Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 18: Cuộc họp giữa các ma vương tại dị giới – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 18: Cuộc họp giữa các ma vương tại dị giới

Khu ăn uống của thành phố, các quán ăn được bày ở ven bên đường, đây có thể được coi như một khu chợ cũng được. Sau một lúc, Cristina dẫn chúng tôi đến một quán nhỏ trên con đường chính, một bà chủ xuất hiện và nói chuyện với cô ấy.

“Người lại đến à thưa công chúa ?”

“Vâng, hãy cho bọn tôi 3 phần ăn sáng ở đây nhé. Mà phải rồi, hai người có ăn cay được không ?”

Airi bên cạnh tôi cay đắng lắc đầu còn tôi thì bảo.

“Phần của tôi để cay.”

“Được rồi, 3 phần ăn sáng một phần cay.”

Bà chủ ghi ra giấy rồi bước đi về phía chỗ bếp, thực chất tôi cũng không biết phần ăn sáng ở đây là gì, chỉ là tôi thích ăn cay, thế thôi. Ngồi ở một góc bàn trong quán ăn, chúng tôi ngồi tám chuyện trong khi đợi món ăn.

“Sau cùng thì anh nghĩ hội như thế nào ?”

“Khá ổn, đúng với những gì mà tôi kì vọng.”

Tôi trả lời câu hỏi của Cristina trong khi đang chống tay lên cằm nhìn ngắm xung quanh quán ăn. Nội thất bên trong quán là một sự kết hợp giản dị nhưng cũng đầy tinh tế, bàn ghế đều là được làm bằng gỗ tạo một cảm giác dịu mắt cho người nhìn. Sau khi tìm được một căn nhà thích hợp với mong muốn của Airi, có lẽ tôi cũng nên trang trí nội thất bên trong nó như vầy.

Khi món ăn được đưa lên, bất ngờ thay đó là món cốp lết có sốt cà ri ở trên đấy, ăn chung với bánh mì. Phần của hai cô gái thì bình thường nhưng khi nhìn vào phần của mình, nước sốt với màu đỏ sệt làm cho tôi kích thích, lấy muỗng múc nhanh một miếng và cho vào miệng nhai như đúng rồi. Thấy cảnh tôi ăn miếng thịt ngập trong thứ nước sốt đỏ sệt đó, Cristina giật giật mắt và hỏi.

“Bộ lúc nào anh cũng ăn được cay như vậy sao ?”

Câu nói của cổ có phần hơi kinh hãi một xíu, mà dù sao thì tôi cũng đã quen thế này rồi.

“Cristina không nên thử giống ảnh làm gì đâu, chắc chắn sẽ rất kinh khủng á.”

Airi ở bên cạnh tôi nói như thế đó, này dù sao thì đó cũng là phần ăn của anh đấy dùng từ kinh khủng không phải hơi quá à ?

Trong khi chúng tôi đang ngồi đó vui vẻ ăn uống, tôi không hề biết được rằng sự xuất hiện của mình sẽ liên quan chặc chẽ đến những sự kiện kỳ lạ sẽ xảy ra trong tương lai kéo theo đó là hàng tá rắc rối.

________________.

Tại thời điểm đó, ở một nơi nào đó nằm ở một nơi không hề có lấy một tí ánh sáng, ở đó, có một đám người đang ngồi vây quanh chiếc bàn tròn với những ánh nến mập mờ thắp sáng nơi tối tăm đó.

“Thế nào rồi ? Kẻ Tiên Tri ?”

Một kẻ mặc mũ trùm đầu ngồi ở một chiếc ghế trong bàn tròn lớn giọng hỏi của hắn về phía của một kẻ khác đang ngồi ở giữa tất cả. Tổng cộng ở nơi này lúc này đây, có hết thảy là 12 kẻ giống như hắn vậy, điểm chung của tất cả bọn chúng là khoác trên mình một chiếc áo choàng đen che phủ đi khuôn mặt. Dù vậy, bọn chúng đều biết khuôn mặt ở dưới lớp áo choàng kia là những kẻ không bình thường và điên loạn.

“Đừng có hối giục kẻ khác như thế hãy bình tĩnh đi, Ma Lửa.”

“Ngươi nói ta từ từ thì ta phải từ từ hay sao, có tin ta đập nát cái vẻ phẩm hạnh đó của người không ? Khiển Rối !”

Trong khi hai kẻ đang cãi vã kia đang ồn ào trong căn phòng tối, có một kẻ khác từ nãy đến giờ nhắm tịt mắt của mình lại không hé răng nói nữa lời. Nhưng có lẽ đến bây giờ kẻ này đã không nhịn được nữa, hắn mở đôi mắt nhắm chặt ở sâu bên dưới lớp áo choàng. Một đôi mắt màu vàng kim, với một kẻ sọc xuống đặc trưng của lời bò sát, ánh mắt đó sau đó liếc nhìn hai kẻ vừa to tiếng kia, ngay lập tức khi thấy ánh nhìn đầy sát khí đó từ kẻ kia, hai kẻ còn lại liền đó không dám hó hé nữa lời.

