“Nếu cậu căm hận thế giới này, muốn phá hủy đi nó thì cũng không ai có thể cản cậu lại, vì lúc đó chỉ sợi xích kìm hãm và giữ con người cậu không xa ngã, cũng chính là thứ cậu yêu thương nhất, mất đi, cậu sẽ đánh mất lẽ sống của mình……..”
Câu nói này ? Là của người phụ nữ Tiên Tri đó, nó đã ở trong đầu mình được bao lâu rồi ?
Vào lúc đó, tôi mới để ý xung quanh, đen đặc, một màu đen tối bao chùm tất cả, tôi có linh cảm không tốt về điều này ? Gì vậy tôi đang nằm mơ sao ? Điều này có vẻ rất đúng……
“Đúng không ? Làm gì có thứ gì đó hắc ám thế này xuất hiện ngoài đời được, đó là ý của ngươi phải không ?”
Giọng nói vang lên từ đáy vực, làm cho tôi cảm thấy lạnh sống lưng vang lên ngay sau lưng của mình. Vội vàng quay lưng lại để đối diện với giọng nói, ở đó giống như là một bản sao của tôi vậy, đang đứng cao ngạo trước mặt tôi, nhưng trên gương mặt của hắn chính là chiếc mặt nạ cười mà tôi đã mua.
Tôi nghiêm giọng hỏi hắn hoặc có thể đó là bản thân tôi.
“Ngươi là ta ?”
“Đúng rồi, bingo. Câu trả lời chính xác, Rin Tatsuya hoặc mày có thể gọi tao là mày cũng được.”
Vẫn với giọng nói âm trầm từ vực thẳm vọng lên, tôi có thể cảm nhận hắn đang nhoẽn miệng cười ở bên dưới chiếc mặt nạ. Nghe điều hắn nói, tôi vô thức mỉm cười, thấy phản ứng của tôi, tên đó cũng cười khúc khích với giọng kinh khủng.
“Kakaka, thật tuyệt đúng không ? Mày hiểu mà phải không ? Lí do chúng ta gặp nhau ở đây ấy ? Cuộc trò chuyện này sẽ không xảy ra nếu như mày không xem cái lời tiên tri từ con nhỏ bói toán đó, mày biết mà, đúng không gahaha.”
“Nhưng cũng như tao không phải sao ? Chúng ta hiểu nhau mà, câu trả lời chúng ta đã bỏ ngỏ vào khúc cuối khi nghe lời tiên tri. Đúng rồi, tao hiểu chứ, hiểu rất rõ mày là gì, mục đích gì mày ở đây hay đúng hơn câu trả lời của cả hai chúng ta nếu như mất đi em ấy.”
Tôi mỉm cười với một nụ cười có thể cho là tàn ác ở trên mặt, thấy được nụ cười đó của tôi, kẻ còn lại cũng bật cười, tiếng cười điên loạn của cả hai vang vọng ở trong không gian đen tối này.
“Đúng rồi, đúng rồi, ha ha ha, chính xác đó, bản gốc, chúng ta thật sự hiểu nhau mà. Câu trả lời ngay từ đầu đã rõ ràng quá rồi đúng không gehahaha.”
Hắn lấy tay ôm khuôn mặt trong khi cười một cách điên loạn vì điều mà tôi nói.
“”ĐÚNG RỒI, NẾU EM ẤY KHÔNG CÒN, THẾ GIỚI NÀY CŨNG KHÔNG CẦN THIẾT NỮA, CHÚNG TA ĐẾN ĐÂY VÌ EM ẤY VÀ NẾU KHÔNG CÓ EM ẤY THẾ GIỚI NÀY CHỈ LÀ RÁC RƯỠI TA SẼ XÓA SỔ NÓ.””
Như hai kẻ điên nói chuyện với nhau, cả Rin và kẻ mang mặt nạ cười đều nói lên cùng một câu và lại cười điên dại hơn nữa.
“HAHAHA, thật đấy, dù có là phần bóng tối trong ngươi, ta cũng không thể ngờ được rằng ngay từ đầu ngươi đã hoàn toàn tha hóa thành bóng tối còn hơn cả ta như thế này……”
“Biết gì không ? Bản thân ta nói dối rất tệ, ngươi không nghĩ đã đến lúc gỡ cái mặt nạ hợm hĩnh đó ra được rồi à ?”
“!!!”
Câu nói của Rin làm cho kẻ đeo mặt nạ im lặng, giọng cười điên dại và kinh khủng từ hắn đã dừng lại từ nãy. Sau một lúc từ dưới chiếc mặt nạ phát ra một tiếng thở dài, tiếp đó giọng nói của hắn vang lên nhưng đã không còn ám ảnh như khi nãy nữa.
