Lý Tinh nhìn lam thụ ngày càng nhiều, cảm giác có chút không ổn nếu tiếp tục tấn công hắn sẽ bị trận pháp vây khốn.
– Lão tử không ra oai các người tưởng ta dễ bị hiếp sao?
Lý Tinh thu lại truy ảnh kiếm, trên tay xuất hiện một cái đan đỉnh màu vàng, chân đạp vô ảnh bộ lướt đi, hắn vừa di chuyển vừa dùng chân thị chi nhãn tìm mắt trận.
– Chính là chỗ này.
Hoàng kim cửu long đỉnh đập thẳng vào mắt trận xuyên qua bức tường màu lam bay vào một cái biệt viện gần đó.
– ẦM…
Mặt đất khẽ chấn động, biệt viện bị hoàng đỉnh va vào sập hơn một nữa, khốn trận tan vỡ, lam thụ cũng biến mất, một đám người từ bên trong lao ra, trên tay đều mang theo trận kì.
– Tên nào phá nhà của ta?
Từ bên trong đống phế tích truyền ra tiếng thét như mãnh thú, mặt đất lại chấn động, một tên đại hán từ bên trong bò ra, ánh mắt hung hăng nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại trên người Lý Tinh.
– Tiểu tử đan cung là người phá nhà của ta có phải không ?
Lý Tinh lập tức lắc đầu, hắn chỉ hai tên đang đứng trước mặt.
– Không phải đệ làm, là hai vị huynh đệ này vừa bài trận ở đây.
– Thật không ?
– Không tin sư huynh có thể hỏi bọn họ.
Điền Quan quay qua nhìn hai tên kia.
– Hai anh em nhà họ Nguyên các người vừa bài trận trước nhà của ta sao ?
Nguyên khôi, Nguyên Lang gật gật đầu, đúng là bọn họ vừa mới bài trận ở đây.
Điền Quan nhìn hai người thừa nhận vẻ mặt càng thêm đáng sợ.
– Được, được lắm hôm nay cho dù tên Sử An kia có ở đây ta cũng không tha cho hai người.
Điền Quan lấy ra mấy chục cái huyết kì cấm xuống đất lập tức có mấy đám huyết vụ không biết từ đâu xuất hiện bao phủ mấy dặm xung quanh.
– Huyền cấp trung phẩm huyết sát trận.
Nguyên Khôi, Nguyên Lang lui lại phía sao, cả hai cùng lấy ra hộ thân trận bàn dán lên người.
– Điền sư huynh đừng động thủ, là An sư huynh ra lệnh cho bọn đệ bài trận ở đây.
– Tên Sử An đó muốn gây chuyện với ta sao ?
– Không phải, An sư huynh bảo bọn đệ không cho người ngoài tiếp cận Lý sư tỷ.
– Ta mặt kệ tên kia muốn làm gì, đánh trước rồi nói.
– Đúng vậy, nam nhân động khẩu không động thủ đã động thủ thì không động khẩu, Điền sư huynh đệ ủng hộ huynh.
Lý Tinh đứng một bên ra sức cổ vũ, hắn càng nhìn càng thấy tên to con này hợp gu với hắn.
Điền Quan trợn mắt nhìn Lý Tinh.
– Tiểu tử nói không sai, có muốn cùng ta đánh bọn chúng không ?
– À không cần đâu, đệ không thích đánh người.
– Vậy người đứng ở đó nhìn ta đánh bọn chúng.
Điền Quan lấy ra hai hình nhân ném vào huyết vụ, hai hình nhân vừa chạm đất liền hấp thu huyết vụ xung quanh, thân thể càng lúc càng lớn.
Mấy tên xung quanh nhìn hai huyết y nhân vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
– Xem ra Điền sư huynh thật sự ra tay, chẳng lẽ sư huynh không sợ đắt tội với An sư huynh sao ?
– Tên Sử An kia sao có thể so với Điền sư huynh.
– Chỉ tội cho khoai lang nhà chúng ta không biết lại phải nằm giường bao lâu.
Anh em nhà họ Nguyên nhìn hai huyết y nhân lao tới liền lấy ra thêm mấy cái trận kì hộ thân nhưng cũng không giúp được gì, kết quả là bị huyết y nhân đánh tới nói không ra lời.
– Dừng tay.
Đúng lúc này có một nam một nữ từ bên trong đi ra, nam anh tuấn tiêu soái, nữ ngây thơ đáng yêu nhìn qua giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Điền Quan nhìn qua thanh niên anh tuấn sao đó lại tiếp tục ngồi im như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sử An lấy ra một cái trận bàn ném vào giữa huyết vụ, trận bàn lóe lên vài cái rồi biến mất.
