Lý Tinh vừa rời khỏi trận cung lại không biết phải đi đâu, bây giờ vẫn còn sớm nếu về tổ chức tiệc mừng chúng nữ độ kiếp nhất định sẽ bị các nàng phản đối.
– Không biết Mạc Nguyên thế nào rồi ?
Từ khi tên sắc lang kia rời đi cũng gần nữa tháng, không biết đã được xuất chuồng hay chưa ? Lý Tinh suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được chỗ nào để đi nên quyết định tới chỗ Mạc Nguyên xem thử.
Hắn vừa đi tới đại môn của trận cung thì đụng phải người quen.
– Lưu sư huynh hắn chính là Lý Tinh.
Sử An đứng sao lưng Lưu Vĩ, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Tinh.
– Người đúng là vô dụng ngay cả một tên đệ tử đan viện cũng đấu không lại.
Lưu Vĩ chỉ cần liếc qua một cái là nhìn thấu được lai lịch, tu vi của đối phương, hắn đi tới trước mặt Lý Tinh giọng nói tràn đầy ngạo mạng.
– Tiểu tử gặp được sư huynh sao không chào hỏi ?
– Người không phải là sư huynh của ta, tại sao ta lại phải chào hỏi người.
– Hừ luận bối phận ta lớn hơn người, tu vi của ta cũng cao hơn người, ta còn nhập môn sớm hơn người như vậy đã đủ chưa ?
Lý Tinh lắc đầu.
– Sai, người là nội môn đệ tử ta cũng là nội môn đệ tử, tu vi của người đúng là cao hơn ta nhưng chưa chắc đã đánh thắng ta hơn nữa người làm sao biết được ta nhập môn sao người ?
– Ta năm nay 30 tuổi, 10 năm trước đã gia nhập thánh cung, người chỉ là một tên tiểu tử thì làm sao có thể nhập cung sớm hơn ta ? trừ khi tiểu tử người sinh ra trong thánh cung.
– Ta đúng là không phải sinh ra trong thánh cung nhưng ta vẫn nhập môn sớm hơn người.
Lưu Vĩ nhếch môi kinh thường.
– Ngụy miệng.
– Người năm nay 30 tuổi, 10 năm trước người tiến cung nếu ta tính không lầm thì lúc đó người được 20 tuổi, người 20 tuổi tiến cung còn ta thì chưa tới 18 đã nhập cung nếu tính ra thì ta nhập cung trước người hai năm theo lý người nên gọi ta một tiếng sư huynh.
– Người đang lý luận cái chó má gì vậy ?
Lý Tinh nhìn Lưu Vĩ muốn động thủ lập tức ngăn lại.
– Nếu người không phục thì chúng ta so tài đi, người nào thắng người đó làm sư huynh.
– Người muốn so tài thế nào ?
– Mỗi người luyện một lò đan dược ai luyện thành đan dược trước thì người đó làm sư huynh.
– Người…
Lưu Vĩ nhìn chằm chằm Lý Tinh, bắt một tên trận sư đi luyện đan mà cũng gọi là so tài sao?
– Tại sao ta lại phải làm theo lời người.
Lưu Vĩ lấy ra mấy chục cái trận bàn cằm trên tay. (1 trận bàn = 10 trận kì)
– Chỉ cần người phá được trận pháp của ta thì ta sẽ gọi người một tiếng sư huynh.
Lý Tinh nhìn mấy chục cái trận bàn trước mặt thầm kêu hỏng bét, nhìn tình hình hiện tại rất có khả năng tên này sẽ bài ra một cái địa cấp trận pháp.
– Dừng tay.
Một giọng nói nhẹ nhàn cất lên, đối với Lý Tinh chẳng khác gì tiếng trời.
Hiểu Như đi tới bên cạnh Lý Tinh, tiểu mỹ nhân ủy khuất nhìn hắn.
– Lý công tử sư tỷ sợ công tử bị lạc đường nên bảo Hiểu Như đến dẫn công tử rời đi, không ngờ công tử lại đi nhanh như vậy khiến tiểu nữ đuổi theo thật mệt.
– Muội đến rất đúng lúc bây giờ ta không biết phải đi đâu, làm phiền muội dẫn đường.
Hiểu Như khẽ gật đầu sao đó đi trước dẫn đường cho Lý Tinh.
– Đứng lại.
Lưu Vĩ xuất hiện trước mặt hai người, hắn đường đường là thiên tài trận pháp chỉ cần liếc qua một cái thì đã nhìn rõ đối phương muốn làm gì.
– Muốn đi cũng được nhưng tiểu tử người phải bước qua trận pháp của ta.
– Không phải nguyên văn là “bước qua xác của ta” sao?
– Hử?
– Đệ chỉ cảm thấy sư huynh đúng là thiên tài, không những am hiểu trận pháp mà ngay cả ngữ pháp cũng thông thạo.