“Ngươi đã biết ngay từ đầu rồi à ?”
Hắn với tay gỡ đi chiếc mặt nạ xuống mặt, để lộ ra khuôn mặt y hệt với Rin, nhưng trên đó, đôi mắt đỏ thẳm của anh giờ đây là những dòng lệ đang từ từ lăn dài xuống má. Điều gì đã làm hắn khóc ư ? Không phải đó cũng chính là nguyên nhân hắn ở đây đấy.
“Này, ta, dù ta nghĩ chuyện này thật nực cười và khó hiểu, nhưng chỉ lần này thôi, ta xin ngươi, đừng để điều đó xảy ra, đừng để lời tiên tri chết tiệt của con khốn đó thành hiện thực. Ngươi cũng hiểu mà đúng chứ ? Lúc chúng ta chìm sâu trong cô đơn, chính Airi đã đưa tay ra kéo chúng ta khỏi thứ bóng tối lạnh lẽo đó, em ấy là tất cả đối với chúng ta, làm ơn, chúng ta không thể mất em ấy được.”
“Thôi nào, đừng khóc như thế chứ ? Ta nhớ mình không phải một thằng mít ướt như thế này huống chi còn là bóng tối trong ta nữa. Đúng vậy, chính vì thế chúng ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lấy con bé đi khỏi chúng ta cả, cả ngươi và ta đều muốn nhìn thấy con gái của chúng ta mà phải không ?”
“Thật đấy, tại sao ngươi lại có thể là bản gốc trong khi mạnh mẽ đến thế, đúng rồi, ta còn muốn thấy mặt con gái của chúng ta với Airi nữa, vì thế nên ngươi hãy lo hoàn thành lời đã hứa với ta đi.”
“Ngươi sẽ tan biến à ?”
“Gehaha làm gì có, ta đơn giản chỉ là một phần của ngươi mà thôi, giờ đây, ngươi đã hoàn toàn làm chủ chính mình rồi, ta đơn giản trở lại với gốc ban đầu của mình thôi, giờ đây, ngươi vừa là phần sáng nhưng cũng sẽ là phần tối của mình. Thật ngu ngốc làm sao, lần đầu và cũng là lần cuối, xin chào và tạm biệt chính ta ơi.”
“Ừ, tạm biệt nhé, ta còn lại.”
Giờ đây, cả cơ thể của tên Rin bóng tối từ từ hóa thành hư vô, chúng cuộn sóng rồi trở lại trong cơ thể của Rin. Lúc này đây, những suy nghĩ tiêu cực về lời tiên tri đó, cũng không còn có thể ảnh hưởng đến anh được nữa, bởi vì anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cho Airi, dù cho chính mình phá hủy thế giới đi chăng nữa.
“Là chính mình vẫn là tuyệt nhất, nhỉ Rin Tatsuya ?!”
______________________.
Không gian đen tối sau đó nhanh chóng tan biến đi khỏi tầm mắt tôi, tôi mở bừng mắt ra và ngồi dậy, mắt tôi ươn ướt, chậc vậy thì đúng là thật nhỉ ? Bóng tối trong tôi giờ đã là một, cảm xúc khi hắn cảm thấy buồn bã và lo sợ khi mất đi Airi ảnh hưởng đến chính cơ thể tôi.
“Ặc !!! Đau hông quá!”
Cơn đau từ hông sau đó nhanh chóng đưa tôi trở về lại với thực tại, ở trên chiếc giường nệm ở trong một căn phòng gỗ, dĩ nhiên khi tôi nhìn sang bên cạnh có thể nhìn thấy ngay Airi đang thiu thiu ngủ. Với những lọn tóc trắng tinh tựa như tuyết, người con gái mà tôi yêu đang ngủ say bên cạnh tôi, em ấy chính là người làm cho phần đen tối nhất trong tôi cầu xin tôi, đúng thật là nghe nó cứ vô lí sao sao ấy, đi cầu xin chính bản thân của mình, tôi đúng thật là có vấn đề rồi.
Lấy trong Rương Đồ ra thứ đó, thứ mà hắn đã mang khi gặp tôi, cũng là thứ để hắn che đi cảm xúc của mình khi có khả năng sẽ mất đi Airi. Chiếc mặt nạ cười được mua khi chúng tôi ở chợ, tôi giơ nó lên và ngắm nghía nó.
“Vẫn như vậy, vẫn chỉ là một cái mặt nạ dành cho những kẻ điên loạn mà thôi. Dù thế, giờ đây nó rất hợp với mình.”
