Lâm Nguyệt Ngôn vận nguyên lực ngọc thủ của nàng vỗ thẳng vào ngực đối phương muốn một khích đánh chết hắn nhưng bàn tay nàng chạm vào ngực hắn giống như đang vuốt ve tình nhân không có nữa phần sức mạnh.
– Nguyên lực của ta… người đã làm gì ta.
Hai mắt nàng phẩn nộ nhìn chằm chằm Lý Tinh như muốn đốt hắn thành tro.
– Sư tỷ lợi hại như vậy vì để đảm bảo an toàn cho bản thân đệ đành phải phế đi tu vi của tỷ.
– Người dám…
– Đét…
Lâm Nguyệt Ngôn thử vận nguyên lực quả nhiên toàn bộ nguyên lực bên trong cơ thể đều biến mất, bây giờ nàng không khác gì một phế nhân, nhất thời đâu óc nàng trở nên trống rỗng ngay cả việc Lý Tinh đang chiếm tiện nghi nàng cũng không để ý.
– Tại sao ? tại sao lại như vậy ? nguyên lực của ta…
– Thế nào ? có phải cảm giác mất đi thứ qua trọng nhất rất khó chịu đúng không ?
Lý Tinh nhìn ánh mắt căm thù của nàng khóe miệng khẽ cong lên, muốn thu phục nữ nhân kiêu ngạo nhất định phải đánh nát lòng kiêu ngạo của nàng.
– Từ nay về sao người sẽ trở thành nữ nô của ta.
– Hừ người đừng mơ tưởng cho dù ta có chết cũng không để người toại nguyện.
– Mạng của người là của ta chỉ có ta mới có thể lấy.
Nguyệt Ngôn lạnh lùng nhìn Lý Tinh, ánh mắt vẫn cao ngạo như trước kia.
– Mạng của ta mãi mãi là của ta.
– Vậy sao ?
Lý Tinh lấy ra một bình đang dược sao đó mở nắp để bên cạnh hai người.
– Người muốn làm gì ?
– Hoàng cấp thượng phẩm phiêu hương đan chỉ một lúc sao người nhất định sẽ cầu xin ta.
Nguyệt Ngôn nhìn bình đang dược trước mắt vẻ mặt hiện ra vẽ khinh thường.
– Người nghĩ một bình hoàng cấp đan dược có thể làm khó ta sao ?
– Lúc trước không thể nhưng bây giờ có thể.
Lý Tinh nói xong bàn tiếp tục vỗ lên kiều đồn căn mọng của nàng, một tay khác tiến tới xoa nắn ngọc phong của nàng, cảm giác vô cùng tốt đúng là có đủ vốn để kiêu ngạo.
– Mau lấy tay thúi của người ra.
Lâm Nguyệt Ngôn cảm giác cơ thể của mình dần biết đổi nàng chợt nhớ ra bây giờ mình chỉ là một phàm nhân làm sao có thể chống lại đan dược hoàng cấp.
– Thả ta ra… Lý Tinh có giỏi thì giết ta đi.
– Một mỹ nhân như thế này làm sao ta nỡ giết.
Nàng nhìn từng mãnh y phục dần rời khỏi cơ thể ánh mắt lần đầu hiện lên vẻ sợ hãy nhưng chỉ có thể nằm im chịu trận ngay cả sức lực tự tử cũng không có.
Một lúc sao trên người nàng chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng, dáng người ngạo nhân gần như bại lộ trước mặt Lý Tinh, những chỗ bị hắn xoa bóp dần ửng đỏ, ánh mắt đã ẩn hiện xuân tình.
Lâm Nguyệt Ngôn nằm im trên người hắn nàng đã không còn phản kháng.
– Người tưởng chiếm được cơ thể của ta thì ta sẽ nghe lời người sao ?
– Không đúng, ta không chỉ chiếm lấy cơ thể của người còn muốn chiếm lấy linh hồn của người.
– Mơ tưởng.
Lý Tinh không trả lời nàng, hắn lấy ra một khối ngọc thạch để bên cạnh bình đan dược.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì ?
Lâm Nguyệt Ngôn vừa nhìn thấy khối ngọc thạch kia lập tức biến sắc, cảm giác bất an mãnh liệt kéo tới.
– Thân thể tuyệt mỹ như thể này không thua gì báo vật tin tưởng có rất nhiều người nguyện ý trả linh thạch để xem rõ nữ nhi giáo chủ Ưng vương giáo.
– Lý Tinh người là một tên khốn kiếp… người giết ta đi.
Nàng bắt đầu khán cự, nàng không muốn để cho bọn nam nhân ngoài kia nhìn thấy cơ thể của mình.
– Người nói xem nếu như Vân Phi nhìn thấy bộ dáng của người bây giờ nàng ấy sẽ có cảm giác như thế nào ?
