Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng, đó vẫn là căn phòng được chuẩn bị cho cả hai đứa. Ước chừng bằng cách nhìn bầu trời qua cửa sổ, tôi nghĩ giờ cũng tầm 4h sáng rồi. Xem ra tôi đã không ngủ được gì nhiều khi sau cùng đến tận 3h mọi việc mới kết thúc.
Airi đang ngủ ở bên cạnh tôi, chiếc chăn được đắp lên người để che đi những phần thân thể, con bé vẫn còn ngủ rất say bằng chứng là tiếng thở đều đều ở trong phòng.
Chậc, đêm hôm qua đúng là dữ dội, sau cùng thì tôi đã làm tận 5 hiệp, đến cuối cùng em ấy chỉ nằm yên rên lên những tiếng vô nghĩa. Nói về điều đó, cái hông của tôi cũng đang đau nhức dữ dội đây.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, tôi với tay lấy đống quần áo đã bị vứt lung tung trên giường mà mặc vào. Áo khoác ngoài màu đen cùng với chiếc áo lót thun dài tay ở bên trong cùng màu. Gật đầu trước vẻ ngoài như bình thường của mình, tôi để lại Airi ở trong phòng rồi mở cửa bước ra ngoài.
Dĩ nhiên tôi đã đặt sẵn một lưới ma lực ở trong phòng phòng trường hợp có gì đó xảy ra. Sau đó gật đầu mình tôi bước đi trên hành lang dài.
Cố gắng để không phát ra bất kì âm thanh nào trên dãy hành lang, nơi tôi hướng đến là khu tập luyện hoàng gia. Không khí vào lúc sáng sớm se se lạnh làm cho cơ thể đôi lúc run lên một chút.
Bước đến sân tập, nơi lúc này vắng vẻ đến mức không có lấy một bóng người, tiếp tục đi đến bệ vũ khí, đưa tay với lấy một thanh kiếm gỗ rồi khẽ vung vung nó mấy cái.
Chiều dài ở mức trung bình cỡ 70cm trông khá thô sơ nhưng rất hợp để tập luyện. Cầm theo thanh kiếm gỗ tôi bước đến chỗ sân tập rồi bắt đầu vung kiếm bằng cả hai tay.
Đây là bài tập thường xuyên của tôi vào những lúc rãnh rỗi và đôi lúc là để suy nghĩ. Lặng thinh vung thanh kiếm vào khoảng trống trước mặt tôi lại bắt đầu suy nghĩ về điều mình đã làm.
Cảnh sắc yên tĩnh vào buổi sáng sớm bao chùm lên tất thảy mọi thứ. Tôi cũng tăng dần tốc độ vung kiếm của mình lên.
________________.
Trong căn phòng ngủ của mình, công chúa Cristina đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông ở trên giường.
Vì vài nguyên nhân mà cô đã cảm thấy khó ngủ vào đêm hôm qua. Cô loay hoay người mình qua lại ở trên giường trong khi nhăn nhó khi nhớ lại điều đã làm mình thấy khó chịu.
“Chúng tôi dự định sẽ rời khỏi đây vào ngày mai.”
Câu nói của Rin đã làm cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng mỗi khi nhớ lại. Ngay từ đầu, cô không nghĩ rằng anh sẽ rời đi sớm đến thế, thật lòng cô muốn được ở bên cạnh người đàn ông mà mình không cảm nhận thấy sự 'nhơ nhúa' nào. Cô đã phải lòng anh khi được anh giải cứu khỏi đám bắt cóc và sau đó tình cảm ấy cũng dần trở nên lớn hơn sau khi anh giúp mẹ cô.
Cha và mẹ của cô, đức vua và hoàng hậu cũng cảm thấy vô cùng thích người thanh niên kì lạ này. Cô nghĩ liệu có cách nào để có thể níu giữ người ấy ở lại hay không ? Nhưng câu trả lời hầu như không hề có.
Trong khi đang suy nghĩ, những tiếng của thứ gì đó cứ vun vút ma sát với không khí cứ liên tục vang lên từ nãy tới giờ. Cô cảm thấy nó đến từ phía sân tập.
