Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 22: Rắc rối đang tới – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 22: Rắc rối đang tới

Cùng ngày hôm đó, sau khi mua sắm đủ các thể loại và về nhà chuẩn bị, chúng tôi ăn tối cùng với nhau, tất nhiên là số người trên bàn ăn tăng lên thành 3 do sự có mặt của Cristina nữa.

Cô công chúa đã phải trầm trồ thán phục về trình độ nấu ăn bậc thầy của Airi. Dĩ nhiên rồi, em gái tôi mà lại. Dẫu sao trước đây trong nhà chuyện bếp núc thường do Airi đảm nhận, tất nhiên là tôi biết nấu nhưng bạn biết đấy, lười nó ăn vào máu rồi.

Các món ăn trên bàn có nhiều món khác nhau, có bánh mì lát nhỏ ăn kèm thịt ninh rau củ. Có cả trứng cuộn và dăm bông được chuẩn bị nữa, món súp cũng được Airi khéo léo chuẩn bị và nêm nếm. Cuối cùng thì bọn tôi có một bàn thức ăn linh đình trong căn bếp thế này đây.

“Airi à, hôm nào phải chỉ mình nấu ăn đấy.”

“Được thôi, rất sẵn lòng.”

Chà, nhìn vào hai cô gái đang trao đổi với nhau, như thể tôi đang nhìn thấy một người chị đang hứa hẹn với cô em gái của mình vậy. Maa, chắc là vì Cristina nhỏ hơn bọn tôi một tuổi thật.

Tôi không quá để tâm, tập trung vào món ăn trên bàn. Như một thường lệ vì đã quá hiểu sở thích ăn cay của tôi, Airi luôn chuẩn bị sẵn vài món để thỏa mãn tôi. Lần này em ấy làm món mặn ăn kèm để riêng cho tôi, hiển nhiên màu của nó đỏ lừ.

“Anh thấy thế nào ? Được chứ ?”

Em ấy nhẹ nhàng hỏi tôi về mùi vị của các món ăn khi thấy tôi lấy đũa gắp lấy gắp để món em ấy làm vào chén.

“Vẫn như thường lệ, không có lời phê bình nào về món ăn cả.”

Tôi mỉm cười đáp và nhận lại cái dẫu môi bất mãn từ em ấy một cách dễ thương.

“Phiền không nếu tôi thử một miếng ?”

Cristina hỏi trong khi đưa mắt nhìn vào dĩa món mặn Airi làm cho tôi. Tôi nhún vai và đẩy cái dĩa lên một chút cho cô ấy, Airi ở bên cạnh can ngăn.

“Cristina à, cái món đó…..”

“Maa~mà, cứ để cổ thử một lần cho biết cũng được.”

Tôi thãn nhiên nói trong khi gắp thêm vài miếng bỏ vào miệng nhai. Thấy thái độ của tôi, Cristina nuốt nước bọt mình rồi từ từ đưa đũa đến cái dĩa với thái độ như đang đắng đo về quyết định của mình, sau khi gắp một miếng và cho vào miệng nhai, cổ nhanh chóng mở to mắt.

“Ahh…Cái….!?”

Cổ buông đũa đang cầm trên tay xuống trong khi mặt đang dần đỏ lên với chiếc lưỡi bé nhỏ thè ra ngoài.

“Uống nước vào đi Cristina, không phải tớ đã bảo rồi sao ? Đừng có thử nó mà.”

“Ưgh~… Cám ơn Airi, nhưng mà…..làm thế nào mà anh ăn được cái thứ này thế !?”

Uống cốc nước Airi đưa cho với khuôn mặt ngân ngấn lệ chắc là do quá cay kia, cổ nói.

“Ngon vậy mà~.”

Tôi lấy tay chóng cằm trong khi nhìn cảnh cô công chúa đang dở khóc dở cười trước mặt mình.

“Không hiểu nổi, haizzz…”

Cổ lắc đầu và thở dài thườn thượt rồi lại uống thêm một ngụm nước nữa. Bữa ăn của chúng tôi sau đó tiếp tục, sau khi dọn dẹp chén đĩa và sắp xếp cho ngăn nắp, chúng tôi rời khỏi nhà bếp vào khoảng đâu đó mới chỉ 7h hơn mà thôi.

“Ra ngoài đi dạo chút chứ ?”

Tôi hỏi hai người phụ nữ trong nhà, dù sao thì nhìn họ cũng đang buồn chán. Tất nhiên là họ nhanh chóng đồng ý, sửa soạn lại phục trang ở trên người, chúng tôi bước xuống đường lớn và đi đến trung tâm thành phố.

