Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 17: Đến tiệm vũ khí trước khi ăn trưa – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 17: Đến tiệm vũ khí trước khi ăn trưa

Khi đã hoàn thành bài test, tôi được Guild Master ở đây, Regalt-san hoan nghênh. Dù là vậy, khi đã hỏi ông chú liệu có tiệm rèn vũ khí nào chất lượng ở nơi này không, ông ấy nói có một nơi ở góc của thành phố, khi tới đấy hãy nói là được ông ấy giới thiệu là được.

Tôi thật sự rất lấy làm cảm ơn vì ông ấy đã tận tình giúp đỡ đến vậy, sau khi tạm biệt ông chú và Rina-san ở chỗ công hội, cả ba dĩ nhiên là với sự dẫn đường của Cristina liền rời khỏi công hội đi đến đó. Trên đường đi, có không ít ánh mắt tò mò và chỉ trỏ nhưng lần này, mục tiêu của nó lại là tôi đây.

“Thấy không, người đã đánh bại được ngài Regalt trong một trận đấu tập đấy.”

“Bên cạnh còn có cả cô gái Pháp Sư đã cầm cự ngang cơ với ngài ấy nữa, bọn họ cùng một nhóm và đang đi chung với công chúa Cristina kìa, thể loại biến thái gì đây ?”

Cố bơ đi mấy lời vô nghĩa của bọn người kia, trên thực tế, tôi đã bảo Airi hãy chỉ sử dụng một phép thuật nguyên tố để đấu với ông ấy thôi, dẫu sao Airi cũng là một Pháp Sư ma pháp tấn công, chưa kể còn sử dụng thành thạo cả 6 nguyên tố nữa vì vậy việc em ấy chỉ sử dụng một hệ lửa hầu như không giải quyết được vấn đề gì trong khi trong người vẫn còn vô số phép thuật với độ trễ gần như bằng không vì không cần phải niệm.

“Fufu, anh không hiểu điều mình đã làm thật sự có vấn đề gì phải không ?”

“Ừ, tôi đơn thuần chỉ đấu với ông ấy và dành chiến thắng mà thôi, các ánh mắt đó giờ đây lại tập trung lên tôi, thật phiền phức.”

Ngay từ đầu, tôi còn không được biết đó là Guild Master, nhưng dù thế có lẽ giờ đã muộn rồi.

“Điều này thật sự quan trọng ?”

“Nó rất quan trọng, việc sư phụ là Kiếm Sĩ mạnh nhất ở nơi này hoặc có thể là cả những nước xung quanh nữa, đó là điều không thể chối cãi được, và anh biết rồi đấy sức mạnh của ông phải thuộc vào hàng kinh khủng. Nhưng theo tôi thấy thì hôm nay ông ấy đã đá phải một cây thiết bản rồi.”

Cristina nói với cây cuối có phần chế giễu, vâng vâng, dù vậy làm ơn đừng so sánh tôi với thiết bản được không ? Chúng tôi vừa có những cuộc trò chuyện như thế ở trên con đường chính đi đến lò rèn được Regalt giới thiệu, tôi muốn nhanh chóng tìm được vũ khí rồi sao đó đi ăn trưa, dù sao tôi cũng muốn biết các món ăn đường phố ở Regalt sẽ như nào nữa.

Cuối cùng, khi đã bước chân đến góc thành phố đúng như những gì mà Regalt chỉ dẫn, chúng tôi đang đứng trước một cửa hiệu trông không mới cũng không cũ, trước cửa treo một tấm biển có đề chữ Black Bear, chúng tôi đẩy cánh cửa và bước vào bên trong.

Vừa bước vào trong, thứ đầu tiên đó là mùi của kim loại và sắt thép sộc thẳng vào mũi của tôi, nó không dễ ngửi nhưng nói chung là vẫn trong tầm chịu đựng được. Tôi ngó thử xung quanh, bên trong cửa tiệm là các giá treo vũ khí và áo giáp nhiều vô kể, không chỉ thế một góc của căn phòng ở dưới đất, la liệt có món vũ khí được để ngỗn ngang.

Và rồi, cuối cùng ông chủ của nơi này cũng xuất hiện từ trong một góc khuất.

“Các vị muốn mua trang bị sao ?”

