Tống Dung thoáng cái xuất hiện trước mặt Lý Tinh, khoảng cách giữa hai gần đến mức ngực của hắn cũng sắp chạm vào đỉnh ngọc phong của nàng.
– Sư… sư tỷ còn chuyện gì sao ?
– Đệ sợ ta tới như vậy sao ?
– Đúng… không đúng…
Ngọc thủ của nàng khẽ chạm vào ngực Lý Tinh, khóe môi khẽ cong lên.
– Nguyên lực của đệ sao lại loạn như vậy ? có cần tỷ giúp không ?
– Không cần, đệ ổn.
– Sao khi thánh cung chiêu đồ thì bí cảnh sẽ được mở ra, mỗi lần bí cảnh mở đều do ta dẫn đội, đệ vừa bái sư xem như là tân đệ tử cũng sẽ do ta dẫn đội.
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn.
– Đệ có ý kiến gì không ?
– Không có.
– Khi nào bí cảnh mở sư tỷ sẽ thông báo cho đệ.
Tống Dung nói xong liền lắc eo rời đi để lại mùi hương quyến rũ lang tỏa khắp căn phòng.
Lý Tinh ngẩn người một lúc đến khi tỉnh lại thì chỉ còn một mình hắn bên trong căn phòng.
– Hù, nguy hiểm thật.
Hắn đã sớm biết vị sư tỷ này không đơn giản không ngờ nàng lại đánh chủ ý lên người của hắn, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, nam nhân sỉ khả sát bất khả nhục.
– Lão hổ không ra oai thì các người tưởng là mèo bệnh sao ? đợi đó.
Khi Lý Tinh rời phòng thì Liễu Tuyết Nghiên vẫn đứng đợi bên ngoài, phía sao nàng là hai tỷ muội Tiểu Như, Tiểu Hà.
– Lý công tử trước khi sư phụ rời đi có nói công tử đã đổi ý không biết có thật không ?
– Chuyện này đệ sẽ suy nghĩ lại.
– Đa tạ công tử giúp đỡ, đây là chút lòng thành của tiểu nữ xin công tử nhận lấy.
Liễu Tuyết Nguyên lấy ra một cái giới chỉ đưa cho Lý Tinh, không cần biết bên trong là thứ gì chỉ cần chiếc giới chỉ trên tay nàng đã đáng giá mấy trăm vạn trung phẩm nguyên thạch.
– Thành ý của sư tỷ tiểu đệ vẫn chưa thể nhận, cáo từ.
Lý Tinh nói xong liền rời đi trước sự ngỡ ngàn của đám người Liễu Tuyết Nghiên cùng với hai gia hỏa bên trong thần lô đỉnh.
– Tiểu tử hôm nay người bị làm sao vậy ? ngay cả nguyên thạch cũng không nhận.
– Chẳng lẽ hai người quên bên trong tổ huấn có ghi quà của mỹ nhân không thể nhận sao ?
– Có tổ huấn như vậy sao ?
– Hai người không nhận truyền thừa làm sao mà biết được.
Đỉnh linh nghe Lý Tinh nói liền không phục.
– Tiểu tử người thì biết cái gì ? ta đi theo 9 vị tổ thần hàng vạn năm làm gì có tổ huấn nào ta lại không biết.
– Điều đó chứng tỏ huynh đệ đã già rồi, rất nhanh sẽ hết hạn sử dụng hắc hắc…
Sao khi rời khỏi chỗ của Liễu Tuyết Nghiên, Lý Tinh đi thẳng tới chỗ của Triển Minh, hôm nay hai người sẽ xuất cung tra xét tình hình của mấy tên đệ tử chuẩn bị tham gia khảo thí.
Triển Minh đợi nữa canh giờ vẫn không thấy Lý Tinh đến làm lão còn tưởng hắn ngủ quên nên chuẩn bị đi tìm, lão vừa ra khỏi đại môn thì đúng lúc gặp phải Lý Tinh.
– Lý sư đệ cuối cùng đệ cũng tới.
– Tam sư huynh thật xin lỗi, lúc nãy tứ sư tỷ tìm đệ nói chút chuyện không ngờ lại tốn nhiều thời gian đến như vậy.
– Tứ sư muội tìm đệ nói chuyện gì ?
Trong số đệ tử của Liễu Đồng người có thiên phú cao nhất là đại sư huynh Vương Lăng nhưng người được lão sư phụ sủng ái nhất chính là tứ sư muội Tống Dung, ngay cả khu dưỡng dược cũng ban tặng cho nàng nên Triển Minh còn kiên kị nàng hơn cả đại sư huynh.
Lý Tinh mỉm cười nhìn Triển Minh.
– Tứ sư tỷ biết tin đệ giúp sư huynh chiêu đồ nên muốn nhờ đệ để ý vài hạt giống tốt giúp tỷ.
– Là chuyện này sao ?
