Tạm rời khỏi ngôi nhà của hai đứa, chúng tôi sau đó đi tham quan khắp nơi trong thành phố. Theo tôi thấy Cristina rất được những người dân ở nơi này yêu quý, họ hoan nghênh và chào đón cô ấy ở khắp nơi. Chúng tôi hiện đang đi tham quan khắp nơi ở trong thành phố, thứ làm tôi để ý là một tháp chuông lớn làm bằng gạch có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu.
“Rin nhìn kìa anh !”
Airi ở bên cạnh kéo tay áo tôi, tôi cũng đưa mắt của mình về hướng cô ấy chỉ, đó là một tiệm hàng hóa chăng ? Chúng tôi quyết định lại gần đó xem, hóa ra đó đúng là một tiệm tạp hóa thật, đồ đạc được treo ở khắp các giá, bên góc cửa tiệm là một cái giá với các chiếc mặt nạ và phụ kiện treo ở trên đấy. Thấy tôi nhìn chăm chú nó, Cristina hỏi.
“Anh có hứng thú với mấy chiếc mặt nạ trong mấy cái vở kịch sao ?”
“Vở kịch ?”
“Các vợ kịch được làm ra để giải trí, trong đó những anh hùng bí ẩn sẽ đeo những chiếc mặt nạ giống thế kia và chiến đấu với Ma Thú.”
Cổ nói rồi chỉ ngón tay của mình vào một cái mặt nạ không hề có hoa văn và chi tiết gì trên đó, chỉ để lộ ra đôi mắt mà thôi. Là vậy sao, anh hùng đeo những chiếc mặt nạ như thế này à, nhưng tôi không phải anh hùng và cũng sẽ không làm cái việc đó làm gì. Nhưng theo tôi thì, một chiếc mặt nạ thật sự phù hợp để dùng để che giấu con người thật hoặc để ta sống dưới một thân phận khác nữa, và tôi có mục đích để làm điều đó.
Khi quét qua đống mặt nạ đó, bất ngờ thay cái mặt nạ kiểu anh hùng mà Cristina nói đến, nhiều quá thể, đôi lúc tôi có nhìn thấy mấy loại khác như là mặt nạ cáo và mèo các kiểu nữa. Nhưng khi tôi quét mắt mình về một góc dưới cùng của giá treo, tôi đã bắt gặp thứ đó.
Với nền không có gì hơn ngoài một màu trắng, một cái miệng cười gần tới mang tai được vẽ lên đó, và hết rồi, cái mặt nạ tôi vừa thấy chỉ có bao nhiêu đó thứ, nhưng theo một hướng nào đó, tôi tò mò và thích thú trước nó. Với tay lấy nó ra khỏi giá, đó là một cái mặt nạ làm bằng kim loại, sơn ở trên đó là loại được ểm bùa để không bao giờ tróc ra. Thấy tôi cầm lấy chiếc mặt nạ, Cristina thở dài hỏi.
“Anh đúng là kỳ lạ, tại sao lại chọn một cái mặt nạ như thế ?”
“Nó không bình thường sao ?”
Tôi thắc mắc hỏi, trong mắt tôi, thứ này thật sự cũng không đến nổi nếu dùng để tạo một thân phận mới cho mình.
“Dĩ nhiên rồi, khác với những chiếc mặt nạ vô diện mà các anh hùng sử dụng, chiếc mặt nạ cười đáng sợ này được diễn cho vai của những kẻ điên loạn và thần trí không bình thường hay những kẻ phản diện.”
Ra ý nghĩa của nó là thế, điên loạn và không thể khống chế à ? Nghe đúng là giống một kẻ phản diện ấy nhỉ, nhưng tôi vẫn thấy thích nó. Vì thế tôi hỏi giá và trả cho người chủ cửa hàng 3 đồng bạc và cất nó đi. Nhưng có lẽ, tôi vẫn chưa biết cái mặt nạ này sẽ ảnh hưởng đến mình như thế nào. Airi cũng chọn lấy cho mình một chiếc với chất liệu giống tôi nhưng trên đó là một hoa văn trang trí dọc theo bên trái của cái mặt nạ, các hoa văn màu đỏ.
“Vẫn còn sớm, ta hãy đi tham quan thêm một chút nữa trước khi trở lại lâu đài cũng được.”
Tôi thờ ơ nói, Cristina bên cạnh bỗng trở nên hơi buồn bã, thấy thế, tôi mỉm cười bảo.
