Lúc trước khi còn ở Đông nguyệt tông mỗi tháng hắn chỉ được phát 10 viên hạ phẩm nguyên thạch, mặt dù Vũ tỷ là thiên tài mỗi tháng cũng chỉ có 15 viên mà thôi, Lý Tinh nhìn túi trữ vật trên tay trong lòng tràn đầy ấm áp thật muốn ôm lấy sư tỷ yêu thương một trận.
– Hai vị khách quan có cần tiểu nhân giúp gì không ?
– Ta muốn bán đan dược.
Lý Tinh lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn bên trong có 10 viên hạ phẩm tụ khí đan.
Tên kia vừa kiểm tra xong vẻ mặt nhìn Lý Tinh trở nên vô cùng cung kính.
– Đan dược này là do công tử luyện chế sao ?
– Không sai.
– Công tử đợi chút để tiểu nhân đi thông báo.
Một lúc sao một lão đầu từ bên trong đi ra trên mặt mang theo nụ cười hòa ái.
– Vị tiểu hữu này ta nghe nói người biết luyện đan có thật hay không ?
– Tiểu bối là đệ tử của Chu đại sư trưởng lão Ưng vương giáo.
– Thì ra là cao đồ của Chu đại sư, lão phu là Ngô Đông quản lí nơi đây.
– Tham kiến Ngô tiền bối.
Ngô Đông khẽ gật đầu cầm lấy bình đan dược trên bàn.
– Hạ phẩm tụ khí đan mỗi viên trị giá 50 hạ phẩm nguyên thạch tiểu hữu thấy thế nào ?
– Thành giao.
Ngô Đông lấy ra một túi trữ vật cùng với một quyển sách đưa cho Lý Tinh.
– Nếu như sao này tiểu hữu muốn bán đan dược hi vọng có thể tới chỗ của lão phu.
– Nhất định.
Lý Tinh cầm lấy quyển sách mở ra xem bên trong toàn bộ đều là tên đan dược bên cạnh còn có giá của chúng, cái menu này đúng là thứ hắn đang cần.
– Không ngờ thánh dược nam nhân lại có giá cao như vậy.
Bên trong quyển sách có cả tên của phiêu hương đan hắn vừa luyện chế, mỗi viên trị giá đến 200 hạ phẩm nguyên thạch.
Lý Tinh chọn mua mấy góc linh dược tốn của hắn hơn một nữa nguyên thạch, hai người vừa rời khỏi Vạn bảo các Liễu Huân Vũ lập tức chặn đường.
– Trả đây.
– Trả… trả gì ?
– Nguyên thạch, tổng cộng 532 hạ phẩm nguyên thạch không được thiếu một viên.
Hắn nhìn bộ dáng uy hiếp của nàng nhất thời có chút không kịp hiểu.
– Chẳng phải lúc nãy tỷ đã tặng cho ta sao ?
– Bây giờ ta muốn lấy lại không được sao ?
Liễu Huân Vũ nhìn bộ dáng của hắn thật muốn đánh cho hắn một trận, lúc nãy nàng nghĩ hắn không đủ nguyên thạch nên mới đem toàn bộ nguyên thạch từ trước tới giờ đưa cho hắn ai ngờ tên này lại là một tiểu thiếu gia, hắn đã có một đóng nguyên thạch vậy mà còn muốn lấy của nàng.
– Tất nhiên là được.
Lý Tinh nói xong lại tiến lại bên cạnh nàng.
– Đệ… đệ muốn làm gì ? đệ không được lại đây.
– Nguyên thạch đệ đã dùng hết giờ chỉ còn cái thân thể này tỷ có muốn lấy không ?
– Không thèm nói với đệ.
Nàng cảm giác không ổn liền xoay người rời đi nếu còn đứng đây nhất định sẽ bị tiểu tử này chiếm hết tiện nghi.
Hai người đi dạo vài vòng bên trong Đông lăng thành, Liễu Huân Vũ quyết định tiêu hết nguyên thạch của Lý Tinh để hả giận, nàng điên cuồng mua sắm nhưng mỗi lần Lý Tinh trả nguyên thạch ánh mắt của nàng như muốn ăn tươi nuốt sống tên kia, toàn bộ linh thạch kia đều là của nàng.
– Sư tỷ hay là chúng ta đi mua vài con tiểu thú thả vào thần lô đỉnh làm bạn với tỷ được không ?
– Đệ đem ta so với nguyên thú sao ? hử ?
– Không có chỉ là đệ sợ tỷ buồn.
– Coi như đệ biết điều.
Lý Tinh nói không sai một mình nàng ở bên trong thần lô đỉnh đúng là rất cô đơn, có vài tiểu thú làm bạn có thể sẽ giảm bớt phần nào.
Hai người tiến vào bên trong Nguyên thú đường nơi này chuyên bán các loại yêu thú đã được thuần phục chỉ cần nuôi dưỡng thành công sẽ mang lại lợi ít rất lớn.
