Sao khi Nguyệt Ngôn thành công đăng đài, ánh mắt mọi người đều hướng về Vân Phi hi vọng nàng cũng sẽ khiêu chiến.
Vân Phi quan sát 10 lôi đài trước mặt, chân ngọc nhẹ nhàn lướt qua sao đó đi tới chỗ của Triệu Phong.
– Các người mau nhìn, Vân Phi sư tỷ muốn khiêu chiến Triệu Phong.
– Chỉ sợ lần này Vân Phi sư tỷ sẽ thất bại.
– Các người có bản lĩnh khiêu chiến Triệu sư huynh không? Chỉ biết bàn luận sao lưng người khác.
Mấy nữ nhân gần đó vừa nghe có người nói xấu nữ thần của mình liền phản bát, địa vị của Vân Phi trong lòng các nàng còn cao hơn nữ nhi giáo chủ.
Triệu Phong nhìn Vân Phi đi tới vẻ mặt tươi cười đón chào, mặt dù một tiêu của hắn theo đuổi là nữ nhi thành chủ nhưng nếu thu phục được thêm mỹ nhân trước mắt cũng không tệ.
– Vân Phi sư muội, ta nhường muội ba chiêu được không?
– Đa tạ tâm ý của sư huynh, Vân Phi chỉ muốn công bằng quyết chiến.
– Vậy sư muội nhất định phải cẩn thận.
Vân Phi khẽ cười, nụ cười như hoa dưới nắng làm cho không biết bao nhiêu người say mê, nàng lấy ra tiểu kiếm, khí tức kim đan cảnh áp chế đối phương.
Triệu Phong cũng lấy ra trường kiếm hướng đối phương lao tới, hai người vừa giao đấu vài chiêu vẻ mặt của Triệu Phong liền trở nên nghiêm túc, nữ nhân trước mặt chỉ sợ không thua kém hắn bao nhiêu.
– Lạc hà nhất thức.
Mọi người vừa thấy lạc hà kiếm quyết lại xuất hiện vẻ mặt vô cùng hứng phấn.
– Không ngờ Vân Phi sư tỷ có thể khiến Triệu Phong sư huynh sử dụng lạc hà kiếm quyết.
– Không biết sư tỷ có thể cầm cự được bao lâu.
Trong mắt đệ tử bên dưới lạc hà kiếm quyết vừa ra Triệu Phong đã đứng ở thế bất bại chỉ có hai người là có ánh mắt khác hẳn một là Lâm Nguyệt Ngôn, người còn lại chính là Lý Tinh đang dùng lưu ảnh thạch thu lại cảnh hai người đang chiến đấu.
– Phi hoa kiếm.
Vân Phi khẽ hô một tiến, thế kiếm lập tức biến đổi, từng ánh kiếm hiện lên như hoa rơi giữa trời làm cho mọi người nhìn hoa cả mắt.
– Đây là kiếm pháp gì? Sao trước giờ ta chưa từng thấy.
– Ta cũng không nghe nói tới có loại kiếm pháp này.
– Nói thừa, chẳng lẽ các người biết được toàn bộ kiếm pháp trên đời này sao?
Trên lôi đài hai người vẫn đang giao chiến kịch liệt, sao khi trãi qua trăm chiêu cuối cùng Vân Phi bị Triệu Phong dùng một kiếm mạnh nhất của hắn đánh bay khỏi lôi đài.
Đúng lúc này một bóng người lao tới bắt được thân ảnh của nàng.
– Không sao chứ?
Vân Phi nhìn nam nhân đang ôm lấy mình, cảm nhận khí tức mạnh mẽ của đối phương làm cho gương mặt đỏ bừng, vô cùng mê người.
– Ta… ta không sao.
– Lần sao không được mạo hiểm nếu tỷ bị thương đệ sẽ rất đau lòng.
– Ta biết rồi.
Giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu nhưng trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc, ngọc thủ khẽ vòng qua ôm lấy đối phương.
– Móa, thằng đó là ai vậy? lại còn trên cơ cả lão tử.
– Hắn là kẻ thù của ta.
– Người biết hắn.
– Không biết.
– Hắn đã làm gì người ?
– Hắn cướp đi nữ thần của ta nếu hắn động vào ta thì ta có thể chấp nhận nhưng không cho phép động vào nữ thần của ta.
– Người còn nguy hiểm hơn hắn.
Mấy tên sắc lang trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Tinh, tuy trong lòng hận hắn đến thấu xương nhưng nữ thần không phản đối thì bọn chúng có thể làm gì ?
Tào Dịch nhìn hai người thân mật sắc mặt đen như than, ánh mắt khẽ lóe lên hàn quan sao đó biến mất, vẻ mặt hắn nhanh chóng trở lại bình thường.