___________________.

Trung tâm thành phố trang lệ chìm đắm dưới ánh đèn đường chiếu rọi dọc theo các con đường, phản ánh một cuộc sống ở một nơi phát triển và thịnh vượng. Ở trên con đường chính với những tốp người đi đi lại lại dưới ánh đèn, xuất hiện trong đám đông và trở thành tiêu điểm cho mọi ánh nhìn trên phố, xuất hiện 3 con người 1 nam 2 nữ, dáng vẻ nam thanh nữ tú bước đi trên đường.

Vận trên mình một bộ đồ đen từ đầu đến chân, mái tóc trắng trên đầu và cặp mắt màu đỏ thẳm, người thanh niên nổi bật hơn cả vì cặp mắt thờ ơ nhìn ngắm xung quanh. Bên phải anh, một cô gái cũng có cùng màu tóc và màu mắt, trang phục cô mặc trên người là một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, áo khoác len màu đen và một chiếc váy và vớ dài cùng màu, bên trái anh là một con người đã quá quen thuộc với người dân ở vương quốc hoàng kim Berfelt này, một cô gái với mái tóc dài màu vàng nhạt đung đưa trong gió, đôi mắt màu lam biển trong veo, với một chiếc với màu lam nhạt, với dài trắng, ba người đi trên con phố quả thật là nơi mà mắt người khác phải dán vào.

“Hãy đi thêm một xíu nữa, ở phía trước mặt có một quán trà rất ngon, tôi đã thử qua rồi.”

Cristina nói với chúng tôi, với tôi thì sao cũng được, nhưng chí ít tôi muốn ở đó có trà ô long. Thấy vẻ mặt như đang suy tư của tôi, Airi bên cạnh hỏi hộ tôi.

“Cristina, ở đấy có ô long không ?”

“…..À..tất nhiên là có.”

Được, thế thì tốt. Tôi nhanh chóng gật đầu và để cho Cristina dẫn đường để cả bọn đến đó nhâm nhi trà. Đi được một khoảng về trước, cuối cùng, quán trà nhanh chóng hiện ra ở một góc của thành phố.

Bước vào quán, một cô nhân viên bước ra và cúi đầu chào chúng tôi.

“Kính chào quý khách, ara, là công chúa Cristina mà, người đến dùng trà sao ạ ?”

“Vâng, tôi đến cùng với bạn của mình. Hãy chuẩn bị dùm tôi một bàn cho ba người nhé. Một trà đen và 2 trà ô long nữa.”

“Vâng. Tôi hiểu rồi thưa công chúa.”

Cô nhân viên gật đầu rồi sau đó đi vào trong quán trà sau khi đã dẫn chúng tôi đến bàn của mình. Nhìn sơ, đây là một quán trà nhỏ nằm ở một góc an nhàn của thành phố, tôi cảm thấy nơi này thật là bình yên so với không khí tấp nập của vương quốc này, mà kệ, như này thật sự tốt cho một người muốn được bình tâm như tôi.

Sau một lúc, cô phục vụ đã bưng lên bàn 3 tách trà và một vài đĩa bánh ngọt, tôi tận hưởng hương vị của ly trà trên tay mình trong khi hai cô gái thì vừa nhâm nhi trà vừa thích thú với mấy cái bánh ngọt, tôi nghĩ họ lại có thêm điểm chung nữa rồi.

“Trà và bánh ở đây rất ngon, mình đã đến đây rất nhiều lần trước đây. Nguyên liệu và chất lượng của các món đều rất tốt.”

“Ừm, cậu nói đúng, bánh thật sự rất ngon. Phải không anh ?”

“Chà, em biết đấy. Trà pha rất được, nhưng anh cũng chả biết phải đánh giá cái bánh này như nào, vì cơ bản anh đâu có thích đồ ngọt.”

Tôi nhăn mặt và cười với Airi, người vừa hỏi mình một câu hỏi về cảm nhận của cái bánh ngọt. Tôi không quá mặn mà và đam mê với thể loại đồ ngọt, chỉ là lâu lâu ở thế giới cũ, tôi luôn bị em ấy lôi ra ăn chung đồ ngọt mỗi khi em ấy mua chúng về nhà. Cảm quan thì tôi thấy nó ổn, chỉ là để được gọi là ưa thích và nghiện nó thì không, thằng này xin kiếu.

“Haizz…tiếc cho óc thẩm mĩ đó của anh, vậy mà lại không hiểu gì về đồ ngọt cả.”

Cristina ngồi thở dài và chán nản nói như thế về tôi. Vâng vâng, tôi là một kẻ mờ nhạt thế đấy.

“Ngày mai ta sẽ đi làm nhiệm vụ ở chỗ hội vậy. Với rank E lúc mới vào làm mạo hiểm giả, hy vọng sẽ được mấy cái nhiệm vụ dễ dễ cho nhanh.”

“Với sức mạnh của anh và cô ấy mà lại đi làm mấy cái nhiệm vụ đó thì không phải là quá lãng phí sao ?”