“Đừng lo, chúng ta chắc sẽ còn gặp lại mà với cả cô biết đấy Airi sẽ cần một người bạn để nói chuyện các thứ nên bất cứ khi nào cô muốn, có thể đến chỗ chúng tôi chơi cũng được.”
“Đúng vậy Cristina à.”
“Ừm, mình biết rồi.”
Nhưng theo một hướng nào đó, tôi thấy tia sáng buồn bã trong mắt của cô ấy còn trĩu nặng hơn, nhưng thôi vậy, không nhắc đến việc này làm gì nữa. Sau đó chúng tôi tiếp tục cuộc tham quan của mình nhưng có một sự buồn bã đã bao chùm lên bầu không khí của cả 3.
Kết thúc chuyến đi, chúng tôi sau đó, trở về lâu đài trong cung điện, tạm biệt Cristina với vẻ buồn bã trong ánh mắt, chúng tôi cũng trở về phòng của mình. Nằm dài trên giường với dáng vẻ mệt mỏi là tôi, dù biết bản thân không còn cái khái niệm mệt mỏi đối với cơ thể đó nữa, nhưng dù vậy, tinh thần của tôi sau các việc xảy ra trong ngày hôm nay thật sự đã ngốn khá nhiều năng lượng của tôi rồi.
Tôi đã đến Guild và đăng ký một chiếc thẻ thông hành với vài thông tin đã được cho qua bởi hội, một trận đấu với người mà ban đầu tôi không hề biết rằng đó lại là Guild Master, sau đó là hai thứ vũ khí mà tôi đang giữ trong người, sau cùng là căn nhà mà hai chúng tôi đã mua ở bên bờ hồ nữa. Nói không ngoa hôm nay tôi thật sự đã làm nhiều thứ kỳ lạ rồi.
Trong khi tôi đang nằm dài mệt mỏi suy nghĩ, Airi ngồi xuống bên cạnh tôi, em ấy sau đó di đầu tôi đặt lên đùi em ấy.
“?”
Thấy tôi ngạc nhiên nhìn mình, Airi mỉm cười đáp.
“Trông anh không khác mấy với một ông cụ non đâu.”
Tôi cười trừ trước điều em ấy nói, vâng vâng, anh không phản bác đâu. Tôi cũng đặt đầu mình lên đùi em ấy, cảm giác mềm mại tiếp xúc với da đầu truyền đến tôi, tôi nhắm mắt cảm nhận những giây phút yên ắng này. Airi lấy tay chải mái tóc trên đầu tôi, em chải nó một các chậm rãi và như cũng đang tận hưởng điều đó vậy. Chúng tôi cứ giữ như vậy trong phòng cho đến khi được một cô hầu nữ đến gõ cửa bảo đức vua và nữ hoàng đang đợi ở phòng ăn, khi bừng tỉnh và nhìn ra cửa sổ, thì bầu trời đã được che phủ dưới màn đêm rồi.
Vì thế, bọn tôi nhanh chóng ngồi dậy, bước xuống giường và chỉnh trang lại trang phục của mình rồi mở cửa đi đến chỗ căn phòng ăn trong lâu đài. Như thường thấy, ở trước cửa là hai người hộ về mà lần đầu đến đây tôi đã gặp, họ cúi đầu rồi mở cửa cho cả hai bước vào, vẫn khung cảnh quen thuộc thường thấy khi tôi bước vào đây, Đức Vua Vaitrus và nữ hoàng Cilena đang ngồi ở đối diện chiếc bàn ăn to lớn, Cristina thì đã ngồi sẵn ở chỗ của mình vẫn ngồi. Cả hai đứa cũng nhanh chóng ngồi xuống chỗ ngồi của mình và chào hỏi đức vua và nữ hoàng.
“Chào buổi tối đức vua và nữ hoàng.”
“Ha ha, chào buổi tối.”
Đức vua Vaitrus cười ha hả rồi chào buổi tối với chúng tôi, nữ hoàng Cilena bên cạnh ông thì khẽ gật đầu trước lời chào của tôi. Sau đó đức vua nói.
“Vậy thì đây sẽ là bữa ăn trước khi chúng ta chia tay nhau nhỉ ?”
