Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 21: Có một kẻ sợ vợ nào đó ở đây – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 21: Có một kẻ sợ vợ nào đó ở đây

Chuyển lại góc nhìn của Airi khi vẫn còn ở bữa ăn tối.

Tôi vẫn như mọi khi, im lặng ngồi ăn bên cạnh anh mình, Rin đang nói chuyện với đức vua, cuộc nói chuyện của họ có vẻ hơi gượng gạo vì câu nói đứt quãng của anh, thật là, anh ấy không biết câu nói đó của mình sẽ làm cho những người trong cuộc hay tôi nên nói đúng hơn là nhận ra tình cảm của Cristina và cô ấy cảm thấy hoang mang. Nhưng đúng như đã nghĩ, anh ấy vẫn chưa nói hết câu nói của mình, thấy sự nhẹ nhõm và thở phào từ họ trước lời giải thích của anh, nhìn họ trông thật lúng túng.

“À đây, Airi-dono, đây là giấy công thức các món ăn mà ta đã hứa đưa cho cô.”

Nữ hoàng Cilena đưa tờ giấy đó cho tôi, tôi mỉm cười đưa tay ra nhận, nhưng nhìn vào vẻ mặt của bà, tôi nhận ra tờ giấy này không bình thường. Đúng như tôi nghĩ, khi mở tờ giấy ra xem thử, ở trên đó ngoài công thức ra còn có một đoạn văn nhỏ được ghi lại. Nội dung của nó là.

“Thật xin lỗi, Airi-dono. Ta biết điều ta đang nói là rất ích kỉ và quá đáng đối với cô, ta biết cô đã nhận ra tình cảm của Cristina đối với cậu ấy, nhưng ta thật sự nhận ra rằng con bé rất đau khổ khi rời xa cậu ta, vì thế, với tư cách một người mẹ chứ không phải nữ hoàng của vương quốc này, ta mong cô hãy để con bé ở bên cạnh của cậu ấy, đây là lời cầu xin của tôi, cô có thể từ chối nó cũng được, nhưng xin hãy suy xét về nó.”

Bà ấy thật sự muốn cô ấy ở cạnh chúng tôi sao ? Nghĩa là Cristina sẽ sống cùng với hai đứa ở ngôi nhà mới mua à ? Bản thân tôi không thấy phiền với điều đó, vì bởi lẽ, ngay từ đầu tôi không hề phản đối việc cô ấy ở bên cạnh Rin. Tôi nghĩ nếu có một người con gái xinh đẹp ở bên cạnh không phải sẽ làm ảnh không ra ngoài lăng nhăng hay sao ? Dù tôi biết ảnh sẽ không bao giờ làm thế, phải chăng đó là cái cớ để tôi viện ra cho bản thân mình để Cristina cũng có thể ở bên cạnh anh ấy ? Tôi không biết, nhưng tôi biết, sẽ rất đau đớn nếu như ở bên cạnh một người mà trong trái tim người đó không có cảm giác đối với mình.

Việc đó sẽ chỉ làm cô ấy đau khổ hơn thôi, nhưng nếu đây là điều mà họ đã chắc chắn đến nỗi gửi một bức thư đến cho tôi thế này thì tôi cũng không có gì phải phản đối cả. Vì thế tôi nở một nụ cười với nữ hoàng, bằng chứng rằng tôi đồng ý việc này, nữ hoàng Cilena mỉm cười cám ơn một cách nhẹ nhỏm khi bà nhìn thấy nụ cười của tôi.

Trong khi đó, Rin ở bên cạnh đang tỏ ra nghi ngờ, ngó đầu ảnh sang nhìn vào tờ công thức tôi đang cầm, thấy vậy, tôi cuộn nó lại và bỏ vào túi của mình. Anh ấy làm một nét lạnh lùng và hơi nhướng mày, tôi biết anh ấy đang bất mãn, tôi mỉm cười khúc khích khi trông thấy điều đó.

Và đó cũng chính là lí do mà Cristina giờ đang ở đây, trong ngôi nhà gỗ của bọn tôi. Đó là tất cả những gì đã xảy ra cho đến tận lúc này.

_______________________.

Tôi cảm thấy khó hiểu với những gì mà Airi vừa nói với mình, về cơ bản thì em có biết mình đang nói cái gì không ? Cô ta là một công chúa đấy và em nói rằng công chúa sẽ ở trong nhà của tụi mình ? Tôi ngồi dựa lưng trên bộ ghế sofa có sẵn trong nhà, lấy tay bóp bóp trán của mình, tôi nhăn mặt và nói.

“Tôi sẽ bỏ qua vụ này nếu mấy cô nói đây là một trò đùa.”

“Không có đâu anh. Là thật đấy. cổ sẽ ở đây á.”

“Lí do ? Nguyên nhân ? Có thể cho tôi biết vì sao từ dưng lại thế không ? Tự dưng đùng phát cổ xuất hiện và bảo sẽ sống ở đây, làm ơn cho anh suy nghĩ từ từ thôi.”

