Tà Tu – Chương 59 Đánh cượt – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Tà Tu - Chương 59 Đánh cượt

Vân Phi vội lấy khăng tay lau giúp hắn, bộ dáng dịu dàng vô cùng, ánh mắt ôn nhu nhìn đối phương, giọng nói tràn đầy quan tâm.

– Chàng có sao không ?

– Đệ không sao, chỉ là hơi đau một chút.

– Là lỗi của ta.

– Lần đầu tiên sẽ đau một chút nhưng sao đó sẽ không sao.

Lý Tinh ôm Vân Phi trong lòng an ủi nàng một lúc sao đó thì rời đi, hắn biết Vân Phi là thật lòng đối với hắn nên đêm đầu tiên của hai người nhất định phải để nàng mãi mãi ghi nhớ.

Hắn đi tới một căn phòng sao đó đẩy cửa tiến vào, bên trong phòng Lưu Diệu vẫn nằm im trên giường giống như nàng đang ngủ nhưng ánh mắt lại đang mở, Lý Tinh tiến lại bên cạnh, sắc nhãn liên tục đánh giá đối phương.

– Đúng là có thể sánh ngang với Vân Phi, Nguyệt Ngôn.

Gương mặt của nàng xinh đẹp không thua gì hai nữ đặt biệt là đôi mắt tràn đầy trí tuệ của nàng giống như có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian, mái tóc đen bóng, dáng người cân đối không bạo mãng như Vũ tỷ nhưng lại rất vừa tay.

Hai tay hắn bắt thủ ấn, một vòng tròn màu đen tiến vào cơ thể của nàng lập tức trên ngực của Lưu Diệu xuất hiện một ấn kí.

– Ân.

Lưu Diệu từ từ mở mắt, cơ thể vô lực, nàng có cảm giác như linh hồn của mình vừa bị thứ gì đó rút ra khỏi cơ thể, ánh mắt nàng nhìn xung quanh một vòng hình như nơi này không phải là phòng của nàng.

– Lưu sư tỷ cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại.

– Lý sư đệ đây là nơi nào ? sao ta lại ở đây ?

– Lúc nãy tỷ ngất bên trong đại trận là đệ mang tỷ trở ra.

Lưu Diệu khẽ lắc đầu cố nhớ lại mọi chuyện, nàng chỉ nhớ khi nàng đang phá trận thì có thứ gì đó tiến vào cơ thể mình sao đó nàng không còn nhớ gì hết.

– Lý sư đệ có thể đưa ta trở về trận viện không ?

– Tỷ không cần đi, từ nay về sao nơi này chính là nhà của tỷ.

Lý Tinh tiến lại bên cạnh khẽ vuốt mái tóc của nàng.

– Sao này tỷ đi theo đệ tương lai đệ có thể giúp tỷ trở thành đệ nhất trận sư của Huyền nguyên đại lục.

Lưu Diệu nghe hắn nói nàng không ngạc nhiên chỉ thở dài một hơi.

– Lý sư đệ ta biết đệ có cảm tình với ta nhưng ta chỉ muốn theo đuổi trận pháp tạm thời chưa nghĩ đến chuyện tìm đạo lữ.

– Không trở thành đạo lữ cũng không sao, chỉ cần tỷ ở bên cạnh đệ là được.

– Nhưng ta không thích đệ.

– Đệ không quan tâm.

Trên thực tế hắn chỉ cần nàng cung cấp nguyên âm cho hắn là đủ, còn nàng có thích hắn hay không chuyện đó đợi khi lên giường sẽ nói sao.

– Lý sư đệ bây giờ đệ đưa ta trở về trận viện sao này chúng ta vẫn còn là đạo hữu ta có thể xem như chưa từng nghe thấy gì.

– Từ nay về sao tỷ sẽ ở đây.

– Đệ…

Lưu Diệu nhìn nam nhân bên cạnh nàng cảm giác mọi chuyện đã đi quá xa, ánh mắt nàng nhìn hắn lạnh đi mấy phần.

– Đệ nghĩ mình có thể ngăn được ta sao ?

– Bên ngoài đệ không phải là đối thủ của tỷ nhưng ở đây không ai là đối thủ của đệ.

Bên trong thần lô đỉnh ngoại trừ hai gia hỏa kia cùng cục đá thì hắn chính là vô đối, một mình hắn có thể cân 3000 mỹ nhân.

Lưu Diệu không để ý đến hắn nàng bước xuống giường muốn tự mình rời đi nhưng lại có một thân ảnh chắn trước mặt nàng.

– Tránh đường.

– Không tránh.

Lý Tinh vừa dứt lời đột nhiên trước mặt hắn lóe lên một luồn sáng sao đó cả người hắn bị một chiếc lồng giam lại.

– Là trận pháp.

