– Nhạc tiểu thư bây giờ tại hạ có cần quỳ xuống xin lỗi nữa không?
– Tất nhiên, Nhạc gia không phả ai cũng có thể động vào.
Nhạc Tiểu Lam bình tĩnh tiến tới chỉ cần nàng lấy được lưu ảnh thạch sẽ không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ một kim đan cảnh như nàng lại không thể đối phó với hai tên tụ nguyên sơ kì.
Lý Tinh nhìn nàng tiếng lại gần thầm kêu hỏng bét không ngờ nha đầu này lại lớn gan như vậy.
– Nhạc tiểu thư muốn động thủ với tại hạ sao? Tiểu thư chắc chắn có thể thắng được tại hạ?
– Không thử làm sao biết.
– Tiểu thư nên nhớ ta là người của Ưng vương giáo.
– Chỉ là luận bàn một chút không có vấn đề gì.
Nhạc Tiểu Lam phát động khí thế bất cứ khi nào cũng có thể tấn công, Lý Tinh đứng đối diện chịu đòn khí tức kim đan cảnh như núi lớn ép xuống ngay cả cử động cũng khó khăn.
Lý Tinh liếc nhìn Liễu Huân Vũ gật đầu cả hai cùng lúc rút kiếm xong lên, Nhạc Tiểu Lam dừng chân, ngọc thủ hóa chưởng đánh tới chỗ hai người, ba người quần nhau thành một đoàn chỉ qua vài chiêu hai người Lý Tinh đã rơi xuống thế hạ phong, tụ nguyên cảnh so với kim đan cảnh chênh lệch quá lớn cho dù địa cấp công pháp cũng không làm được gì.
Nhạc Tiểu Lam tuy chiếm thượng phong nhưng trong lòng lại rung động mãnh liệt, kiếm pháp đối phương sử dụng vô cùng kì diệu, phối hợp đến mức gần như không có sơ hở nàng chỉ có thể dùng chênh lệch cảnh giới để thủ thắng.
– Công pháp thật lợi hại.
Lý Tinh rống lên một tiếng cả người hắn đột nhiên xuất hiện biến đổi, toàn thân hiện lên hoa văn kì lạ, khí tức tăng lên gấp mấy lần, chân đạp vô ảnh bộ, tay dùng lưu tinh kiếm, chân thị chi nhãn cũng bật lên toàn lực tấn công đối phương.
Nhạc Tiểu Lam cảm nhận khí tức vô thượng ập đến nhất thời không hiểu chuyện gì đan xảy ra, đến khi đối phương công tới nàng chỉ kịp dùng nguyên lực phòng ngự, tạm thời bị áp chế ở thế hạ phong.
– Đại nguyên chưởng.
Nhạc Tiểu Lam hét lên một tiến khí thể toàn thân hoàn toàn bạo phát đánh lui đối phương, ánh mắt nàng nhìn nam nhân đối diện đã khác đi mấy phần.
– Vừa rồi người sử dụng đến cấm thuật?
– Nhạc tiểu thư bây giờ có còn chắc chắn lấy được lưu ảnh thạch hay không?
– Người đưa lưu ảnh thạch cho ta chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua.
Lý Tinh lập tức lắc đầu, nữ nhân này đột nhiên nổi điên đánh hắn một trận làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
– Nếu Nhạc tiểu thư đã không muốn thương lượng vậy tại hạ xin cáo từ, đúng rồi tại hạ Lý Tinh là đệ tử chân truyền của Chu đại sư nếu như Nhạc tiểu thư đổi ý có thể đến Ưng vương giáo tìm ta.
– Khoan đã.
Nhạc Tiểu Lam cố gắn áp chế tức giận, từ trước đến giờ nàng chưa từng chịu thiệt thòi thế này.
– Sư phụ của người là Chu đại sư trưởng lão đan viện của Ưng vương giáo?
– Không sai.
– Người là đan sư làm sao có thể tu luyện vũ kĩ?
– Trên đời có quy định đan sư không thể tu luyện vũ kĩ sao?
– Người…
Luyện đan là một chuyện vô cùng khó, có người dùng cả đời cũng chưa chắc có thể luyện ra một viên đan dược nhưng hắn thì khác, chỉ cần ném linh dược vào thần lô đỉnh hầu như sẽ thành đan, đây chính là vận mệnh, nếu như không có cơ duyên cho dù thiên tài cũng không thể trở thành cường giả.
– Người muốn như thế nào?
– Lưu ảnh thạch không thể tặng cho tiểu thư nhưng có thể bán lại, ta lấy giá hữu nghị 1 vạn nguyên thạch hạ phẩm.
– Người đừng quá đáng.
– Nữ nhi của thành chủ ngay cả một vạn nguyên thạch cũng không có?
Lý Tinh dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn nàng, người gì đâu còn nghèo hơn cả hắn.