“Về cơ bản thì anh nhớ chứ ? Kẻ bắt cóc cổ vẫn còn chưa rõ tung tích, đức vua và nữ hoàng không an tâm khi để cô ấy như vậy, rất có thể chuyện như thế sẽ lại tiếp diễn. Vì thế họ đã nghĩ để cô ấy cho những người mà họ tin cậy chăm sóc là ổn nhất.”

“…..Và….Đó là chúng ta !!???”

Tôi ngạc nhiên hỏi, và Airi nhanh chóng gật đầu em ấy trong khi mỉm cười.

“Nhưng cổ là một rank S, anh sẽ không nghĩ ai đó có thể hạ được cô ta đâu chứ nói gì là bắt cóc, không phải lần trước cổ nói là bị đánh lén sao ? Thế thì tăng cường an ninh xung quanh cô ta hay thậm chí nhố……..”

Tôi vừa định nói gì thế ? Nhốt cổ ở trong cung điện à ? Ừ thì hợp lí đó nhưng nghe nó không phải quá tàn nhẫn sao ? Chậc, suy nghĩ đen tối đôi lúc xuất hiện trong đầu tôi một cách bất thình lình.

“…..Anh định nói gì cơ ?”

“À…..không, như anh nói, hãy tăng cường cảnh giác và an ninh xung quanh cổ, cần gì để cổ ở đây ?”

“Nhưng nếu để cổ ở đây không phải sẽ tốt hay sao ? Họ đã tin tưởng vào ta nên mới làm như thế, và hơn cả ? Anh không nghĩ ta sẽ không cần mất thời gian để tới thăm cổ nữa sao ? Và em cũng cần một người bạn nữa, như những gì anh đã nói ?”

………..Anh chịu thua…… Không cãi lại được, như thể đi guốc trong bụng tôi, Airi hầu như biết tôi định nói gì và ngay lập tức em ấy vặn ngược lại lí lẽ của tôi. Tôi thở dài thường thượt trước cô vợ đang chóng nạnh đứng trước mặt mình, thấy tôi thể hiện vẻ bỏ cuộc, em ấy làm bộ mặt đắc thắng và mỉm cười chế giễu sự phản đối quá đỗi yếu ớt của tôi. Chậc, tôi luôn luôn lép vế trước em ấy, với điều này, cả hai phần sáng với tối của tôi đều phải thừa nhận.

“Rồi rồi, không nói nữa, anh chịu thua. Em muốn làm gì cũng được, dù sao nhà cũng còn phòng trống, anh sẽ không ý kiến gì với cô công chúa bỏ nhà ra đi này nữa. Như thế được rồi chứ.”

Tôi nhún vai nói với vẻ nét mặt chịu thua, nhưng tôi thật sự không hiểu được ? Ở trong cung được phục vụ không phải sẽ tốt hơn hay sao hà cớ gì cứ phải ở lại nơi này, nói trước nhé, ở đây thì không được hầu hạ giống như trong cung đâu, vì cơ bản ở đây không hề có người hầu ok ? Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi lại có dự cảm không lành với câu nói của mình, hình như lại một cái flag nữa tôi vừa mới cắm sao ? Tôi nuốt nướt bọt trong khi xua đi suy nghĩ đó trong mình.

“Vậy thì từ này rất hân hạnh được sống chung với cô, Cristina, nhưng báo trước, hãy tự túc đi.”

“Tôi biết rồi, với lại tôi cũng không trông mong mình được phục vụ bởi anh đâu. Dù vậy rất cám ơn vì đã chấp nhận yêu cầu ích kỉ này của tôi.”

Ừ ừ, hẳn rồi. Cô không thấy à, tôi nào có đường mà từ chối, dám lắm nếu tôi mà còn phản đối, có khi em ấy đá tôi ra khỏi nhà còn có ấy, chứ nếu mà không thì còn lâu, tôi đây tuyệt nhiên từ chối.

Không phải là tôi có muốn hay không, đơn giản cổ là công chúa của một nước đấy, mà giờ đây lại muốn ở cùng với thường dân, tôi không ngu ngốc tới mức độ sẵn sàng chấp nhận điều đó. Nếu là kẻ khác, có lẽ bọn đó sẽ tơ tưởng tới cô công chúa xinh đẹp sẽ ở trong nhà mình, nhưng làm ơn, tôi là một kẻ đã có vợ, và hơn hết cái quan điểm ‘đũa mốc mà chòi mâm son’ tôi hoàn toàn hiểu rõ nó là gì rồi và hiểu rõ hậu quả cho cái suy nghĩ ngu ngốc đó, nói chung việc ở chung với mấy người hoàng tộc dù muốn dù không, cũng chỉ mang lại rắc rối cho tôi mà thôi.

Tôi không hề tiêu cực, đó là thực tế, dù là ở bất kỳ đâu cũng vậy, thế giới trước đây hay hiện tại là dị thế giới này, mọi thứ cũng đều không đổi. Nhưng mà giờ thì sao ? Đành chấp nhận trước đã, đợi đến khi cổ nhận ra việc sống tự lập mà không có người phục vụ giống như trong cung điện rất vất vã, cổ sẽ tự bỏ về thôi, thế nên tôi sẽ không nói bất kỳ điều gì cả, bằng không là vợ cho ra đường đấy. Nhưng tôi cũng thấy kỳ lạ, Airi hẳn phải biết hậu quả về những gì đang làm chứ, chậc, đầu óc phụ nữ thật khó hiểu.