Trên tay Lưu Diệu cầm một trận bàn, luồn ánh sáng lúc nãy là từ trận bàn trên tay nàng phóng ra, nàng nhìn thấy Lý Tinh bị nhốt lại liền xoay người rời đi nhưng nàng vừa xoay người thì hắn lại chắn ngang trước mặt nàng

– Sao lại như vậy ?

Lưu Diệu xoay người nhìn lại phát hiện lồng giam vẫn còn ở đó nhưng bên trong lại trống không.

– Lưu sư tỷ nếu tỷ đã thích trận pháp như vậy hay là chúng ta đánh cuộc được không ?

Lý Tinh nhìn nàng vẫn im lặng hắn đành phải nói tiếp, hắn lấy ra 4 quyển thư tịch đặt trước mặt nàng.

– Đây là bút ký của 4 vị địa cấp trận sư nếu như tỷ thắng cuộc thứ này sẽ thuộc về tỷ.

Lưu Diệu nhìn 4 quyển thư tịch trước mặt ánh mắt liên tục biến đổi, đối với một người say mê trận pháp như nàng thì thứ này giống như chí bảo.

– Đây thực sự là bút kí của địa cấp trận sư ?

– Tỷ xem thử chẳng phải sẽ biết là thật hay giả sao ?

Lý Tinh nói xong liền ném một quyển thư tịch cho nàng, chỉ cần ở bên trong thần lô đỉnh không ai có thể giật đồ của hắn trừ Vũ tỷ.

Lưu Diệu nhận lấy bút kí liền mở ra xem, nàng càng xem vẻ mặt càng hưng phấn, Lý Tinh ngồi bên cạnh nhìn nàng đọc thư tịch trong lòng thầm khen không ngớt.

– Mỹ nhân đúng là mỹ nhân cho dù nàng có làm gì cũng xinh đẹp.

Hai người ngồi im ở đó gần một canh giờ cuối cùng Lưu Diệu cũng đọc xong thư tịch, bên trong ghi lại không ít tâm đắc về trận pháp cho dù nàng có xem một tháng cũng không hiểu hết huyền diệu bên trong, ánh mắt nàng nhìn nam nhân bên cạnh thấy hắn vẫn đang ngắm nhìn mình, vẻ mặt của nàng có chút mất tự nhiên.

– Lý sư đệ những quyển thư tịch này làm sao đệ có được ?

– Đây là bí mật, đệ không thể nói.

– Là ta mạo muội.

– Không sao chỉ cần tỷ thắng cượt đệ có thể nói cho tỷ biết.

Lưu Diệu nhìn quyển thư tịch trong tay vẻ mặt trở nên do dự nếu như có được số thư tịch này nàng sẽ có cơ hội tiến vào địa cấp trận sư.

– Đệ muốn đánh cượt như thế nào ?

– Chúng ta cượt trận pháp, mỗi người sẽ bài một trận pháp để đối phương phá, ai phá trận sớm hơn sẽ chiến thắng.

– Nếu ta thua thì sao ?

– Thì tỷ sẽ mãi mãi ở bên cạnh đệ, 4 quyển thư tịch này xem như là sính lễ đệ dành cho tỷ.

– Nói như vậy cho dù ta thắng hay thua thì tất cả thư tịch này đều là của ta.

– Không sai.

Lý Tinh gật đầu khẳng định, thứ hắn không thiếu nhất chính là thư tịch đừng nói là địa cấp cho dù là thiên cấp, tiên cấp, thần cấp hắn cũng không thiếu.

Lưu Diệu nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn lòng nàng đã có chút giao động, mỗi một quyển thư tịch trước mặt đều có giá trị liên thành chỉ cần hắn mở lời với đại giáo chắc chắn bọn họ sẽ mang nàng ra trao đổi.

– Ta đồng ý.

– Đệ nhường tỷ bài trận trước, không phải đệ xem thường tỷ nếu như để đệ ra tay tỷ sẽ không có cơ hội.

– Không cần từ nay về sao ta sẽ đi theo đệ.

Từ khi nhìn thấy hắn thoát khỏi khốn trận nàng đã biết bản thân không phải là đối thủ của hắn, ít nhất là ở nơi kì lạ này.

Lý Tinh nghe nàng nói đến kinh ngạc, mọi chuyện hình như quá thuận lợi thì phải.

– Tỷ không lừa đệ đó chứ ?

– Lưu Diệu nói được làm được, có cần ta dùng tâm ma để thề không ?

– Nếu vậy thì quá tốt.

– Đệ…

Lưu Diệu trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, tên này thật sự không tin tưởng nàng nếu là trước kia nàng chỉ cần nói một câu thì gần như toàn bộ nam đệ tử của trận viện đều làm theo không cần biết là nàng có nói thật hay không.

– Đệ chỉ là nói nhảm thôi tỷ không cần để ý.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.