Thôi nào, tôi muốn làm những nhiệm vụ nhẹ nhàng và không quá tốn sức phù hợp với mức rank của hội mà thôi. Nếu mà lỡ đi dẹp đám quái vật thì có khi sức mạnh của tôi lộ tẩy mất, mà thật ra thì chắc chuyện tôi đánh bại Guild Master cũng chỉ có vài người được chứng kiến mà thôi, chủ yếu toàn là mấy người ở trong căn phòng hôm bữa làm bài test. Xì, nếu biết trước ông ta là Guild Master tôi sẽ giả vờ là một kẻ gà mờ biết chút chút đủ để vượt qua bài test là được rồi.

“Biết làm sao được, tôi lười.”

Tôi cười nói với Cristina ở bên cạnh đang nhâm nhi tách trà trên miệng mình, nghe tôi nói, cô mở to mắt ra xém chút nữa thì cổ sặc trà rồi. Tôi thích thú nhìn cảnh ở trước mặt mình, trong khi hai cô gái bên cạnh thì lắc đầu chán nản khi nhìn vào tôi.

“Với sức mạnh và cả sự kỳ lạ từ khả năng của anh, anh nên cố gắng phấn đấu để lên rank thì đúng hơn chứ. Sự thật rằng năng lực của anh khác xa so với chúng tôi là điều dễ nhìn thấy nhất, chưa kể đến anh còn là một kẻ phù hợp với tất cả các lớp nghề nữa.”

“Cristina à, chuyện này, tốt hơn cậu đừng có cố nói làm gì….”

“Hở ? Sao vậy Airi, cậu không thấy anh ta như vậy thì tốt hơn à ?”

“Maa… Vì ảnh….là một kẻ không có chí tiến thủ ! Nhưng đó chỉ là ‘ban ngày’ thôi.”

“!!!!”

Cristina im luôn, cổ câm nín với lí do mà Airi vừa nói. Thật ra thì tôi không hứng thú lắm đến mấy cái thứ hạng đó, tôi đơn thuần muốn tìm hiểu thêm về mọi thứ và được ở bên cạnh của Airi mà thôi, chấm hết.

Tôi chán nản với tay vào khoảng không rồi lấy ra một quyển sách dày cộm và ngồi đọc để mặc hai cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt. Trước hành động của tôi, Airi mỉm cười rồi quay sang trò chuyện với Cristina , họ uống trà ăn bánh và nói về nhiều thứ chuyện khác nhau. Chúng tôi tận hưởng buổi tối trên bàn trà đêm và dưới bầu trời sao một các bình thản và yên bình thư thái như thế.

Tính tiền với cô gái phục vụ và chào tạm biệt, chúng tôi rời đi khỏi quán trà. Trà ở đây thật sự rất ngon, có dịp chắc chắn tôi sẽ lại đến nơi này để thưởng thức nó lần nữa. Trong khi tôi đang ghi nhớ điều mình sẽ làm trong tương lai trong khi đang đi trên đường cùng với hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh. Tôi đâu biết rằng ở bên ngoài bức tường thành, một rắc rối khủng khiếp đang tiến đến đây và hơn hết, mục tiêu của nó lại chính là tôi đây.

________________________.

Phía xa bên ngoài tường thành của thành phố hoàng kim Berfelt, dưới màn đêm đen của bầu trời, người ta có thể nhìn thấy bóng dáng của một sinh vật khổng lồ đang bay dưới những vì sao. Toàn thân phủ một màu đen, đôi cánh rộng lớn và khổng lồ dang rộng rồi vút bay, Hắc Long Bahamut, con rồng đen huyền thoại đang hướng tầm mắt vàng kim kẻ sọc của nó trong lúc đang bay về phía trước, trong khi đầu óc nó liên tưởng đến một kẻ có cái mặt nạ cười trên mặt, đó là mục tiêu mà nó đang nhắm đến, kẻ mà dưới lời mô tả của Tiên Tri, hắn với cái tên Quỷ Vương của mình, Bahamut đang đến tìm hắn. Và đúng là như lời Tiên Tri nói, dù cách rất xa Vương Quốc Hoàng Kim, tận một vùng nằm ngoài lãnh thổ của Berfelt, Bahamut vẫn có thể cảm nhận được một cột ma lực dày đặc đang toát ra bên trong thành phố, một ma lực hắc ám đen đặc tỏa ra ngùn ngụt tác động trực tiếp đến độ cảm nhận ma lực của nó.

“Groo….thứ ma lực đó. Không thể tin được đó lại chỉ là ma lực rò rỉ ra của hắn mà thôi. Tiên Tri à, quả nhiên lần này tiên đoán của ngươi cũng không sai lắm nhỉ ?”

Bất giác, ta như thể thấy được con Hắc Long đang mỉm cười vậy. Thứ mà nó đang định nhắm tới chính là chủ nhân của nguồn ma lực đang rò rỉ ra kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.