“À vâng, tôi thật sự cảm ơn vì phần thưởng và chỗ ở mà ngài đã cung cấp cho. Bọn tôi đã mua được một ngôi nhà ở gần hồ rồi, nên có lẽ cũng nên rời khỏi đây thôi.”
Tôi cười nhẹ trong khi trả lời đức vua, ông sau khi nghe xong điều tôi nói thì có một vẻ mặt khó tả. Maa kệ, tôi sẽ không soi mói nó làm gì đâu, tiếp đó, nữ hoàng Cilena cũng hỏi tôi.
“Được rồi, Rin-dono, chúng ta nên thưởng thức bữa ăn này một cách vui vẻ chứ nhỉ ?”
“À vâng, người nói đúng thưa nữ hoàng.”
Chúng tôi có một bữa ăn nhanh chóng và mau lẹ trong im lặng, lần này không hề có bất kỳ cuộc nói chuyện nào diễn ra trong suốt bữa ăn, chỉ đơn giản là sự im lặng bao chùm tất cả. Sau cùng, khi đã hoàn thành bữa ăn, chúng tôi được đức vua mời dùng trà, khi tôi cầm tách trà và đưa lên môi, cuối cùng đức vua cũng chịu mở miệng phá đi bầu không khí im lặng ở trong phòng.
“Khi nào có dịp, ta hy vọng chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc với nhau.”
“Vâng, đó là vinh hạnh cho tôi thưa ngài.”
“Dù sao thì, ta mong cậu có thể đến thăm thường xuyên đến chơi, cậu biết đấy, Cristina có rất ít người bạn nhất là còn là bạn khác giới nữa. Thế nên thấy con bé như vậy ta thật sự cảm thấy rất vui.”
Không phải ngài không nên để công chúa một nước suốt ngày đi cùng với một tên thường dân sao ? Như thế không hay chút nào đâu, dù đúng là tôi cũng có thể xem cô ấy như một người bạn đấy nhưng thế thì……
“Tôi nghĩ mình không thể hứa điều này với ngài rồi……..”
“!!!”
Cristina giật nhẹ vai mình ở bên cạnh tôi, trông cô ấy có vẻ sốc vì lời tôi nói thì phải, ấy chưa chưa mà, cả hai người nữa, cả đức vua và nữ hoàng nữa, tôi vẫn chưa nói hết lời mà.
“….Nhưng tôi chắc ít nhất là đôi lúc mình sẽ đến thăm với tư cách là một người bạn của cô ấy.”
“À……R..ra vậy, ta đã bị giật mình đấy cậu biết chứ !? Hahaha”
Dù thế ngài vẫn ngồi cười ha hả kia kìa, nữ hoàng Cilena ở bên cạnh thở dài còn cô gái ngồi bên cạnh tôi thì thở phào nhẹ nhỏm. Sao thế ? Tôi thật sự thắc mắc về việc mình làm lại khiến họ tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
“À đây, Airi-dono, đây là giấy công thức các món ăn mà ta đã hứa đưa cho cô.”
Nữ hoàng Cilena đưa một tờ giấy có ghi rất nhiều dòng trong đó, tôi nghĩ đó là một tờ giấy mấy cái công thức món ăn mình đã ăn ở đây mà thôi. Nhưng lạ thay, khi Airi nhìn vào tờ giấy đó được mấy dòng đầu, cô đưa ánh mắt ngạc nhiên đôi chút lên nhìn bà ấy, nữ hoàng mỉm cười với vẻ mặt có phần như đang xin lỗi em ấy. Chuyện gì đây ? Đôi lúc tôi thật sự không hiểu được cách phụ nữ giao tiếp với nhau.
Nhưng Airi sau đó mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu với nữ hoàng, tôi tò mò không biết trong giấy viết gì, ngó đầu sang xem thử, ấy thế Airi đã cuộn nó lại và bỏ vào túi của em ấy rồi cười nói.
“Bí Mật !”
Oi thôi nào, em có cần phải như thế không, chỉ là mấy cái công thức nấu ăn thôi mà. Nhưng dù nghĩ vậy tôi vẫn im lặng rồi quay đi.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp tục cho đến đâu đó cỡ 9 giờ tối. Lần này chúng tôi chia tay nhau, cả đức vua Vaitrus, nữ hoàng Cilena và Cristina đều tiễn chúng tôi ra cổng. Nhưng vào lúc đó, tôi không biết rằng, rắc rối sẽ tìm đến mình rất sớm thôi.