Đó là một giọng nói trầm toát ra từ miệng của một người đàn ông tóc đen cao lớn, ông phải cao đâu đó cỡ 2m2 mất, làm cho khi tôi nhìn ông, tôi đều phải ngẩng đầu lên. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cửa hiệu lại có tên là Black Bear rôi. Cristina ở bên cạnh nói với người đàn ông.

“Robelt-san, họ là người được thầy giới thiệu tới đấy ạ.”

“Ôi chà, là công chúa sao ? Ra là do ông anh của tôi giới thiệu tới, mắt nhìn người của ổng rất tốt, chắc là lần này cũng vậy nhỉ ?”

“Vâng, hai người họ, cô ấy thì đánh ngang sức với thầy còn anh ta thì đánh thắng cả ông ấy nữa.”

“……….!!!!”

Người đàn ông có tên Robelt ngạc nhiên trước lời nói của Cristina và nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Sau đó ông cười lớn và nói.

“Ha Ha, thằng cha đó mà cũng bị đánh bại sao ? Xem ra lần này tôi có một vị khách là quái vật rồi nhỉ.”

Vừa nói, ông vừa vỗ bộp bộp vào đầu mình, sau một lúc như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng vào vấn đề chính.

“Vậy được rồi, thế chàng trai, cậu cần gì ở tôi ?”

“Tôi cần một thanh kiếm và một con dao găm được chứ ?”

Tất nhiên rồi, tôi đã đăng kí ở công hội với Lớp nghề là Sát Thủ mà nên hiển nhiên là cần một con dao găm rồi hoặc thậm chí tôi muốn hai con cơ. Nhưng dù vậy, thực chất tôi là một kẻ đa nghề nên tôi hoàn toàn có thể sử dụng thêm kiếm nữa, vì tôi nghĩ sẽ có một số trường hợp cần đến điều này.

“Cậu muốn một thanh kiếm và một con dao găm sao ? Được rồi, hãy theo tôi.”

Bước đi theo Robelt-san đến quầy cửa tiệm, ở đấy ông lấy ra một cái hộp màu đen cỡ vừa với chiều dài đâu đó gần 50cm. Khi mở nắp của chiếc hộp ra, ông nói.

“Thứ này được làm ra từ nguyên liệu của một con Ma Thú hạng B đang gần tiến cấp lên hạng A, chiếc răng lấy được từ con quái vật đó đã được tôi dùng để làm ra thứ này, vì là một thành phần của Ma Thú nên nó có độ tương thích cao với Ma Lực, thứ này cậu nghĩ sao ?”

Thứ mà Robelt-san đưa cho tôi xem là một con dao găm nhỏ với màu đen nhẵn, chiều dài đâu đó dưới 50cm, nó được đặt ở trong cái hộp được lót vãi cẩn thận ở bên trong. Trước thứ này, tôi thấy mình khá ưng nó, chiều dài cũng trong độ lí tưởng của tôi, chất liệu thì như được bảo là từ một Ma Thú hạng B sắp lên A thì chất lượng cũng thuộc hàng tuyệt hảo.

“Tôi thử nó được không ?”

“Tất nhiên rồi, hãy tự nhiên chàng trai.”

Ông ấy nói rồi đẩy nhẹ chiếc hộp có chứa con dao găm về phía của tôi một chút. Tôi từ từ đưa tay lên chạm vào cán dao, một cảm giác lạnh lạnh do cán dao làm bằng kim loại truyền đến tay tôi. Tôi ngạc nhiên vì chất liệu của nó, nó thật sự nhẹ và khá chắc tay, khi nâng nó lên tôi đã phải nghĩ như vậy.

Với những gì Robelt đã nói, nó có độ tương thích cao đối với ma lực, vì thế tôi không chần chừ mà lập tức truyền ma lực của mình vào con dao. Ma lực màu đen truyền vào lưỡi dao găm, lưỡi dao ban đầu trông đã sắc bén nay khi được truyền thêm ma lực vào trong càng trở nên đáng sợ hơn, một vầng hào quang màu đen nhẹ bao lấy lưỡi của con dao.

Mình thích thứ này !

Đó là điều tôi thấy khi cầm nó trên tay, tất cả, chất liệu, trọng lượng và cả sự tương thích cao đối với ma lực này, tôi thật sự thích thú với thứ cầm trong tay, không biết nó sẽ cày nát được bao nhiêu lũ quái vật đây ? Tôi thật sự thắc mắc.

