run trước mắt tôi, dù vậy, tôi không hề để tâm đến nói, vẫn tiếp tục quơ quơ con dao.
Bất giác, tay áo tôi như bị ai đó kéo lại, tôi từ từ quay đầu lại nhìn, ở đó, Airi đang đưa ánh mắt của em ấy đến tôi. Khi hai ánh mắt chồng chéo lên nhau, cơn giận trong tôi đôi chút dịu lại.
“Em biết anh đang giận, chỉ là…..họ nói cô ta là một kẻ quan trọng, anh hãy bình tĩnh lại một chút đi, em nghĩ cô ta cũng đã có bài học cho bản thân sự quá quắt của mình rồi.”
Tôi quay sang nhìn lại ả ta, lúc này tôi mới nhận ra, cô ta đang sắp khóc tới nơi rồi, cả cơ thể đang run rẩy trong sợ hãi nữa. Sau đó tôi đánh mắt sang nhìn Rina, cô đang kinh hãi đứng bên ngoài, sau đó tôi lại nhìn hai người đang nằm phủ phục ở dưới đất, ông chú Regalt và Cristina đang không thể cử động do lôi điện của tôi. Tất cả chuyện này là do tôi đã gây ra, nhưng có lẽ tôi đã giận đến độ quên đi việc đó mà chỉ lăm lăm cái ý định giết chết ả ta.
Thở dài một hơi, như thể thở ra toàn bộ con giận dữ trong người của mình, tôi đưa mắt nhìn Airi, sau đó nói.
“Phù…..được rồi, anh bình tĩnh lại rồi.”
Nghe thấy lời tôi nói và biết chắc rằng tôi đã hoàn toàn nguôi giận, em ấy buông tay đang níu tay áo của tôi ra. Tôi gãi đầu rồi bước đến chỗ ông chú và Cristina đang nằm bất động.
“May quá……cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại….”
“Ta thật sự đau tim đấy Rin-dono à….”
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Nói lời xin lỗi, tôi đưa bàn tay của mình về phía họ, sử dụng ma thuật hồi phục lên người của họ. Sau khi đã chắc rằng họ đã bình phục và đủ sức đứng dậy, tôi quay sang kẻ ban đầu đã đưa cung nhắm vào mình rồi nói.
“Thế……Cô ta là ai !??”