Hết ngắm nghía cái mặt nạ, tôi cất nó vào lại Rương Đồ một cách trịnh trọng như để nhớ đến một kẻ nào đó. Sau khi đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ ở trong phòng, những ánh sáng ở bên ngoài đang len lỏi rọi vào căn phòng cả hai đang nằm.
Đã sáng rồi sao ? Chậc, đêm qua mình đã bị vật cho mệt lừ, rốt cuộc thì có ngủ được chút nào không vậy ? Đầu tôi thì ê ẩm còn cả cơ thể thì đau nhức, nhất là hông trời ạ mệt quá đi. Giờ đây tôi chỉ muốn úp mặt vào gối mà đánh thêm một giấc nữa bên cạnh Airi mà thôi, dù vậy có lẽ mong ước đó quá xa vời nhỉ ?
“Cốc…..cốc….cốc…”
Gõ cửa ? Ai lại đến vào giờ này, và quan trọng hơn, chúng tôi có quen ai ở khu này quái đâu, sao lại có người đến kiếm vào sáng sớm như thế này.
“Ưm~…..anh hai!”
“Ta có khách.”
Nói rồi tôi bước xuống giường, mặc quần áo lấy ra từ Rương Đồ, vẫn như mọi khi, quần áo không có gì thay đổi, chỉ mặc độc từ trên xuống dưới một màu đen cùng sợi dây chuyền ở trên cổ. Tôi quay sang Airi đang ngồi ở trên giường với một vẻ ngoài khiêu gợi và nói.
“Em mặc đồ đi, anh ra xem xem đó là ai.”
“Ừm, họ nhanh thật đấy.”
“Hả !? Em vừa nói gì sao Airi ?”
“A, không, em chỉ lẩm bẩm một mình thôi, anh nhanh ra tiếp khách đi.”
Gì vậy, bộ có chuyện gì sao mà tự dưng em ấy lại ấp úng thế kia ? Tôi gãi gãi đầu vẻ mệt mỏi rồi bước ra khỏi phòng, đi đến chỗ cửa chính của căn nhà, tôi nhăn mặt mở cửa, tôi đang rất muốn biết thằng bố đời nào lại đến đây làm phiền vào sáng sớm như thế này đây, liệu hồn mà nôn ra lí do chính đáng bằng không thì ăn lôi điện vào người, ấy từ đã, chỉ là dạy dỗ thôi.
Chậc, có lẽ việc mình trở thành bóng tối thật sự ảnh hưởng nặng đến suy nghĩ của mình rồi.
Vừa nghĩ, tôi vừa mở cửa, và……..bất ngờ chưa !!??? Đoán xem, ai nào……
“Cô đến đây chơi à !?”
“Đừng có mới sáng ra đã nhìn người khác bằng con mắt ấy, tôi có thể vào nhà không ?”
“Chậc, được rồi.”
“Làm phiền rồi.”
Đúng rồi đó, cô gái vừa mới bước vào nhà tôi, cô gái với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt màu lam biển mà tôi nhớ là mình vừa mới gặp vào tôi hôm qua xong. Đúng vậy, công chúa của Berfelt, Cristina von Berfelt, cô ta đang ở trong nhà tôi nhưng tôi nhìn theo cái túi đồ của cô ấy và hỏi.
“Cô định đi chơi hay gì sao mà đem theo nhiều đồ thế này.”
Thấy tôi hỏi, Cristina mỉm cười rồi nói.
“Cô ấy chưa nói với anh à, từ giờ tôi sẽ sống ở đây nữa, mong giúp đỡ.”
“……….Hả !????”
Tôi ngạc nhiên mở miệng hỏi lại, gì cơ, cô mới nói cái gì ? Ở đây, ý là tá túc vài ngày ấy hả, ôi trời được thôi nhưng mà méo đúng, làm quái nào sai được, cô ta vừa bảo sẽ sống ở đây đó !!! Cái quái gì vậy, công chúa à, tha cho tôi đi. Tối qua tôi đã bị vật cho lên bờ xuống ruộng rồi, sáng ra còn được nghe câu đùa không vui của cô nữa ? Muốn đi giết người không !?
“Ah! Cristina, tới rồi à ?”
Airi từ trong phòng bước ra, em ấy mặc trên mình áo sơ mi trắng cùng một chiếc váy ngắn màu đen và đôi tất đen cùng màu, nhìn em ấy trông vô cùng dễ thương cơ mà khoan đã, giải quyết vấn đề trong đầu đã.
“Airi à, cái chuyện gì đây ?”
“Hì hì, như anh thấy đấy. Từ giờ cổ sẽ ở đây chung với chúng mình.”
WHAT!!!!!!????? Bộ tôi bỏ lỡ cuộc nói chuyện nào sao !!!???