Trong căn phòng này, bất kỳ ai cũng đều hiểu rằng, không nên động vào kẻ với đôi mắt màu vàng kim kia, nếu không đó sẽ là một sai lầm không bao giờ có thể gỡ gạt được.

“Đừng nóng đừng nóng, Bahamut. Ngươi sẽ giết chết kẻ khác với cái ánh nhìn đó đấy.”

“Đúng rồi đó~ Hãy hạ nhiệt đầu mình một xíu và tha cho chúng đi.”

Giọng nói đầu tiên phát ra đến từ một kẻ có giọng nói vô cảm với cơ thể nhỏ bé dưới lớp áo choàng, ẩn sâu trong lớp áo, ta nhanh chóng nhận ra đôi mắt bò sát mang một màu trắng long lanh. Giọng thứ hai đến từ kẻ bên cạnh, cũng có cơ thể như kẻ vừa nói trước đó, nhưng dưới lớp áo choàng lần này xuất hiện đôi mắt bò sát màu đỏ sậm. Hai kẻ vừa nói như đang kìm chế cơn giận của kẻ được gọi là Bahamut kia.

“Thiên Long, Tử Long. Tốt nhất là nên như thế.”

Nói rồi, sát khí khổng lồ toát ra từ đôi mắt của Bahamut liền đó vụt tắt đi, hắn đưa mắt nhìn về phía một kẻ nãy giờ vẫn luôn là trung tâm của bàn họp, kẻ bên dưới lớp áo choàng đang nhắm chặt đôi mắt và thi triển phép thuật của mình từ nãy đến giờ. Ngay sau đó, bỗng kẻ đó mở bừng mắt mình ra trong sự kinh hoàng vì một lí do nào đó.

“K….không …….không thể nào !???”

“Tiên Tri, rốt cuộc ngươi đã thấy gì ? Những anh hùng sắp được triệu hồi trong tiên đoán của ngươi rất mạnh sao ?”

Bahamut nghiêm giọng hỏi kẻ với biệt danh Tiên Tri kia. Thở hổn hển trong một lúc, Tiên Tri lắc đầu rồi nhìn lên 11 kẻ còn lại.

“Những anh hùng không phải là mối nguy lớn nhất, chúng đúng là có sức mạnh to lớn, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn chúng một cách dễ dàng……”

“Vậy chuyện gì đã làm cho người hốt hoảng đến như vậy khi ta có thể hoàn toàn đè nát bọn chúng ?”

Lần này, khi nghe những gì Bahamut hỏi mình, Tiên Tri từ từ ngẩng đầu lên nhìn những người còn lại và bắt đầu mở miệng.

“Ta đã thấy trong giấc mơ tiên đoán, chúng ta, 12 Ma Vương sẽ phục vụ dưới trướng của một kẻ khác.”

“!!!???????”

Lập tức, 11 kẻ ở trong phòng giật mình nhìn thẳng vào Tiên Tri, đặc biệt là Bahamut, ánh nhìn vào Tiên Tri là một ánh nhìn có phần khó hiểu và bối rối, với một kẻ như Bahamut, Hắc Long huyền thoại mà lại phục vụ dưới trướng của một kẻ nào đó sao ? Nghe thật nực cười, nhưng vì hiểu rõ về sức mạnh của Tiên Tri nên Bahamut mới thắc mắc vì sao hắn có thể tiên đoán một điều vô lí như vậy.

“Như vậy là sao ?”

“Ta cũng không biết, ta chỉ biết, đó là một kẻ với sức mạnh hắc ám khủng khiếp bao quanh người, ngài mang một cái mặt nạ có hình một nụ cười trên đó. Còn chúng ta thì quỳ gối ở phía dưới phục tùng theo ngài ấy ở trên ngai vàng.”

“Phép thuật của ngươi không có vấn đề đó chứ ?”

“Không, nó vẫn bình thường, ta cam đoan thế, và ta biết ngươi sẽ làm gì tiếp theo, Bahamut ạ. Và tin ta đi, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên bị ngài ấy thu phục đấy.”

“NỰC CƯỜI!!!!!!!”

Kèm theo giọng nói giận dữ, bàn tay của Bahamut nện xuống chiếc bàn tròn làm cho nó trở nên tan nát ở góc của hắn đang ngồi.

“Thôi rồi thôi rồi, lần này thì giận thật rồi đó Shiro à.”

“Đồng ý, Kuro.”

Thiên Long, Tử Long thở dài vẻ chán nản nhìn kẻ vừa đứng lên đập bàn hội nghị kia. Những kẻ khác cũng không nhịn được sự tò mò về kẻ trong câu chuyện mà Tiên Tri vừa nói.