'Giờ này cũng có người tập luyện sao ?'
Theo thường lệ thì vào giờ này hầu như không có bất kì người lính hay hiệp sĩ nào đến đây tập luyện cả nhưng hôm nay sao lại ?
Thắc mắc, cô ngồi dậy khỏi giường rồi đi thay quần áo, viện lên mình chiếc váy ngắn để dễ di chuyển cô xếp lại chiếc chăn rồi nhanh chóng bước ra cửa phòng.
Ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng đi đến chỗ sân tập, nơi hiện đang phát ra những tiếng vung kiếm vào buổi sáng sớm. Phần là vì cô cũng tò mò không biết ai lại là người chăm chỉ đến nổi đi tập luyện vào giờ này.
Bước đến sân tập, nơi không có lấy một bóng người, cô tiếp tục bước đi về phía sàn đấu tập. Bất chợt cũng nhìn thấy một bóng người đang liên tục vung thanh kiếm.
Đó là một người thanh niên với mái tóc màu trắng cùng đôi mắt màu đỏ thẳm, anh mặc trên người chiếc áo khoác đen và lót bên trong là một chiếc áo dài tay cùng màu. Không ai khác đó là Rin, Cristina từ từ đi đến gần sàn đấu, đứng nhìn chăm chú cách mà anh liên tục vung thanh kiếm gỗ.
“Là cô à ?”
Khi thấy cô, anh hỏi trong khi ngừng động tác của mình lại. Bất chợt nghe câu hỏi của Rin, cô đã giật mình đôi chút rồi nhanh chóng trả lời lại.
“T…tôi nghe thấy có tiếng động nên đến kiểm tra……”
“À ờ, xin lỗi, chỉ là thói quen luyện tập của tôi thôi.”
Người trước mặt nghe câu trả lời của cô cũng nhanh chóng trả lời.
“Không có gì.”
Nói thế nhưng cô vẫn chăm chú nhìn vào Rin, thấy ánh nhìn chằm chằm đó, người thanh niên bất giác thấy khó chịu.
'Trên mặt tôi lại dính gì sao ?'
“Cô muốn tập luyện à ?”
Nói rồi anh hơi bước nhích qua một xíu ý hỏi cô muốn dùng sân tập hay gì. Cristina im lặng đôi chút rồi nhanh chóng nói.
“Đ….đấu với tôi một trận đi.”
“!????”
Trước đề nghị bất ngờ của cô, Rin hơi ngạc nhiên một chút như thể không hiểu cô đang muốn nói gì.
“Tôi rất muốn biết sức mạnh thật sự của anh.”
“Không phải cô đã đấu thử với Airi rồi sao ?”
“Nhưng đó là cô ấy, còn anh thì tôi muốn biết liệu mình có khả năng đánh thắng được anh hay không.”
'Mình đoán cô ấy muốn biết sức mạnh của mình ở mức nào, thường thì mình sẽ từ chối, nhưng hôm nay mình cảm thấy có khi như thế sẽ tốt hơn.'
“Tùy cô thôi.”
Vẫn giữ biểu cảm lạnh băng ở trên khuôn mặt, anh nhún vai nói với Cristina, người đang có gương mặt rạng rỡ sau khi nghe anh trả lời.
Cô nhanh chóng cũng chuẩn bị thanh kiếm cho mình rồi đứng đối diện Rin. Cả hai đứng cách nhau khoảng chừng 7m, trong khi Cristina lại bắt đầu thủ thế và nghĩ Rin cũng sẽ thủ thế giống với những gì Airi đã làm nhưng cô nhanh chóng bất ngờ.
“Anh không thủ thế sao ?”
Rin lắc lắc đầu rồi bảo hãy cứ tự nhiên, khô g hiểu vì sao, điều anh nói làm cô thấy khó chịu.
“Tôi đếm đây, 1…2…3!!!!!!”
Khi vừa đếm dứt lời xong, Cristina hết hồn trước hành động của chàng trai trước mặt.