Lý Tinh khẽ kéo góc áo của tiểu mỹ nhân bên cạnh.
– Hiểu Như có cách nào rời đi không?
– Hay là công tử giải trận pháp của sư huynh thử xem.
– Muội đang nói đùa có phải không? Tuy ta là thiên tài tuyệt thế nhưng cũng chưa tới mức nghịch thiên như muội nghĩ.
Thật ra hắn hoàn toàn có thể giải được đại trận trước mắt nhưng nếu làm không cẩn thận sẽ bị tên Lưu Vĩ kia nhận ra trên người có bảo vật, thất phu vô tội hoài bích có tội hắn còn chưa ngốc tới mức tự lấy đá đập vào chân mình.
Hiểu Như nghe hắn nói nàng chợt nhận ra nam nhân trước mặt chỉ có tu vi kim đan trung kì còn thấp hơn tu vi của nàng thì làm sao có thể phá được địa cấp trận pháp.
Từ khi nàng quen biết hắn thì chưa từng thấy chuyện gì có thể làm khó hắn, trong lòng nàng có cảm giác nam nhân trước mặt vô cùng thần kì đến mức có thể giải quyết tất cả mọi chuyện nên mới nói ra những lời như thế.
– Là Hiểu Như hồ đồ.
Lý Hiểu Như ngẫn đầu nhìn Lưu Vĩ.
– Lưu sư huynh lúc nãy muội có nghe nói Đường sư tỷ muốn tìm người cùng sư tỷ lên trận sơn, sư huynh đã biết tin này chưa ?
– Thật sao ?
– Hình như là sư tỷ phụng lệnh của trưởng lão lên trận sơn để bài trận chiêu đồ, sư tỷ nói chuyện này rất quan trọng một mình sư tỷ sợ không thể giải quyết nên muốn nhờ mấy vị sư huynh trợ giúp.
Lưu Vĩ nhíu mày, hắn biết nữ tử trước mắt chính là thân tín của Đường Tử Kiều những lời nàng nói không thể không tin.
– Đa tạ sư muội nhắc nhỡ, sao này có chuyện gì muốn giải quyết thì đến tìm sư huynh.
Lưu Vĩ nói xong liền thu trận rời đi. Lý Tinh nhìn bộ dáng như mèo thấy mỡ của đối phương liền tốt bụng nhắc nhỡ Hiểu Như.
– Tên này chắc chắn có ý đồ bất chính, muội với sư tỷ phải cẩn thận đề phòng hắn.
Hiểu Như khẽ nở một nụ cười.
– Thật ra thì bên trong trận cung có rất nhiều sư huynh muốn cùng sư tỷ kết thành đạo lữ, những chuyện như thế này sư tỷ đã gặp rất nhiều nên công tử không cần lo lắng.
Lý Tinh gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, Đường Tử Kiều đúng thật vô cùng xinh đẹp hơn nữa nàng còn là một nữ nhân cơ trí nếu có nàng trợ giúp chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, đáng để đám người kia theo đuổi.
– Vậy còn muội thì sao ? chắc là cũng có không ít đồng môn theo đuổi đúng không ?
Hiểu Như nghe hắn nói mặt ngọc thoáng ửng đỏ.
– Muội sao có thể so với sư tỷ.
– Sao lại không thể ?
Lý Tinh dùng cặp sắc nhãn của mình cẩn thận đánh giá tiểu mỹ nhân trước mặt.
– Hiểu Như nhà ta lớn lên xinh đẹp, trong sáng, duyên dáng, đáng yêu như thế này sao lại không có ai thích ? hèn gì trận pháp của bọn chúng lại kém như vậy thì ra là ánh mắt có vấn đề.
– Công tử mau đi thôi.
Lý Hiểu Như nói xong liền đi trước dẫn đường ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn nam nhân bên cạnh, lòng nàng như có thứ gì đó đang lang tỏa, trái tim nhỏ bé đập liên hồi không cách nào dừng lại được.
– Chẳng lẽ ta thật sự có cảm tình với Lý công tử ? không thể, ta chỉ mới gặp mặt công tử hai lần thì sao có thể.
Nàng tự tìm lý do để trấn an bản thân nhưng mỗi lần nghĩ tới Lý Tinh thì trái tim lại mất kiểm soát.
Lý Tinh đi theo phía sao Hiểu Như, từ khi hai người rời trận cung thì nàng không còn nói chuyện với hắn, cứ như vậy mà bước đi.
– Không lẽ lúc nãy lão tử nói gì sai sao ?
Lý Tinh suy nghĩ một lúc cũng không phát hiện ra vấn đề, mọi thứ hắn làm đều giống như tổ huấn ghi lại nếu có sai cũng là mấy lão đầu kia sai.