“Ờ, được rồi, cô hãy theo Airi để em ấy dẫn cô đến phòng của mình, Airi, làm ơn.”

“Nào, đi thôi Cristina.”

“Ừ được.”

Airi dẫn Cristina cùng cái túi hành lí của cổ đến một phòng trống ở trong nhà, căn nhà này có tổng là bốn phòng, mỗi phòng đều có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, nên hiển nhiên vẫn còn tới 3 phòng trống dù tôi nghĩ rằng chắc sẽ để trống nó hoặc để cho khách ngủ lại nếu có trong tương lai. Ấy vậy mà giờ thì điều tôi từng nghĩ đã không được như mong muốn nữa rồi, chậc, phiền phức.

Tôi bẻ khớp cổ mình khiến nó kêu lên mấy tiếng rắc rắc, vừa mới sáng bảnh mắt, đã có rắc rối tìm đến, bộ kiếp của tôi gắn liền với mấy cái rắc rối này à ? Cha à, con nhớ mình đâu có tạo nghiệp gì đâu, sao số phận con lại ra nông nỗi này ?

Vừa than thở, tôi vừa nhớ về gương mặt của một ông lão tầm 60 tuổi cười phúc hậu trêu chọc mình. Chậc, chắc ông ấy sẽ cười và bảo rằng.

“Không phải con nên thấy mình rất đào hoa sao ?”

Tôi cá chắc rằng nếu thấy tôi trong tình cảnh này, ông ấy chắc chắn nói thế.

__________________.

“Ắt Xì!!!!!!”

Tại một nơi được gọi là Thần Giới, một ông lão đang ngồi mân mê cây cảnh của mình trong một vườn hoa, ông bỗng bị hắt xì một cái rõ to.

“Chậc chậc, ta biết con đang nói gì đó nhé Rin. Sao con lại không nghĩ rằng mình thật sự đào hoa chứ, khi điều đó lại là sự thật.”

Ông lão, chăm sóc cho cây cảnh trong khi thở dài và mỉm cười trong khi liên tưởng đến một chàng trai với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ thẳm. Ông tiếp tục làm vườn và tự hỏi về tương lai của người con trai nuôi của ông, dù là người có nhiều quyền năng, ông vẫn thích thú trước câu chuyện mà người con trai ông sẽ viết nên, fu fu fu nó không phải sẽ rất thú vị và huy hoàng sao ?

“Ta hy vọng con sẽ sớm quen với việc có nhiều nữ nhân vây quanh mình. Tin ta đi, đó là điều mà ta chắc chắn đấy.”

__________________.

“Sao tự dưng mình cảm thấy giống như mình vừa bị một câu nói nào đó làm cho khó chịu thế nhỉ ?”

Tôi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ vào một chốc trước, như thể có ai đó vừa ghẹo tôi vậy, chậc, không hiểu sao, với câu đùa mà có lẽ tôi còn không biết nó là gì, tôi cảm thấy cực kỳ quan ngại, như thể nó sẽ thành hiện thực vậy, như tôi nghĩ, chắc chắn đó là một câu đùa rắc rối.

Bỏ qua việc đó, tôi tự nghĩ, hôm nay mình sẽ làm việc gì đây. Giờ vẫn còn sớm, tôi có nên đến thành phố để làm gì đó hay không ? Thôi, tôi cũng chẳng biết sẽ làm gì, giờ hầu như rất rãnh rỗi, tôi ngáp dài một cái, đêm qua tôi thật sự ngủ không được nhiểu. AH~ muốn ngủ quá.

“Thay vì ngáp dài như vậy, sao anh không cùng bọn em đi vào thành phố và mua ít đồ đạc trong nhà đi, nhà bếp của chúng ta chẳng có gì đâu đấy.”

Trời ạ, cái miệng ăn mắm dặm muối kia !!! Sao cứ hể tôi nghĩ đến điều gì là cứ thấy y như rằng chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào vậy ? Cầu mong đó chỉ là cảm giác.

“Được rồi, anh ra ngay đây.”

Tôi quay đầu lại và thấy Airi đang trong bộ đồ thường ngày của em ấy, một chiếc áo khoác ngoài màu đen và áo sơ mi tay dài bên trong, váy ngắn đen và với đen, em ấy đang đứng nhìn tôi ở chỗ cửa ban công. Thấy vẻ chán đời của tôi, em ấy cười khúc khích, chậc, đừng có trêu anh như thế, con bé này. Dù vậy, tôi vẫn mỉm cười nhăn nhở mà đi theo hai cô nàng đến thành phố và mua đồ. Chậc, tôi chỉ muốn được yên ổn bên cạnh Airi thôi mà !? Điều đó khó đến vậy sao ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.