___________________.
Sau khi nghe thấy dấu hiệu bắt đầu trận đấu, ngay lập tức tôi dậm mạnh chân phải của mình xuống đất trong khi tay cầm thanh kiếm đã nhanh chóng cầm ngược nó theo kiểu cầm dao găm. Rồi bằng một cách không thể chuẩn hơn, tôi ném bay thanh kiếm đó đi về phía Cristina.
Cổ trông có vẻ khá ngạc nhiên trước hành động bất ngờ tôi vừa làm nhưng cũng nhanh chóng đưa kiếm mình lên gạt đi thanh kiếm đang đà bay tới đó. Rồi ngay lập tức tận dụng cơ hội đối phương đang mất đi vũ khí, cô ấy chuyển hướng lao nhanh đến chỗ tôi đứng.
'Ái chà phản xạ nhanh đấy.'
Thấy được hành vi của cổ, tôi không dễ gì trở thành cá trên thớt mà để cho cổ tiếp cận, lập tức tăng tốc độ rồi di chuyển đi.
Cristina trông còn ngạc nhiên hơn khi trông thấy tôi lúc này không còn ở vị trí cũ của mình nữa, hiện tôi đang ở chỗ mà thanh kiếm đang xoay vòng trên không do cú gạt hồi nãy của Cristina. Khi nó đến gần, tôi bắt lấy nó một cách điệu nghệ rồi dũ nhẹ nó một cái.
Cô ấy cũng khá nhanh đã nhanh chóng theo kịp chuyển động của tôi, cổ quay người lại đứng đó với một nét mặt khó hiểu.
“Anh ném nó đi sao ?”
Thấy cô ấy hỏi, tôi mỉm cười một cách đầy tinh quái rồi nói.
“Từ đầu đâu có chuyện cấm tôi không được ném vũ khí của mình đâu nhỉ ? Tôi đơn thuần chỉ làm mọi giá để có thể chiến thắng.”
Gương mặt của Cristina trước mặt tôi nhăn nhó khi nghe điều tôi nói. Maa, dù sao tự bản thân tôi cũng cảm thấy mình rất là vô sỉ rồi.
“Không lẽ anh không định chiến đấu một cách công bằng sao ?”
Chà, công bằng ư, tôi không nghĩ đến điều đó nhiều lắm, mà thật chất tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ quá nghiêm túc trước cô gái này làm gì.
“Sao cô không thử buộc tôi phải làm thế đi ?”
Với vẻ mặt thách thức đó, tôi hướng nụ cười giễu cợt đến cô ấy. Khiêu khích cổ một chút thì đã sao ?
Nghê thấy lời tôi nói, Cristina im lặng rồi một lần nữa cô phóng về phía tôi, có điều lần này tốc độ nhanh hơn hẳn khi nãy. Chẳng mấy chốc đã ở trước mặt, cổ vung kiếm chém đến chỗ tôi đứng. Đưa mắt nhìn nó, tôi đưa cán kiếm lên đỡ lấy nó rồi lại tiếp tục mỉm cười.
“Ưgh~…..”
Không có ý gì đâu, chỉ là tôi cũng muốn biết cô mạnh đến chừng nào thôi nên hãy tung hết sức đi nhé.
Trước vẻ mặt và nụ cười trông vô cùng khốn nạn của tôi, Cristina vẫn giữ bình tỉnh rồi nhanh chóng nhảy lùi về sau một khoảng. Chà, cổ sẽ làm gì tiếp đây, tôi thắc mắc trong suy nghĩ của mình nhưng vẫn trưng ra nụ cười hết sức khả ái và niềm nở như muốn bảo “nhiêu đó thôi sao ?”.
“Haa…”
Sau đó cô ấy thở mạnh rồi liền đó tiếp tục áp sát, cổ tung ra vô số đòn tấn công về phía của tôi với một tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp.
Chà, cũng chịu tung hết sức ra rồi à. Tôi nhanh chân bước qua nửa bước bên trái để né hai nhát chém xuống từ thanh kiếm trên tay Cristina rồi sau đó lùi lại một nhịp trước hai nhát chém ngang của cổ. Trước kĩ thuật né đòn ảo diệu của tôi, cô trông kinh ngạc đôi chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù đã chứng kiến cách né đòn này từ Airi nhưng có lẽ độ thành thạo của tôi nằm ngoài tiên liệu của cô ấy.