_____________________.
Đi trên đường chính để về nhà, tôi cùng Airi bước đi ở trên con đường lúc này dưới bầu trời đêm và ánh đèn chiếu sáng dọc theo con đường. Chúng tôi nắm tay nhau và bước đi từ tốn, các ngón tay đan xen lại với nhau, truyền hơi ấm từ tay người này sang tay người kia, giờ thì trông cả hai đã giống một cặp yêu nhau rồi đó.
“Anh, nhìn kìa.”
Theo ngón tay mà Airi chỉ, tôi xoay đầu nhìn theo hướng đó. Ở đó là một người chùm áo choàng kín mít, chỉ để hở ra nửa khuôn mặt dưới, nhìn vào đó tôi đoán đó là một người phụ nữ. Ngồi ở sau một chiếc bàn với một biển đề dòng chữ ‘Tiên Tri’, oi thôi nào, anh thật sự không có hứng thú với nó đâu Airi. Nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của em ấy, tôi miễn cưỡng bước đến chỗ người phụ nữ.
Thấy tôi bước đến, người phụ nữ giật mình rồi sau đó mỉm cười và nói.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa ngài ?”
“Ngài !?”
Tôi ngạc nhiên khi tự nhiên có người gọi mình như thế, trông tôi có nét gì xứng đáng để được gọi vậy sao ?
“À…… Xin lỗi, tôi đôi lúc bị lỗi xưng hô một chút. Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu, người thanh niên.”
“Dĩ nhiên, xem bói.”
Tôi trả lời nhanh chóng trước câu hỏi của cô gái, bộ tôi giống dân anh chị lại đây đòi tiền bảo kê à. Khi thấy tôi nói, người phụ nữ lại tiếp tục cười và nói.
“Được thôi, hãy ngồi xuống đây, tôi sẽ tiên tri cho.”
“Nào Airi, ngồi xuống đi.”
Tôi kéo ghế ra cho Airi với một dáng vẻ giống như một vị quản gia thực thụ vậy, thấy vậy em ấy cười khúc khích rồi ngồi vào ghế tôi đã kéo cho.
“Được rồi, hãy truyền một ít ma lực của cô cho tôi.”
“À vâng.”
Sau khi nhận được một ít ma lực của Airi, người phụ nữ chùm áo choàng bắt đầu niệm chú thuật. Dưới con mắt của mình, theo quan sát sơ lược thì đây dạng dạng như phép thuật tạo ra một giấc mơ với ma lực của ai được truyền vào thì sẽ mơ thấ những điều xảy ra trong tương lai.
“Quả nhiên, vợ của Quỷ Vương……”
Người phụ nữ lẩm bẩm với giọng rất khẽ đến độ chúng tôi không thể nghe thấy.
“Cô vừa bảo gì sao ?”
Airi ở bên cạnh hỏi cô ấy, thấy có vẻ mình vừa hành động sai nữa nên cô ấy tỏ ra miễn cưỡng.
“Ah, không không, cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với người đàn ông ở sau lưng mình, cả hai người sẽ có một người con gái đáng yêu trong đâu đó vài năm nữa. Cô sẽ là một Pháp Sư hùng mạnh nữa. ”
Vài năm nữa ??? Thật luôn, tôi không nghĩ mình sẽ được làm cha sớm đến như vậy, điều này là thật ? Trong khi tôi đang ngạc nhiên thì Airi ở bên cạnh hơi đỏ mặt lẩm bẩm.
“Con gái đầu lòng……..”
Nói chưa được hết câu thì giọng em ấy dần nhỏ dần rồi tắt luôn. Này, đừng làm vẻ mặt đó chứ, chết tiệt dễ thương quá.
Được rồi, xem bói xong rồi nhé, ta đi thôi nào. Với một cái chọc vào cái má đang ửng hồng của em ấy, tôi ra hiệu nên ra về và lấy ra 10 đồng bạc đưa đặt lên bàn.
“Cậu không muốn xem cho mình sao ?”
“Tôi nghĩ mình khô…….”
Dường như Airi cũng muốn tôi xem nữa, thật ư, anh không nghĩ điều đó sẽ mang lại lợi ích gì cho mình cả. Nhưng với vẻ mặt nài nỉ đáng yêu kia, tôi tặc lưỡi rồi bước lại chỗ cô gái.
“Đ…được rồi, hãy truyền một ít ma lực cho tôi.”