Lý Tinh vừa nói xong nữ nhân trong lòng đã không còn kháng cự, nàng ngoan ngoãn nằm im như một tiểu miêu mặt hắn xoa nắn.
– Chỉ cần người nghe lời, ta sẽ không bạc đãi người, thả lỏng cơ thể đừng kháng cự.
Cơ thể Lâm Nguyệt Ngôn như đang run rẫy sao đó nàng hoàn toàn buôn xuôi, hai mắt đã đẫm lệ, trên đời này nàng có thể thua bất kì ai ngoài trừ Vân Phi, cho dù có chịu đựng nhục nhã như thế nào nàng cũng không muốn nhìn thấy Vân Phi đắc ý.
Lý Tinh đỡ nàng ngồi lên đùi hắn sao đó hôn lên đôi môi lạnh như băng của nàng, cảm giác mềm mịn ngọt ngào khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng của nàng.
– Người không biết đáp lại sao ?
Nguyệt Ngôn mờ mịt đáp lại đối phương đây là nụ hôn đầu tiên của nàng cho dù Lý Tinh có chỉ dẫn như thế nào nàng cũng vụng về như vậy.
– Người không bằng Vân Phi.
Nguyệt Ngôn nhìn ánh mắt khinh thường của đối phương, ngọc thủ của nàng chủ động ôm lấy hắn nhiệt tình đáp trả Lý Tinh.
– Ân… ư…
Cảm giác tê dại từ đôi môi truyền đền làm nhiệt khí kiềm nén trong cơ thể nàng bùng nổ, đào nguyên dần rỉ nước, gương mặt ẩn chứa xuân tình.
– Cảm giác thế nào ?
Lý Tinh nhìn vẻ mặt đỏ ửng của đối phương thật không ngờ nữ nhân này lại còn có một bộ dạng kiều mị như vậy.
– Đét… cảm giác thế nào ?
Kiều đồn lại truyền đến cảm giác nóng rát làm bên trong cơ thể nàng dâng lên một chút hưng phấn.
– Rất… rất tốt…
– Người có thích không ?
– Ta… ta…
– Đét…
– Thích…
Nguyệt Ngôn cuối đầu giọng nói nhỏ như muối kêu, cảm giác vừa hưng phấn vừa nhục nhã làm cho cơ thể nàng mềm nhũn vô lực dựa vào người hắn.
– Người có muốn không ?
– Ta… ta muốn…
– Người muốn gì ?
– Ta… ta… ta…
Lý Tinh mỉm cười nhìn nàng, nụ cười vô sỉ như mấy tên lưu manh ngoài đường, một tay hắn đưa xuống khẽ chạm vào vùng đào nguyên đã rỉ nước của nàng.
Lâm Nguyệt Ngôn giật bắn người, ánh mắt động tình nhìn Lý Tinh, đối với một phàm nhân như nàng chịu đựng phiêu hương đan đến lúc này đã là cực hạn.
– Ngươi… người tha cho ta… được… được không… ư…
– Chỉ cần người nghe lời mọi chuyện đều có thể.
– Ta sẽ… nghe người…
Lý Tinh thu phiêu hương đang thuận tay giải trừ xuân độc bên trong cơ thể nàng, ngọc thể trong lòng đã lạnh lùng như lúc trước.
– Ngẩn đầu lên.
Lâm Nguyệt Ngôn khẽ ngẩn đầu, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng như thế nhưng bên trong đã có mấy phần hoảng loạn.
– Từ nay về sao ta là chủ nhân của người.
– Chủ… chủ nhân.
– Hôn ta.
Nàng do dự một lúc cuối cùng ôm lấy cổ hắn hôn tới, lần này là nàng chủ động hôn hắn, hai mắt nàng nhắm chặt, từng ngọc lệ lăn trên gương mặt xin đẹp làm vạn người thương xót.
– Cởi y phục.
Lâm Nguyệt Ngôn cuối đầu hai tay từ từ cởi bỏ nội y, ngọc thể ngạo nhân hoàn toàn xuất hiện trước mặt đối phương, ngọc phong xung mãng, eo thon lã lướt, kiều đồn căn mọng, đào nguyên mê người đều hiện ra trước mặt hắn.
Lý Tinh dùng một tay xoa nắng ngực của nàng.
– Người có biết thứ này là gì không ?
– Không… không biết…
– Âm dương phù giống như một linh hồn khế ướt có thể khống chế linh hồn đối phương, nắm quyến sinh sát.
Nàng nghe hắn nói thân thể khẽ rung lên, tuy nàng không biết âm dương phù nhưng nàng lại biết linh hồn khế ướt đáng sợ như thế nào.
– Âm dương phù không chỉ có thể nắm quyền sinh sát còn có thể phế tu vi đối phương cũng có thể giúp người phục hồi tu vi.