“Gyaah…..”
Hét lên một tiếng, Cristina bước chân trái lên trước áp sát người tôi, cổ chém thanh kiếm ở trên tay của mình về trước. Một lần nữa tôi đưa thanh kiếm của mình lên đỡ đòn từ cô ấy. Nhưng lần này, một sức mạnh mạnh mẽ đã làm tôi không dễ dàng đỡ lấy nó như hồi nãy nữa.
Vụ va chạm làm tôi bị đẩy lùi về phía sau. Khá ngạc nhiên trước cô gái trước mặt, tôi đưa mắt quan sát cô ấy.
“Phù…..”
Quả như tôi nghĩ, xung quanh người Cristina lúc này được bao bọc bởi ma lực có màu vàng kim của cổ, bằng chứng cho việc cổ đang sử dụng sức mạnh ma kiếm sĩ của mình. Cả sức mạnh cũng như tốc độ của cô ấy hầu như đều đã được tăng lên rất nhiều, có lẽ đây chính là trạng thái chiến đấu của Ma Kiếm Sĩ.
Không phải cô nên sử dụng nó ngay từ đầu hay sao ? Đỡ mắc công tôi cứ phải khiêu khích như thế này. Dù thế, có lẽ tôi vẫn sẽ không nghiêm túc đánh với cô ấy đâu.
“Nào, tiếp tục đi công chúa.”
“Không cần anh nhắc đâu.”
Trước lời khiêu khích của tôi lần này Cristina biến mất hay đúng hơn là di chuyển một cách còn nhanh hơn khi nãy, đúng như tôi nghĩ, tốc độ đã tăng lên đến ngưỡng đáng sợ.
Cổ vung kiếm chém xuống từ bên phải, lần này tôi đưa kiếm lên đỡ lấy, âm thanh va đập lần nữa phát ra, nhưng lần này, không giống như khi nãy, hiệu ứng va chạm không còn đẩy lùi được tôi ra sau nữa.
Và cứ thế, tôi liên tục đón lấy các đòn tấn công từ Cristina và quần qua quần lại cho đến khi cô ấy hết sức mà tự khuỵu gối xuống.
“Haa….haa…..haa…”
Thở hồng hộc trong khi chống tay lên đầu gối, Cristina nói lớn với tôi.
“Này, anh không thể ngừng đùa giỡn khi đang đấu được sao ?”
“Hửm, gì chứ, tôi nghĩ mình đã sắp nghiêm túc rồi đấy.”
Không đùa đâu, dù chỉ là giỡn chơi thôi, nhưng thật sự nhiều lúc cô ấy đã phải làm tôi tập trung đỡ đòn hoặc né đòn từ mình một cách rất hiệu quả đó chứ.
“Ư…đồ quái vật….”
Cổ nhìn tôi và nói trong khi bất lực ngồi thở hỗn hển. Chà, dù vậy nhưng có vẻ như Cristina vẫn chưa thể làm tôi phải nghiêm túc được rồi.
“Thế thì ván này tôi thắng nhé !?”
“Dù rằng anh thật sự chỉ đang giỡn chơi thôi nhưng được rồi, tôi không nghĩ mình thật sự có thể đánh thắng anh được.”
Vì một lí do nào đó, cô ấy mỉm cười rồi đưa bàn tay hướng về phía tôi.
“Gì đây ?”
“Anh không thấy để một quý cô ngồi dưới đất như vậy là rất bất lịch sự sao ?”
Ý là muốn tôi kéo cô dậy ư, thôi được rồi. Tôi đưa tay mình ra bắt lấy tay của cô ấy rồi từ từ kéo cổ đứng dậy, tôi cũng thật bất ngờ, cổ nhẹ thật.
Thế là cuộc đấu tập vào buổi sáng sớm của cả hai đã kết thúc trong khi một người thì đùa giỡn còn người còn lại thì dốc hết sức vẫn không thể chạm được vào người kia.