“……..”
Ma lực màu đen từ người tôi chuyển động rồi thành hình trên bàn tay tôi, tôi đưa nó cho cô ta. Có lẽ ngạc nhiên vì số lượng ma lực của tôi, cô gái trông ngạc nhiên và nhìn tôi.
“Tôi chỉ cần một ít mà thôi, thế này là quá nhiều.”
“Thứ lỗi, đây là ít nhất mà tôi có rồi.”
Cô gái tiên tri rụt rè chạm vào tay tôi và nhận lấy ma lực, cổ lần nữa trông kinh ngạc và nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình vừa chạm vào tay tôi.
‘T…thứ này, đây là ma lực của ngài ấy sao ? Sao một người lại có thể có được ma lực cô đặc đến mức độ này, không đúng, sao mình lại nghĩ thế, chính vì là ngài ấy nên ma lực mới dị biến như thế.’
Sau khi sử dụng một lần nữa ma pháp, cô ấy nhắm mắt là và từ từ chìm trong giấc mơ tiên tri. Khi mở mắt ra, cô ấy thở trông có vẻ hơi gấp nhìn tôi và nói.
“Số phận của cậu gắn liền với thế giới, nếu cậu yêu quý nó và muốn bảo vệ nó, đến cả thần thánh cũng không thể làm được gì, nhưng……….”
“Nhưng ?”
Airi ở bên cạnh hỏi trong khi nghiêng đầu em ấy. Nhưng tôi không có thời gian để để tâm đến sự dễ thương đó, cô ta vừa bảo gì cơ ? Tôi nghe nhầm à ?
“……Nhưng nếu cậu căm hận thế giới này, muốn phá hủy đi nó thì cũng không ai có thể cản cậu lại, vì lúc đó chỉ sợi xích kìm hãm và giữ con người cậu không xa ngã, cũng chính là thứ cậu yêu thương nhất, mất đi, cậu sẽ đánh mất đi lẽ sống của mình…….”
“!!!???”
Tôi ngạc nhiên vì điều cô ta vừa nói tiếp, thứ tôi yêu thương nhất, đó chắc chắn là Airi rồi, nhưng mất đi, ừ thì phải thừa nhận, tôi chưa từng nghĩ đến việc em ấy biến mất khỏi cuộc đời của mình thì tôi sẽ ra sao cả nhưng cái này không phải có hơi, khoan đã, ý cô ta nghĩa là Airi bị tổn thương, bị mất đi ? Nếu như thế………..
“Cậu trông vẫn bình thản nhỉ ? Dù đã nghe rằng mình trong tương lai có lẽ sẽ phá hủy thế giới đi nữa.”
Cô gái tiên tri hỏi tôi trong khi mỉm cười, không như cô thấy, dù tôi có suy nghĩ như nào trong dầu thì như một lẽ không bình thường, gương mặt của tôi hầu như không hề biến sắc lấy một tí. Vì điều này đôi lúc những người xung quanh không thể biết được tôi đang suy nghĩ gì, thích hay không thích, ông chú Robelt là một ví dụ điển hình đấy.
“Cám ơn về lời tiên tri, đây.”
Tôi đặt thêm 10 đồng bạc nữa lên bàn và đứng dậy, bước đi cùng với Airi rời khỏi đó hướng về ngôi nhà gỗ ở gần bờ hồ. Những suy nghĩ về việc người tiên tri kia nói đã lẩn quẩn ở trong đầu của tôi từ tận lúc đó. Nhưng tôi không để ý rằng, ở chỗ người tiên tri khi nãy ngồi, giờ đây đã không còn lại một bóng người, ở trên đỉnh của chiếc tháp chuông lớn, đang có một bóng người đang đứng từ đó và nhìn theo một cặp đôi đang bước đi ở trên phố, cô ta cười rồi nói.
“Lần đầu được diện kiến ngài, thưa Đức Vua của thần. Tương lai sẽ tăm tối hay tươi sáng, tất cả đều sẽ dị biến theo những gì mà ngài làm, ôi sao tương lai của một người có thể to lớn và khủng khiếp như thế, Bệ Hạ xin hãy nhận lấy lòng tôn kính này từ thần.”
Nói rồi cô gái làm một hành động duyên dáng, cầm lấy hai gấu váy của mình lên và cung kính cúi đầu về phía một chàng trai với mái tóc trắng đang đi ở trên đường kia.