Trong lúc nàng còn đang lo lắng thì thức hải truyền đến giọng nói của Lý Tinh, một lúc sao nàng bước tới bên cạnh hắn.
– Tiểu Lý lần này chúng ta thu được không ít báo vật là nhờ có Nguyệt Ngôn dẫn đường, xem như nàng lấy công chuộc tội có được không ?
Liễu Huân Vũ nói xong khẽ nháy mắt với chúng nữ còn lại.
– Chủ… chủ nhân Tố Tố cũng nghĩ như vậy.
Ám Dạ, Ám Nguyệt vẫn đứng một bên, hai nàng xuất thân ám vệ bản tính vốn thiết huyết vô tình cho dù có người bị giết trước mặt hai nàng cũng không nháy mắt một cái.
– Một giờ sao âm dương phạt sẽ tự giải.
Lý Tinh nói xong liền xoay người đi, hoàn toàn không để ý đến sống chết của hai người.
– Tố Tố muội ở lại trông chừng hai nàng, ta đuổi theo hắn.
– Ân.
Lục Tố Tố nhìn hai vị sư tỷ nằm trên đất trong lòng tràn ngập hoảng loạn nếu là nàng không biết có chịu nổi hay không.
Liễu Huân Vũ đuổi theo Lý Tinh một lúc thì thấy hắn đang ngồi dưới gốc xích hồn quả, nàng đi tới ngồi bên cạnh hắn.
– Có tâm sự sao ?
– Vũ tỷ có phải đệ đã thay đổi hay không ?
– Cho dù đệ có biến thành như thế nào ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh đệ.
– Nếu như đệ trở thành một ma đầu tàn khốc vô tình thì tỷ vẫn ở bên cạnh đệ sao ?
– Ta sẽ ở đây chờ đệ, khi nào đệ rãnh có thể đến đây gặp ta.
Lý Tinh xoay người nằm lên đùi nàng, cảm giác quen thuộc dâng trào, lúc nhỏ hắn vẫn đi theo sao lưng Vũ tỷ, mỗi lần hắn bị thương đều được tỷ ôm vào lòng nếu như không có chỗ ngủ hắn sẽ nằm như thế này để ngủ, khi hắn mở mắt thứ nhìn thấy đầu tiên chính là hai ngọn núi cao không thấy đỉnh.
– Đại lục rộng lớn cũng không bằng ngọc phong của Vũ tỷ.
– Đệ muốn ăn đòn sao ?
Liễu Huân Vũ trừng mắt nhìn hắn, hai người ba hoa một lúc cuối cùng ngủ yên dưới gốc cây, cùng mơ về một giấc mơ từ nhỏ đã có, nếu đại lục này mạng người không như cỏ rác thì sẽ như thế nào ?
Sáng hôm sao Chu đại sư sai người tới tìm hắn, chỉ nói có việc quan trọng cần bàn.
– Sư phụ tìm đồ nhi.
– Ngồi đi.
Chu Cửu đặt quyển đan thư lên bàn, ánh mắt cẩn thận đánh giá Lý Tinh.
– Người sắp đột phá tụ nguyên đỉnh phong ?
– Có thể hai ngày sao đệ tử sẽ đột phá.
Nếu để người khác biết chỉ một tháng đột phá hai cảnh giới tụ nguyên nhất định ganh tị đỏ mắt nhưng Chu lão đầu chỉ khẽ gật đầu.
– Người cảm thấy Ưng vương giáo thế nào ?
– Là nơi tu luyện tốt nhất mà đệ tử từng thấy.
– Vậy người có muốn đi tới một nơi tu luyện tốt hơn không ?
Lý Tinh nghe lão hỏi nhất thời không biết trả lời như thế nào, nếu hắn nói muốn thì quá lộ còn không muốn chính là dối lòng.
Chu Cửu chỉ liếc qua liền biết hắn đang nghĩ gì.
– Mấy ngày nữa người của Vô cực cung đến có thể bọn họ sẽ mang người đi.
– Vô cực cung ?
Từ lúc hắn biết đến Vô cực cung đã muốn đi tới nơi này tu luyện, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
– Sư phụ chẳng phải người đã nói muốn tiến vào Vô cực cung phải lấy được danh ngạch bên trong huyết ma cốc sao ?
– Đối với người thường đúng là như vậy nhưng tiểu tử người là không cần.
Chu Cửu nói đến đây thì thở dài một hơi, giống như lão vừa mới trúc được bầu tâm sự.
– Có một số chuyện có lẽ người cũng nên biết, hi vọng người không trách lão sư phụ này đã giấu người.
– Đệ tử không giám.
– Người biết không trên đời này có một loại thể chất gọi là đan mệnh, có thể nói loại thể chất này vì đan đạo mà sinh, luyện đan dễ như đi đường, tiểu tử người chính là mang loại thế chất này, người còn nhớ chuyện tam chuyển hoàn hồn đan không ?
– Đồ nhi không dám quên.
– Ta mang người tới Ưng vương giáo chính là hi vọng người có thể luyện chế loại đan dược này nhưng mà thời gian không đợi người.