– Tại sao nơi này cái gì cũng mắt hết vậy ?
Liễu Huân Vũ đi một vòng trong nguyên thú đường lập tức từ bỏ ý định, yêu thú ở đây còn mắt hơn linh dược, giá một con ít nhất là 100 nguyên thạch, yêu thú cao cấp giá mấy ngàn nguyên thạch.
– Tiểu Lý chúng ta về thôi, tỷ mệt rồi.
– Cũng được.
Lý Tinh đi theo phía sao nàng bây giờ hắn cũng không còn bao nhiêu nguyên thạch đợi khi luyện xong mấy lò xuân đan lại đến đây mua vài con cho nàng.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì bị hai tên nam tử chặn đường.
– Mỹ nhân không mua được yêu thú sao ? có cần ta mua giúp không ?
– Làm phiền tránh đường.
– Thì ra là một nữ nhân có cá tính, chỉ cần nàng đi theo ta vài ngày ta sẽ giúp nàng mua vài con yêu thú được không ?
– Không cần.
– Nữ nhân Nhạc Hoa ta nhìn trúng trước giờ chưa ai dám phản đối.
– Đó là vì các người chưa gặp sư tỷ của ta.
Lý Tinh tiến ra phía trước ánh mắt khiêu khích nhìn Nhạc Hoa, tên này lại dám đánh chủ ý tới sư tỷ của hắn nhất định không thể tha thứ.
– Tiểu tử ở đây không có chuyện của người mau cút đi.
– Nếu lão tử không đi thì sao ?
– Chỉ là một tên luyện khí cảnh dám càn rỡ trước mặt ta.
Nhạc Hoa vận nguyên lực khí tức tụ linh cảnh bùng phát lao tới tấn công Lý Tinh.
– Có chuyện gì vậy ?
Đúng lúc này một luồn khí thế đột nhiên lao tới đánh văng Nhạc Hoa ra bên ngoài, một trung niên nam tử từ bên trong đi ra.
– Nếu các người muốn đánh nhau thì đi nơi khác đánh đừng phá hỏng chuyện làm ăn của lão tử.
Nhạc hoa từ dưới đất đứng lên ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tinh nhưng lại không dám động thủ.
– Nhạc Hoa đệ bị làm sao vậy ?
Nhạc Hoa vừa nghe được giọng nói này hai mắt liền sáng lên.
– Biểu tỷ.
Nhạc Tiểu Lam từ bên trong Nguyên thú đường đi ra trên tay còn mang theo một con tiểu miêu.
– Đệ lại đi gây chuyện ?
– Không có là bọn họ gây sự với đệ trước.
Nhạc Hoa oan ức chỉ đám người Lý Tinh đang đứng một bên.
– Rõ ràng là người gây chuyện trước.
Liễu Huân Vũ lập tức phản bát, gương mặt tức giận đến đỏ bừng, tên này còn vô sỉ hơn cả tiểu đệ của nàng.
– Đường quản lí thật xin lỗi.
– Không sao, chuyện ở đây các người tự giải quyết nếu muốn đánh nhau thì đi tìm chỗ khác mà đánh.
Đường Nghiêm nói xong liền rời đi bên trong vẫn còn vài con yêu thú cần hắn dại dỗ.
Nhạc Tiểu Lam xoay người nhìn Lý Tinh vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
– Hai người mau xin lỗi tiểu đệ của ta.
– Tại sao ? rõ ràng là bọn họ gây chuyện trước.
– Người của Nhạc gia các người không thể động vào.
Liễu Huân Vũ nghe nàng nói liền tức giận quay mặt đi, muốn nàng xin lỗi tên kia là chuyện không có khả năng.
– Người của Ưng vương giáo cũng không phải ai cũng có thể đụng.
Lý Tinh lấy ra tấm lệnh bài để phía trước, đây là thứ Chu lão đầu cho hắn.
Nhạc Tiểu Lam vừa nhìn thấy lệnh bài vẽ mặt khẽ biến đổi.
– Nể mặt Ưng vương giáo lần này ta không chấp nhất với các người.
Nàng nói xong liền lên ngựa rời đi, Nhạc Hoa cùng tên thanh niên còn lại cũng đuổi theo.
Lý Tinh nhìn Nhạc Tiểu Lam rời đi ánh mắt lóe lên ánh sáng kì dị.
– Đệ còn nhìn gì nữa ? mau đi thôi.
– Nàng ta là lục phẩm linh căn.
– Thật sao ?
Liễu Huân Vũ nghe hắn nói vẽ mặt liền trở nên nghiêm túc, nàng biết lục phẩm linh căn đối với tiểu đệ mình quan trọng như thế nào nhưng vừa nghĩ đến hắn cùng nữ nhân kia trong lòng lại thấy khó chịu.