Một lúc sao hai tên hắc y nhân trở lại còn mang theo cả truyền ảnh thạch đưa cho Trịnh Thiên Quân.
– Đây là tin tức đan cung truyền tới.
Truyền ảnh thạch lơ lửng trên không phát ra từng tia sáng mờ ảo sao đó là cảnh tượng đan cung xuất hiện trước mặt mọi người, trước đại môn của đan cung Lý Tinh cõng theo một hắc y nhân như một cơn gió lướt qua tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Trịnh Thiên Quân vẫn nhận ra hai người.
– Sư huynh nhìn bộ dáng của hắn hình như bị thương không nhẹ.
– Đến đan cung.
– Huynh muốn tới thăm hắn sao ?
– Ta muốn biết kẻ nào lại dám truy sát đệ tử của thánh cung.
Đan cung.
Khi Lý Tinh về phòng đã là lúc nữa đêm, nhìn truyền tin thạch trên cửa phòng phát sáng hắn tiện tay thu khối linh thạch sao đó bước vào phòng.
Lý Tinh đặt Băng nhi nằm lên giường còn hắn thì tìm một chỗ vừa vận công trị thương vừa xem truyền tin thạch.
– Là người của trận viện đến tìm, chút nữa là đã quên luôn chuyện này.
Hắn dự định cùng tam sư huynh đi thăm dò đám đan sư kia xong thì sẽ tới trận viện tìm tiểu mỹ nhân nhưng không ngờ giữa đường lại đụng phải đám hắc y nhân kia.
– Ui…
Lý Tinh sờ tay lên ngực nơi đó vẫn còn một vết bầm khá lớn nhưng vết thương này chẳng là gì so với vết thương lòng của hắn.
Chuyện hắn bị ám sát chắc chắn sẽ không giấu được cho nên hắn quyết định mượn nước đẩy thuyền, đã làm thì phải làm cho lớn.
Nếu đã có người ám sát thì nhất định phải có người bị thương mà tên bị thương chắc chắn là Lý Tinh nhà ta nên hắn quyết định sẽ giả bị thương.
Tháp linh nghe Lý Tinh nói liền tốt bụng nhắc nhở.
– Mấy tên kia gian xảo như hồ li chỉ sợ không dễ lừa bọn chúng.
– Lão tháp nói không sai dù sao tiểu tử người có thần lô đỉnh trong tay, lo gì.
Lý Tinh nghe hai gia hỏa kia nói cũng có lý, hắn có thần lô đỉnh cho dù trọng thương tới đâu cũng chữa khỏi chỉ cần không chết là được.
Sao khi suy nghĩ một lúc Lý Tinh quyết định làm theo lời hai gia hỏa kia, hắn chạy đi tìm chúng nữ nhờ các nàng ám sát mình.
– Người chạy đi đâu vậy ?
– Ta đi nhờ người đánh mình.
– Các nàng bị âm dương phù khống chế làm sao có thể ra tay với người.
Lý Tinh gật gật đầu đồng ý.
– Người nói không sai, các nàng yêu ta như vậy làm sao nỡ ra tay, không lẽ phải đi nhờ tiểu lang sao ?
– Không thể, tiểu tử người bị ám sát chứ không phải bị chó cắn.
– Cũng đúng, vậy phải làm sao đây ?
– Không phải còn có ta sao ?
Tháp Linh đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
– Chuyện này lão phu giỏi nhất, giao cho lão phu là được.
Lý Tinh nhìn bộ dáng nhiệt tình của hai gia hỏa trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
– Hai vị đại ca các người đều là thần khí đó, tiểu đệ còn có mấy thê tử xinh đẹp đang chờ xin hai vị đại ca tha cho đệ đi.
– Đừng quên người là chủ nhân của bọn ta.
– Tiểu tử người thấy binh khí đánh chết chủ nhân bao giờ chưa ?
Lý Tinh nhíu mày, thật sự hắn chưa từng thấy binh khí đánh chết chủ nhân bao giờ.
– Thật sự không chết sao ?
– Chắc chắn không chết.
– Lão phu dùng danh dự mấy ngàn vạn năm của mình để đảm bảo.
Hắn nghe hai tên khí linh liều mạng đảm bảo, vẻ mặt trở nên do dự.
– Không chết thật sao ?
– Người thử rồi chẳng phải sẽ biết sao ?