Nhạc Tiểu Lam nhìn ánh mắt của đối phương hô hấp trở nên dồn dập nếu như không phải Đông lăng thành cấm giết người nàng nhất định dùng một kiếm chém chết tiểu tử kia.
– 5000 hạ phẩm nguyên thạch.
– 1 vạn không hơn không thiếu.
– 7000 hạ phẩm nguyên thạch.
– Thành giao.
Lý Tinh thu lấy túi trữ vật trước khi đi còn nói một câu suýt khiến Nhạc Tiểu Lam nổi điên.
– Đường đường là tiểu thư thành chủ ngay cả một 1 vạn nguyên thạch cũng không có, chẳng lẽ nàng mạo danh nhi nữ của thành chủ đi lừa gạt?
– Tiểu Lý lần này đệ đắt tội nhiều người như vậy sao này nhất định phải cẩn thận.
– Đệ biết, lần này đệ chỉ giáo huấn tên kia một chút nếu sao này còn dám đánh chủ ý tới tỷ, đệ sẽ cắt luôn của hắn.
– Tỷ thấy đệ càng ngày càng không ra gì.
Liễu Huân Vũ liếc hắn một cái trong lòng như ăn được mật ngọt, mặt ngọc ửng đỏ kiều diễm không thôi.
– Tỷ làm sao vậy? lại cảm thấy không khỏe sao?
– A không có gì, tỷ muốn nghĩ ngơi.
Liễu Huân Vũ vội trốn vào thần lô đỉnh, từ đêm hoang đường hôm trước mỗi lần nàng tiến lại gần Lý Tinh cơ thể không tự chủ phản ứng, cả người giống như không có sức lực chỉ muốn dựa vào đối phương.
Lý Tinh trở lại đại giáo hắn vừa đến trước đại môn thì gặp phải Triệu Phong.
– Triệu sư huynh sao này không cần phải đứng đây đợi đệ nếu để người khác nhìn thấy cũng không tốt lắm.
– Lúc nãy người đã nói gì với Nhạc tiểu thư?
Triệu Phong từ trên nhìn xuống, giọng nói đầy kiêu ngạo.
– Đệ nói huynh là một thiên tài tuyệt đỉnh, tài đức song toàn nhất định tiểu thư phải nắm lấy cơ duyên này nếu không sẽ hối hận.
– Thật sao?
– Tất nhiên là giả, ngu ngốc.
Lý Tinh liếc hắn một cái sao đó đi thẳng vào bên trong.
– Người đứng lại đó cho ta.
Triệu Phong tức giận đuổi theo ánh mắt âm trầm nhìn đối phương.
– Ta muốn luận bàn với người.
– Không rãnh.
– Hừ theo quy luật của bổn giáo chỉ cần đệ tử không chênh lệch một đại cảnh giới đều có thể luận bàn với nhau, ta là sư huynh của người cũng nên chỉ giáo cho người một chút.
– Được thôi đúng lúc ta có vài đan phương không hiểu làm phiền Triệu sư huynh giải thích.
Triệu Phong nghe hắn nói nhất thời sửng sờ, hắn biết đéo gì về luyện đan mà chỉ.
– Người là đệ tử đan viện.
– Ta là đệ tử của Chu đại sư, nè tóm lại người có biết luyện đan hay không? Nếu không biết làm phiền tránh đường.
– Người…
Lý Tinh đi tới vũ điện bàn giao nhiệm vụ sao đó trở lại phòng của mình.
– Lý sư huynh sư phụ có chuyện muốn gặp huynh.
Hắn vừa về đến phòng đã nhìn thấy một tên đan đồng đứng đợi sẵn sao khi hỏi mới biết Chu lão đầu đã về được mấy ngày, lão vừa về đến lập tức sai người đi tìm hắn.
– Sư phụ.
– Ta nghe nói mấy hôm nay người không có ở trong giáo?
– Đúng vậy mấy hôm nay đệ tử ra ngoài rèn luyện.
– Đan sư muốn tiến bộ cũng cần phải có kì ngộ ta không phản đối việc người đi ra bên ngoài nhưng mà thân phận của người có chút đặt thù sao này rời đi phải thông báo cho ta một tiếng.
– Đồ nhi tuân lệnh.
– Người đi theo ta.
Lý Tinh theo Chu lão đầu ra sao núi nơi này là một trong những cấm địa của bổn giáo, người không phận sự cấm vào.
– Giáo chủ Chu Cửu có việc cầu kiến,
– Vào đi.
Bên trong phòng là một giang tỉnh thất yên tĩnh, ngoại trừ trung niên nam tử đang ngồi giữa phòng ra những thứ còn lại đều không đáng giá.
– Tham kiến môn chủ.
– Chu đại sư tiểu tử này là tên đồ nhìn người đã nhắc đến, tu vi có chút không đúng.
– Lý Tinh vừa đột phá tụ nguyên.
– Cũng tốt vừa đủ điều kiện tiến vào Bách luyện bí cảnh.
– Lý Tinh còn không mau tạ ơn giáo chủ.