“Gr… Nếu như đúng là vậy, ta rất muốn biết ai có thể làm cho ta phải quy phục, dù sao ta cũng đã thấy chán lắm rồi, hãy chắc rằng điều ngươi tiên đoán lần này chắc chắn là sự thật. Vì sao chúng ta, những kẻ được gọi là Ma Vương lại phải phục vụ cho một người ? Hắn là một kẻ còn ở tầng cao hơn của chúng ta hay sao ?”

“Rất tiếc, ta cho là thế. Ngài ấy không như Ma Vương chúng ta, những thực thể vẫn còn có thể chạm đến được, ngài ấy trong giấc mơ của ta là kẻ mà không kẻ nào có thể động đến, một sự tồn tại cao hơn chúng ta, Quỷ Vương.”

Trước sự khẳng định chắc chắn của Tiên Tri đang trong cơn run rẩy như thể đang nhớ về ác mộng, Bahamut im lặng suy nghĩ cũng như hạ nhiệt đầu của mình xuống sau đó hỏi.

“Hắn và mấy tên anh hùng sẽ được triệu hồi ở đâu ?”

“Thành Phố Hoàng Kim Berfelt, đó là nơi mà ngài ấy sẽ xuất hiện trong tiên đoán của ta. Còn lũ anh hùng thì hình như xuất hiện ngẫu nhiên ở nhiều quốc gia khác.”

Bahamut đá bay chiếc ghế mình vừa ngồi, đứng dậy bước đi về phía cánh cửa rời khỏi căn phòng này. Vừa đi vừa cởi bỏ mũ chùm đầu của áo choàng, để lộ ra một đuôi tóc màu đen được buột dài đến tận lưng, cùng với một gương mặt xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, đôi mắt hoàng kim kẻ sọc đang long long nhìn về phía cánh cửa.

“Quỷ Vương với một cái mặt nạ cười. Ta sẽ nhớ điều này, hi vọng ta sẽ sớm gặp được hắn.”

Nói rồi Bahamut rời đi bỏ lại những kẻ khác vẫn còn trong căn phòng tối. Tiên Tri lúc này nhìn chỗ mà Bahamut vừa biến mất và nói.

“Chúc ngươi may mắn, Bahamut.”

Cơn kinh hoàng trong giấc mơ tiên đoán của Tiên Tri vẫn còn đọng lại rõ nét trong tâm trí, càn quét bất kỳ thứ gì cản đường của mình, sự kinh khủng và tàn nhẫn đó cùng với sức mạnh có thể đánh bại tất cả đã làm cho Tiên Tri phải kinh sợ nhưng cũng phần nào trở nên tôn kính người đó và đã gọi người là ngài.

Cuộc họp bàn của các Ma Vương đã kết thúc trong sự im lặng và sự rời đi đột ngột của Bahamut. Không ai biết được một tương lai như nào sẽ xảy ra, chỉ có thể mập mở giống như ánh nến trong phòng dần dần lụi tắt.

_____________________.

“Oa, nơi này thật tuyệt !!!”

Giọng nói đó là từ Airi, cô đang ở trên ban công của một căn nhà gỗ nằm đối diện một hồ nước, hai tay vịn lấy hàng rào ban công, cô nhìn ngắm nơi mà về sau sẽ là nhà của hai đứa.

“Công nhận, anh đúng là có mắt thẩm mĩ thật đấy. Khung cảnh nhìn từ đây ra thật sự là vô cùng đẹp.”

Cristina cũng đang đúng ở ban công, đồng tình với điều Airi nói và trầm trồ vì thẩm mĩ của Rin.

“Dù vậy, nó cũng ngốn một số tiền không nhỏ đâu, 2 đồng bạch kim đấy.”

Rin thở dài bước ra từ cửa, anh khoanh tay đứng nhìn khung cảnh bờ hồ đẹp đẽ ở trước mặt và khẽ mỉm cười.

“Anh, ta có thể bày một bộ bàn ghế ở đây để uống trà với ngắm cảnh đó.”

Airi vừa đưa ra một ý kiến rất hợp với suy nghĩ của Rin, anh gật đầu rồi nói.

“Dùng để tiếp khách nữa cũng được, với cả…….”

Nói tới đây bỗng Rin hơi im lặng, Airi khó hiểu hỏi.

“Với cả…..?”

“Khi ta có con, có thể cho nó chơi ở đây.”

“!!!………………….”

Trước câu nói của anh, Airi mở to mắt vì ngạc nhiên và bối rối, khuôn mặt cô nhanh chóng nhuộm một màu đỏ của sự ngại ngùng, cô cúi mặt xuống đất không dám nhìn vào mắt Rin, thấy vậy anh chỉ khẽ mỉm cười nhẹ rồi thôi. Giờ đây, cả hai đã có một căn nhà, một nơi mà cả hai sẽ thuộc về ở thế giới này, điều này cũng làm anh thấy hạnh phúc phần nào. Đây sẽ là bắt đầu cho gia đình của anh ở thế giới này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.