– Thử một cái cũng không tốn nhiều thời gian.
Lý Tinh gật gật đầu thầm nghĩ bây giờ sẽ cho mấy lão đầu đó đánh thử trước nếu không đau thì dùng cách này nếu đau thì sẽ nghĩ cách khác.
– Được.
– ẦM… úi đợi…
– ẦM… ẦM… ẦM…
Lý Tinh lấy ra một bình phục thương đan, nhìn viên đan dược trong tay trong đầu lại nhớ tới gia hỏa đỉnh linh khốn kiếp kia, ánh mắt hắn trở nên âm trầm đáng sợ.
– Thù này không báo lão tử thề không làm người.
Lý Tinh bóp nát viên đan dược trong tay từ từ thoa lên vết thương trước ngực, hai mắt nhắm khẽ tận hưởng cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân.
– Hai tên này không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao ?
Mấy vết thương trên người tuy được bôi đan dược vài lần nhưng cảm giác đau đớn vẫn không giảm, nhất định là do hai gia hỏa kia giở trò.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một lão đầu từ bên ngoài bước vào, lão nhìn qua căn phòng vài lần cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Tinh, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.
– Sao người vẫn còn sống ?
Lão đầu bước tới bên cạnh hắn, mỗi bước đi đều để lại một tàn ảnh phía sao, lão nhìn Lý Tinh từ trên xuống dưới sao đó lại nhìn từ dưới lên trên như muốn nhìn rõ toàn bộ cơ thể của hắn sao khi quan sát một lúc đôi mắt đục ngầu của lão khẽ nhíu lại.
– Nội tạng bị thương khá nghiêm trọng, nguyên hồn cũng bị tổn thương, ca này không dễ trị.
Lão đầu đứng lẩm bẩm một lúc sao đó lại quay qua trừng mắt Lý Tinh.
– Tiểu tử có muốn giải thoát không ?
Từ khi lão đầu này bước vào phòng thì Lý Tinh đã biết sẽ có chuyện không hay xảy ra, cũng mai là hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nếu không đã bị lão giải thoát cmn rồi.
Lần trước gặp lão ở thư phòng khi đó hắn còn là thanh niên trai tráng nên bị lão trừng vài cái cũng không sao nhưng bây giờ bản thân đang trọng thương nếu bị lão trừng thêm vài cái cho dù thần lô đỉnh cũng không cứu được.
– Tiền bối có thể cho tiểu bối hỏi một câu không ?
– Có phải người muốn hỏi cách giả thoát nào tốt nhất đúng không ? Đợi ta nghĩ cái đã.
– Ặc không phải, tiểu bối muốn hỏi giữa tiền bối cùng tiểu bối có quan hệ gì không ?
Lão đầu nghe hắn hỏi không cần suy nghĩ liền trả lời.
– Ta làm sao có quan hệ với một tên vô danh tiểu tốt như người.
– À vậy thì tốt.
– Hửm ?
– Ý của tiểu bối là trí nhớ của tiền bối rất tốt.
Lý Tinh đợi vẻ mặt của lão dịu đi tiếp tục nói.
– Nếu như tiểu bối cùng tiền bối không có quan hệ vậy chuyện của tiểu bối cũng không có quan hệ với tiền bối đúng không ?
– Không sai.
– Vậy tiền bối cũng không cần giải thoát cho tiểu bối đúng không ?
– Không đúng.
– Cho nên chuyện… hả tại sao lại không đúng ?
– Mấy hôm trước lão sư phụ người có tới tìm ta, hắn nhờ ta coi chừng đám đệ tử của hắn nhất là tên hắn vừa nhận nếu bây giờ hắn trở về thấy người bị trọng thương không phải là danh dự của ta sẽ bị mất hết sao ?
– Thì ra là vậy.
Lý Tinh gật gật đầu cuối cùng hắn cũng hiểu ra mọi chuyện, lão sư phụ đúng là biết tìm người bảo kê, lúc bị ám sát thì không thấy đâu đợi khi trở về thì muốn giúp hắn giải thoát, không biết đây là loại bảo kê gì nữa.
Lão đầu lại trừng mắt nhìn Lý Tinh, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
– Người đã nghĩ xong chưa ?
– Vẫn chưa.
– Còn bao lâu nữa ?
Lý Tinh nhìn lão đầu một lúc rồi trả lời.
– Chắc khoảng vài chục năm.