– Vân Phi tỷ tỷ không cần phải thất vọng ở đây nhất định còn có linh khí khác.
Vân Phi khẽ lắc đầu vẻ mặt không có một chút nào là thất vọng.
– Thật ra một tiêu của ta không phải là linh khí, có thể tìm được một kiện binh khí cao giai ta đã mãng nguyện rồi.
Lý Tinh khẽ gật đầu thật không ngờ tâm cảnh của nàng lại kiên định như vậy ngay cả linh khí cũng không thể ảnh hưởng.
Mấy ngày này có không ít linh khí được phát hiện nhưng không ai thu được nếu để ý một chút có thể thấy trước khi linh khí rời đi đều bay ngang qua chỗ Lý Tinh, tuy không ai thu được linh khí nhưng lại có mấy người thu được binh khí cao giai giống như trên Triệu Phong kia thu được một thanh kiếm đạt đến hoàng cấp thượng phẩm.
– Đúng là trời không có mắt.
Lý Tinh lẩm bẩm một câu tiếp tục công việc đào đất, hắn cùng sư tỷ đào liên tiếp mấy ngày vẫn không tìm được thứ gì có giá trị.
– Tiểu Lý mau nhìn xem đây là thứ gì?
Lý Tinh nghe sư tỷ nói liền chạy tới kiểm tra.
– Đây có thể là mãnh vỡ của bảo giáp nào đó.
Trong tay hắn là một hình thể lục giác không biết được làm từ thứ gì đến giờ vẫn còn nguyên vẹn không bị một chút tàn phá.
– Thứ này có dùng được không?
– Không thể trừ khi tỷ đào cả bộ bảo giáp kia lên.
Liễu Huân Vũ bỉu môi, vẻ mặt đầy thất vọng, hai tay nàng đã mỏi nhừ vẫn không đào được thứ gì.
– Sư tỷ hay là chúng ta đi đến nơi khác tìm biết đâu sẽ tìm được thứ tốt.
– Cũng được.
Hai người tiến ra đại môn Lý Tinh thả ra một tia khí tức của thần lô đỉnh sao đó nhắm một hướng chạy đi, nữa ngày sao hai người đã chạy đến một ngọn núi, trên núi có một hang động từ dấu vết bên ngoài cho thấy hang động này mới được tạo thành.
– Tiểu Lý cẩn thận, hình như con yêu thú bên trong rất lợi hại.
– Tên này không làm gì được đệ.
Lý Tinh trực tiếp tiến vào bên trong, chỉ một lúc sao đã nhìn thấy một con yêu thú đang nằm ngủ cuối hang động, cả người yêu thú tỏa ra ánh sáng như kim quan, thân hình ẩn hiện thẩm chí có thể nhìn xuyên qua được.
– Thú linh.
Liễu Huân Vũ đứng phía sao hét lên một tiếng làm cho con yêu thủ thức tỉnh, nàng lập tức che miệng, ánh mắt xin lỗi nhìn Lý Tinh.
– Trở về sẽ phạt tỷ sao.
Thú linh khinh ngạc nhìn hai người trước mặt, tại sao nó lại không phát hiện hai người này tiến vào?
– Nhìn cái gì? Còn không mau tiến lại tham kiến chủ nhân?
– Rống…
Lý Tinh nhìn thú linh lao tới lập tức tế ra thần lô đỉnh, khí tức vô thượng phủ xuống hoàn toàn trấn áp thú linh, một lúc sao trên mặt đất xuất hiện một thanh kiếm đang không ngừng rung rẩy.
– Qua đây.
Lý Tinh phẩy tay một cái thanh kiếm kia lập tức bay đến chỗ của hắn, lơ lửng nằm trước mặt, hắn thử cầm lấy thanh kiếm.
– Thật nặng.
Trường kiếm dài gần một thước, chui kiếm màu vàng tỏa ra kim sắc óng ánh, lưỡi kiếm sắc lạnh bên trên còn mang theo hàn quan, Lý Tinh lắc đầu thứ này không hợp với lưu tinh kiếm quyết của hắn.
– Sư tỷ cầm thử xem.
Liễu Huân Vũ nhận lấy thanh kiếm, ngọc thủ vừa chạm vào hai mắt nhất thời sáng ngời.
– Đây là một thanh bảo kiếm.
– Tỷ thích thì cứ giữ lấy mà dùng.
– Ân.
Liễu Huân Vũ gật đầu nhận lấy trường kiếm sao đó lao tới tặng cho nam nhân bên cạnh một nụ hôn, Lý Tinh lập tức đáp trả hai tay bắt đầu thi triển long trảo thủ một lúc sao thân thể Liễu Huân Vũ mềm nhũn dựa vào người đối phương, ánh mắt ẩn chứa xuân tình, đôi môi khẽ mở phát ra thanh âm mê người.