“Cậu thích nó chứ ?”

“Tôi mua thứ này.”

Dù có một nét thích thú trong suy nghĩ từ nãy đến giờ, gương mặt của tôi vẫn như cũ không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, có lẽ vì điều này đã làm cho Robelt-san phải hỏi tôi.

“Cậu thật sự có mắt nhìn đấy. Đúng là chủ tốt chọn đồ tốt, mắt nhìn người của anh trai tôi quả không sai nhỉ.”

“Tôi còn muốn mua một thanh kiếm nữa.”

“Cậu có thể tả đại khái thanh kiếm lí tưởng mà cậu nghĩ tới không ?”

Hừm, một thanh lí tưởng mà tôi nghĩ à……..

Chưa kịp trả lời, Cristina đã xen vào cuộc nói chuyện.

“Không phải anh và Airi đến từ Kazura sao ? Vậy chắc hẳn đó là một thanh katana rồi nhỉ ?”

Katana sao, ừm, tôi cũng không bác bỏ ý kiến đó, nó thật sự đúng là một loại kiếm tốt đấy chứ.

“Cậu đến từ Kazura sao, ra vậy, đợi ta một lát.”

Robelt đi vào sâu trong góc cửa hàng, một lúc sau ông xuất hiện với một cái giá để kiếm giống y đúc mấy cái ở nhật, trên đó, một thanh kiếm độc một màu đen đang chễm chệ đặt ở đấy.

“Thứ này thật sự rất là hiếm đấy chàng trai, sau cùng thì vũ khí của Kazura không được nhiều người biết đến và sử dụng, nhưng dù vậy ta thật sự bất ngờ về độ sắc bén đến kinh sợ của chúng.”

Cầm lấy thanh kiếm ra khỏi giá để, tôi đặt con dao găm vừa rồi lại chiếc hộp đen nhẵn, lấy tay mình rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, tôi đã thật sự ngạc nhiên và liên tưởng về mấy thanh ở nhật bản. Với một lưỡi kiếm màu đen với các hoa văn gợn sóng trên đó, phần lưỡi kiếm sắc bén và sáng hơn phần trên đôi chút.

Tôi lấy ngón tay gõ vào phần lưỡi kiếm và sống kiếm, tiếng keng keng vang lên, đây quả thật là một thanh rất tốt, phần lưỡi kiếm cực kì sắc bén và nhẹ trong khi ở bên trong là một lõi kim loại được đúc ra một cách vô cùng chắc chắn để nó không dễ dàng bị gãy trong các trận chiến.

“Quả đúng là người Kazura, cậu có thể thẩm định chất lượng của nó nhỉ ?”

“À vâng, theo một hướng nào đó….”

Sau cùng thì tôi cũng đến từ một nơi có thứ này mà, chỉ là nó không phải cái nước Kazura đó mà thôi. Tôi cũng khá thích thứ này, thế là rồi, chốt hạ tôi mua được hai thứ quý giá vào ngày hôm nay đây.

“Tôi sẽ mua hai món này.”

“Cậu chỉ mua vũ khí thôi sao ? Không cần giáp à ?”

“Hiện thời thì tôi chưa cần đến nó.”

“Được rồi, ta hiểu rồi. Của cậu hai thứ này là 30 đồng vàng, nhưng ta sẽ bớt cho cậu còn 20 thôi.”

“Cám ơn ông, tôi mong chúng ta sẽ còn có dịp được mua bán với nhau tiếp, 20 đồng đây.”

Nói rồi tôi đưa 20 đồng vàng từ trong Rương Đồ của mình ra và giả bộ lấy chúng ra từ trong túi quần rồi đưa cho Robelt. Sau đó chúng tôi tạm biệt nhau và rời đi khỏi tiệm của Robelt, dĩ nhiên hai thứ vũ khí đó khi đi xa khỏi cửa tiệm, tôi liền bỏ chúng vào trong Rương Đồ của mình cho nhẹ người.

Được rồi, tiếp theo hãy đi ăn trưa thôi, cả buổi sáng hôm nay tôi đã phải làm vô số chuyện để có thể trở thành một mạo hiểm giả rồi, giờ thì đi làm đầy cái bụng đã, người ta nói ‘có thực mới vực được đạo mà’. Thế là dưới sự dẫn đường của Cristina, chúng tôi đi đến khu ăn uống ở trong thành phố.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.