– Sao lại như vậy ?
– Chút tiểu thuật của người mà muốn phá huyết sát trận của ta sao ? nằm mơ.
Nữ tử bên cũng lấy ra một cái trận kì ném vào trong huyết vụ, trận kì chưa kịp lóe sáng thì huyết vụ đã biến mất.
– Tạo nghệ trận pháp của Lý sư muội đúng là lợi hại.
Mấy tên đứng bên cạnh nhìn Điền Quan thu lại huyết sát trận đều trợn mắt há mồn, không ngờ sư huynh của bọn chúng còn là cao thủ tình trường.
Lý Hiểu Như đỏ mặt cuối đầu, có nhiều người dùng ánh mắt kì lạ nhìn nàng như vậy khiến nàng có chút không quen.
Huyết vụ tan đi để lộ ra hai tên nam nhân đang nằm ôm nhau trên đất nếu không có bộ dáng thê thảm bên ngoài nhất định mọi người sẽ cho rằng hai tên này có sở thích vô cùng đặt biệt.
Sử An nhìn bộ dáng thê thảm của bọn họ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
– Điền Quan người dám ra tay đã thương đồng môn, người có biết tội của mình không ?
– Ai bảo bọn họ phá nhà của ta.
– Cho dù là như vậy người cũng không nên đánh trọng thương bọn họ.
Điền Quan trợn mắt nhìn Sử An.
– Không lẽ ta phải ngồi yên nhìn bọn họ đập nhà của mình rồi sao đó vỗ tay khen hay sao ?
– Người có thể báo chuyện này cho chấp sự đại nhân giải quyết.
– Lão tử không thích, được không ?
Lý Hiểu Như nhẹ nhàn bước ra đứng giữa hai người.
– Hai vị sư huynh chuyện này chắc là có ẩn tình gì đó hay là đợi chấp sự đại nhân đến giải quyết có được không ?
– Hiểu Như nói không sai, mọi chuyện nên để chấp sự đại nhân đến giải quyết.
Lý Tinh từ trong đám người bước ra tươi cười nhìn mọi người, vở kịch này hắn đã xem chán rồi cũng nên đến lúc kết thúc, hắn đi tới bên cạnh Lý Hiểu Như.
– Chuyện ở đây để hai vị sư huynh giải quyết là được, chuyện của chúng ta vào phòng rồi nói.
Lý Hiểu Như vừa nhìn thấy Lý Tinh hai mắt liền sáng lên, cuối cùng nam nhân này cũng chịu tới gặp nàng.
– Lý công tử đến khi nào ?
– Ta vừa đến thì đúng lúc gặp mấy người này đang tranh cãi, trong lúc ta đang tìm cách giúp bọn họ hòa giải thì gặp muội.
– Lý công tử có thể cùng tiểu nữ đến một nơi được không ?
Lý Tinh hiếp mắt nhìn nàng.
– Nơi nào ? muội không định lừa ta đó chứ ?
– Không có.
Hiểu Như lập tức lắc đầu, nàng sợ hắn hiểu lầm giọng nói có chút khẩn trương.
– Là sư tỷ của Hiểu Như muốn gặp công tử.
– Ta chỉ đùa thôi, mời tiên tử dẫn đường.
– Làm phiền công tử.
Nàng nói xong liền đi trước dẫn đường nhưng vừa đi được vài bước thì bị một đám người chặn lại, cầm đầu là Điền Quan cùng Sử An.
Điền Quan dùng đôi mắt to như chiếc chuông đồng nhìn chằm chằm Lý Tinh làm hắn có giác không khác gì một con mãnh thú đang nhìn.
– Người là Lý Tinh ?
– Đúng vậy, sư huynh biết đệ sao ?
– Ta muốn khiêu chiến với người, có dám tiếp chiến không ?
Mấy tên đứng phía sao nghe Điền Quan nói lập tức hưởng ứng.
– Bọn ta cũng muốn khiêu chiến với người.
– Nếu không dám ứng chiến thì mau cút đi.
– Đúng vậy, người không xứng với Lý sư tỷ…
Lý Tinh liếc nhìn nữ nhân bên cạnh cuối cùng hắn cũng biết cái gì gọi là hồng nhan họa thủy.
– Tổ thần nói không sai, muốn tìm phiền phức chỉ cần đi gần mỹ nhân là được.
Hiểu Như muốn giải thích với Lý Tinh nhưng nàng vừa nhìn hắn đúng lúc hắn cũng đang liếc nhìn nàng nên không biết làm sao mở lời.