Từ mấy năm trước Ưng vương giáo có một nguyên lão từ di tích trở về toàn thân bị thương rất nặng, tuy đã chữa lành ngoại thương nhưng nguyên hồn lại không chữa hết, cần phải có địa cấp đan sư mới có cơ hội chữa khỏi.
Ưng vương giáo bỏ ra đại giá mời một vị địa cấp đan sư tới nhưng lại không đủ linh dược để luyện đan cuối cùng chỉ có thể phong ấn thương thế cho vị nguyên lão đó nhưng thời gian quá lâu thương thế đã dần chuyển xấu.
Sao khi mấy lần bàn bạc cuối cùng Ưng vương giáo quyết định dùng Lý Tinh để đổi lấy một viên tam chuyển hoàn hồn đan cùng một ân tình của Vô cực cung.
– Lần này người của Vô cực cung đến cũng là một tạo hóa lớn cho người hi vọng người sẽ biết nắm bắt.
– Đa tạ sư phụ giúp đỡ.
– Lão đầu này có muốn giúp cũng không được quan trọng là ở bản thân của người, mau về chuẩn bị thật tốt khi nào bọn họ đến ta sẽ thông báo cho người.
Lý Tinh trở về phòng mình, trong đầu liên tục suy nghĩ những chuyện lão đầu tử nói, lúc trước hắn chỉ là một vô danh tiểu tốt sao đó đột nhiên trở thành đệ tử Ưng vương giáo bây giờ lại sắp trở thành đệ tử Vô cực cung một trong tứ đại thánh địa của Nam vực.
– Chẳng lẽ đây là đại khí vận mà hai gia hỏa kia thường nhắc đến ?
Hắn suy nghĩ một lúc tạm thời bỏ chuyện này qua một bên sao đó tiến vào Tam giới tháp tiếp tục tu luyện cửu dương thần công, hai ngày sao khí tức trên cơ thể hắn lần nữa bạo phát trở nêu hùng hậu hơn lúc trước mấy lần.
– Tụ nguyên đỉnh phong.
Dương khí trong cơ thể hắn đã đạt đến cực hạn mỗi lần hắn đột phá đều phải đi tới chỗ thần thạch để luyện hóa âm nguyên của chúng nữ, Lý Tinh vừa rời tam giới tháp đã thấy một người đứng chắn trước mặt.
– Sao người lại ở đây ?
– Chủ nhân.
Lâm Nguyệt Ngôn vừa nhìn thấy hắn liền quỳ xuống cuối đầu.
– Xin người đừng trách Vân Phi mọi chuyện đều là lỗi của Nguyệt Ngôn.
Từ khi Vân Phi giúp nàng cầu xin hắn thì Lý Tinh chưa một lần đến thăm Vân Phi, hai ngày này nàng vẫn ở bên cạnh Vân Phi nhìn bộ dáng thất thần đau khổ của đối phương nàng cảm giác tất cả đều là do mình gây ra, tuy Vân Phi không trách nàng nhưng nàng lại không thể tha thứ cho bản thân mình.
– Chẳng phải ta nói chuyện này kết thúc rồi sao ?
– Nguyệt Ngôn biết trong lòng chủ nhân vẫn không vui, chỉ cần chủ nhân bỏ qua cho Vân Phi thì Nguyệt Ngôn nguyện ý làm tất cả yêu cầu của người.
– Nếu ta không bỏ qua thì sao ? có phải người sẽ không làm theo những gì ta nói ?
– Nguyệt Ngôn không dám.
– Đứng lên đi.
Lý Tinh nhìn nàng vẫn quỳ trên đất hắn đành phải tiến lại đỡ nàng lên.
– Người nhìn ta có chỗ nào không vui không ?
Lâm Nguyệt Ngôn khẽ ngẫn đầu nhìn nam nhân trước mặt phát hiện hắn đang tươi cười nhìn nàng mặt dù nụ cười có hơi giả tạo một chút.
– Vậy… vậy sao chủ nhân lại không đến thăm Vân Phi ?
– Mấy hôm nay ta bận đột phá, người không phát hiện ta đã tiến vào tụ nguyên đỉnh phong sao ?
– Chúc mừng chủ nhân đột phá.
– Đét…
Lý Tinh vỗ kiều đồn của nàng một cái cảm giác đúng là không tệ chút nào.
– Bớt giả tạo, Nguyệt Ngôn sư tỷ của ta sẽ không nói những lời này.
Lâm Nguyệt Ngôn nghe hắn nói mặt ngọc thoáng đỏ ửng, bản tính của nàng vốn lạnh lùng cao ngạo cho dù người khác có độ kiếp thăng thiên cùng lắm nàng chỉ liếc nhìn một cái cho có lệ mà thôi.
– Nguyệt Ngôn là thật lòng chúc mừng chủ nhân.
– Ta vẫn thích Nguyệt Ngôn sư tỷ của trước kia hơn, đi thôi.
– Đi… đi đâu ?
– Không phải sư tỷ muốn đệ tới chỗ của Vân Phi sư tỷ sao ? chẳng lẽ bây giờ tỷ đổi ý muốn đi tới phòng của đệ ?
– Ân.
Lâm Nguyệt Ngôn cuối đầu đi theo phía sao hắn nếu để bất kì một để tử nào của Ưng vương giáo nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.