– Sư đệ ta… ta đã không sao.
– Không sao thì tốt.
Lý Tinh vẫn ôm nàng trong lòng, cảm giác mềm mại thơm mát làm cho hắn không muốn buôn tay, nhất là bộ dáng ẹ thẹn động lòng người của nàng có thể làm cho mọi thứ trên đời tan chảy.
Vân Phi đỏ mặt cuối đầu, nàng hoàn toàn không thể chống cự lại hắn, mỗi lần bị hắn chạm vào, cơ thể nàng lại trở nên mềm nhũn vô lực.
– Vân Phi sư tỷ có cần ta trả thù cho tỷ không ?
– Không cần, là do ta học nghệ không tinh nên mới bị đánh bại.
Vân Phi lập tức từ chối, Lý Tinh chỉ vừa tiến vào tu nguyên đỉnh phong cho dù hắn có yêu nghiệt đến đâu cũng không thể vượt một đại cấp khiêu chiến kim đan cảnh.
– Vậy tỷ có muốn đánh bại tên đó không ?
– Ta không phải đối thủ của hắn.
– Đệ có cách giúp tỷ đánh bại hắn.
– Thật sao ?
Vân Phi tò mò nhìn đối phương, nàng biết nam nhân trước mặt có rất nhiều thứ thần bí nhưng trong thời gian ngắn có thể giúp nàng đánh bại Triệu Phong là chuyện không hề dễ dàng.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng chỉ muốn hôn một cái, đáng tiếc ở đây lại có quá nhiều người nếu như hắn còn tiến tới một bước chỉ sợ sẽ bị quần chúng đuổi đánh.
– Nhưng đệ có một điều kiện, tối nay tỷ đến chỗ của đệ được không ?
– Đến… đến chỗ đệ làm gì ?
Vân Phi hô hấp trở nên dồn dập, qủa tim nhỏ của nàng như muốn nhảy ra bên ngoài.
– Lúc đó tỷ sẽ biết.
Lý Tinh kéo nàng rời đi, hắn tìm một chỗ vắng người lấy ra lưu ảnh thạch phát lại cảnh Vân Phi cùng Triệu Phong đại chiến.
– Tỷ chỉ cần công kích ở đây cùng với ở đây của hắn là được.
Trong lúc hai người đại chiến hắn đã mở chân thị chi nhãn quan sát, toàn bộ sơ hở của lạc hà kiếm quyết đều bị hắn nhìn thấy nếu như cảnh giới tương đồng không tới 3 chiêu hắn có thể đánh bại Triệu Phong.
Vân Phi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Tinh, chỉ nhìn thấy được vài chiêu mà hắn đã tìm ra được sơ hở của một môn huyền cấp công pháp, nam nhân trước mặt nàng không những là thiên tài đan đạo mà còn là một thiên kiêu võ đạo, hình tượng của hắn bây giờ chẳng khác gì nam nhân trong mộng của nàng thẩm chí còn hoàn mỹ hơn.
Vừa nghĩ đến đây hai má nàng đỏ ửng kiều diễm không thôi.
– Lý Tinh đa tạ đệ.
– Giữa chúng ta còn phải nói đa tạ sao ?
Vân Phi nhìn ánh mắt mờ ám của đối phương nàng cảm giác không ổn liền xoay người rời đi, Lý Tinh đứng một bên quan sát nàng chiến đấu cùng Triệu Phong, đúng như hắn dự đoán không tới 30 chiêu Triệu Phong đã bị nàng đánh bay xống lôi đài, chỉ tiếc là không có ai đến hứng hắn.
– Không phải ai cũng tốt bụng như lão tử.
Lý Tinh mỉm cười nhìn nàng sao đó rời đi, hắn cần phải chuẩn bị vài thứ cho tối nay.
Bên trong một căn phòng, một lão đầu đang ngồi tu luyện, cả người lão như muốn hòa vào thiên địa chỉ còn một bước nữa là đạt đến tình độ hoàn mỹ nhưng một bước này không biết đã làm khó bao nhiêu thiên tài từ trước tới nay.
– Trình lão có người từ Vô cực cung đến.
– Cho bọn họ vào đi.
Trình Kiên vừa nói xong bên ngoài liền có hai người bước vào phòng nếu có đệ tử Ưng vương giáo ở đây nhất định nhận ra một trong hai người chính là đương kiêm giáo chủ Lâm Trường Không.
– Trình lão.
– Chẳng lẽ mấy lão đầu kia không yên tâm nên phái người đến đây ?
– Trình lão đừng hiểu lầm, lần này Hứa Minh đến để chủ trì đại hội ngũ giáo, nghe nói ngài ở đây nên mới tìm tới.