Triển Minh nghe sư đệ nói, ánh mắt lóe lên một cái.
– Tứ sư muội thật sự nói vậy sao ?
– Đúng vậy đó nhưng mà đây là lần đầu đệ chiêu đồ chỉ sợ làm sư tỷ thất vọng.
– Sư đệ yên tâm, chuyện này sư huynh sẽ giúp đệ.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt nhiệt tình của lão, đột nhiên hắn cảm thấy có thêm một vị sư huynh cũng không tệ.
Trước khi thánh cung chiêu đồ diễn ra phần lớn đệ tử đại giáo, đại tộc, tán tu… đều tập trung bên trong Trấn Thiên thành, Lý Tinh cùng Triển Minh thông qua truyền tống trận đi tới phía đông của đế thành. Đông thành là nơi tập trung linh dược của đế thành nên toàn bộ đan sư đều tập trung ở đây, ngay cả mấy tên mới tới cũng chui vào đây.
Hai người vừa bước vào đông thành thì Lý Tinh cảm giác có gì đó không ổn.
– Tam sư huynh bây giờ chúng ta sẽ đi đến chỗ của bọn họ sao ?
Mỗi lần thánh cung chiêu đồ số lượng đan sư đến tham gia không có mấy ngàn thì cũng có mấy trăm nếu đi tới từng chỗ để kiểm tra thì không biết phải kiểm đến khi nào.
– Sư huynh đã hẹn trước với bọn chúng, đệ chỉ cần đi theo huynh quan sát là được.
– Đệ hiểu rồi.
Hai người đi thêm một lúc thì tiến vào bên trong một khách điếm sang trọng của đế thành, tên tiểu nhị vừa nhìn thấy hai người tiến vào liền tươi cười chạy đến.
– Triển tông sư mời vào, mời vào.
– Người đã tới chưa ?
– Mọi người đã tới đông đủ, mời tông sư lên lầu.
Lý Tinh đi phía sao cẩn thận đánh giá xung quanh, nơi này nhìn qua thì vô cùng sang trọng nhưng so với Thiên Hương lâu thì kém xa, bảo thạch chỉ có vài viên, mỹ nhân thì không có một người.
– Tông sư, mọi người đang ở bên trong.
Ba người dừng lại trước một căn phòng, bên ngoài có mấy tên hộ vệ đang canh giữ.
Triển Minh xoay người nhìn Lý Tinh.
– Sư đệ bên trong đều là đan sư, hộ vệ của đệ không thể vào được.
– Các người ở bên ngoài đi, không có lệnh của ta thì không ai được vào.
– Tuân lệnh.
Triển Minh gật đầu đẩy cửa bước vào, bên trong căn phòng khá rộng có mười mấy lão đầu đang ngồi chơi xơi nước sao lưng có vài thanh niên bưng nước cho lão xơi.
Cửa phòng mở ra, mấy lão đầu vừa nhìn thấy người tiến vào liền đứng lên hành lễ.
– Triển tông sư, đã lâu không gặp.
– Các vị đạo hữu đã lâu không gặp, mời ngồi.
Triển Minh đi thẳng vào phòng ngồi ngay chủ vị, Lý Tinh đi theo phía sao hai mắt liếc nhìn xung quanh.
– Tiểu hữu sư phụ của người đã an toạ, người còn đứng đó làm gì ?
– Khục… khục… Hà huynh đừng hiểu lầm, vị này là thất sư đệ của ta.
Triển Minh vừa ngồi xuống, tay còn chưa chạm chung trà đã bị lão nói đến sặc ra.
Hà Côn nghe Triển Minh nói liền ngẩn ra, bộ dáng của mấy lão đầu bên cạnh cũng không khác mấy, tiểu tử trước mặt nhìn sơ qua thì không khác gì đệ tử của bọn họ không ngờ lại là đệ tử của một trong ngũ đại trưởng lão đan cung.
– Tiểu hữu thất lễ thất lễ, lão phu Hà Côn là trưởng lão Vô Phong giáo, không biết tiểu hữu xưng hô thế nào ?
– Hạ Côn ?
Lý Tinh khẽ nhíu mày, trên đời lại có cái tên mất nam tính như vậy sao ?
– Là Hà Côn.
– Tiểu bối Lý Tinh.
Hà Côn gật gật đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Lý Tinh.
– Lý tiểu hữu thần thái ngút trời vừa nhìn đã biết là thiên kiêu chi tử, Liễu tông sư đúng là có ánh mắt nhìn người.
– Không sai, không sai.
Triển Minh nhìn mấy lão đầu còn lại định hùa theo liền lên tiến ngăn cản.
– Các vị đạo hữu thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng bắt đầu.
Lão nói xong thì lấy ra một cái ghế để bên cạnh.
– Lý sư đệ ngồi đây đi.
– Đa tạ tam sư huynh.