– Ba.
Lý Tinh vỗ kiều đồn của nàng một cái ánh mắt đầy chính khí.
– Trước tiên làm đại sự trước đã.
Liễu Huân Vũ đỏ mặt cuối đầu, nàng không hiểu tại sao bản thân lại ngày càng hoang đường như thế.
– Nhất định là do tiểu Lý ảnh hưởng.
Sao mấy ngày tìm kiếm Lý Tinh đã thu được 5 kiện linh khí trong đó có hai kiện phòng ngự, ba kiện tấn công đều đạt đến huyền cấp nhưng lại không có cái nào vừa ý hắn.
– Lại là nơi này sao?
Phía trước là Lạc Hà cốc lần trước hắn từng tiến vào còn thu được một gốc kim nguyên thụ.
– Cũng tốt, nên đi thăm hỏi bạn cũ một chút.
Liễu Huân Vũ đứng một bên trợn mắt, lúc trước tiểu tử này hành yêu lang thừa sống thiếu chết bây giờ lại có thể mở miệng xưng hô bạn cũ.
Hai người tiến vào bên trong vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lần trước khi bọn rời đi Lang vương đã sắp đột phá không chừng gia hỏa kia bây giờ còn lợi hại hơn Ám Dạ.
– Kì lạ tại sao đệ lại không cảm thấy khí tức của bọn yêu lang.
– Ta cũng không cảm nhận được.
Lý Tinh đi tới chỗ kim nguyên thụ lúc trước hoàn toàn không thấy một con yêu lang nào, giống như bọn chúng chưa từng tồn tại ở đây.
– Có thể bọn chúng đã đi tìm gốc linh quả khác.
Yêu thú chủ yếu là nhờ vào thiên địa linh dược để tiến cấp, Kim nguyên thụ đã không còn ở lại cũng vô dụng.
Hai người tiếp tục tiến sâu vào bên trong, ánh sáng dần mờ đi, tầm nhìn chỉ còn hơn một dặm, xung quanh xuất hiện từng đám sương trắng, khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Lý Tinh đi thêm một lúc thì dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn cảm nhận được một khí tức cường đại truyền đến.
– Đây là khí tức của thú linh.
Phía trước cách hắn vài dặm có một con tử sắc yêu thú đang nằm đó, con yêu thú này so với mấy con lúc trước to hơn mấy lần, khí tức cũng cường đại hơn chứng tỏ phẩm chất linh khí cũng cao hơn, tử sắc yêu thú cảm giác có động tỉnh nó lập tức ngẩn đầu nhìn xung quanh.
– Rống…
– Ta nhìn thấy rồi không cần kêu.
Lý Tinh tế ra thần lô đỉnh, cổ đỉnh xoay tròn trên không tỏa ra khí tức vô thượng, tử sắc yêu thú đứng bên cạnh toàn thân rung rẩy, cái đầu to lớn vừa mới ngẩn lên đã cuối xuống.
– Trấn.
Thân lô đỉnh khẽ rung lên một cái, toàn bộ khí tức vô thượng phủ xuống khí thế bài sơn hải đảo tựa như lôi đình vạn quân đánh tới, tử sắc yêu thú ta rã, trên mặt đất chỉ còn lại một thanh kiếm.
– Linh khí huyền cấp thượng phẩm.
Lý Tinh cầm lấy thanh kiếm, ánh mắt sáng rực như nhìn thấy cửu phẩm linh căn, thanh kiếm chỉ dài hơn 7 tất, chui kiếm có màu tử sắc, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, toàn thân trong suốt có thể nhìn xuyên qua được.
– Truy ảnh kiếm.
Trên chui kiếm có khắc hai chữ truy ảnh, hiển nhiên đây là tên của thanh kiếm này, có truy ảnh kiếm trong tay cho dù là nguyên anh cảnh hắn cũng có sức đánh một trận, đây là sự khác biệt giữa linh khí so với các loại binh khí khác, trong lúc giao chiến hắn hoàn toàn có thể gọi khí linh ra bên ngoài tấn công đối phương nếu hắn nhìn không lầm thì tử sắc yêu thú lúc nãy đã đạt đến nguyên anh đỉnh phong.
Lý Tinh thu truy ảnh kiếm lại vẻ mặt đầy thỏa mảng, lần này tiến vào bí cảnh hắn kiếm được không ít thứ tốt ngay cả cường giả nguyên anh cảnh cũng đỏ mắt.
– Đệ cười không biết mệt sao ?
Liễu Huân Vũ đứng một bên thấy hắn chỉ đứng cười một mình không để ý đến nàng trong lòng vô cùng tức giận.
– Sư tỷ bây giờ chúng ta đi đâu ?
– Ta làm sao biết được.