Làng da của Ám Dạ cũng trắng không thua gì tỷ tỷ nàng nhưng hắn lại không biết ai trắng hơn nếu có cơ hội thì tốt nhất nên để hai nàng nằm chung một giường để hắn tiện so sánh.
Lý Tinh nhìn ngọc thể bị sờ đến ửng hồng liền biết thời cơ đã đến, thân thể hắn lùi xuống phía dưới chuẩn bị tiến quân cửa ải cuối cùng của nàng, nhìn đôi chân thon dài đang thẹn thùng che đi đào nguyên thần thánh nhiệt khí trong người vô hạn tăng lên.
Đại sắc thủ nhẹ nhàng tách ra đùi thon mở đường tiến vào tiểu Nguyệt sâm lâm, đào nguyên của nàng không rậm rạp như Ám Dạ chỉ có một mãnh đen thưa thớt che đi che đi khe nhỏ màu hồng đang rỉ nước bên dưới.
– Đừng…
Ám Nguyệt khẽ lắc eo, nghiên mình che đi đào nguyên của nàng, bị một nam nhân nhìn vào nơi tư mật nhất của mình cho dù là nữ nhân nào cũng cảm thấy ngượng ngùng, Ám Nguyệt chỉ là một nữ tử chưa trãi sự đời làm sao có thể chịu được giác này nhưng hai chân của nàng đã bị hắn giữ chặt nếu như nàng cố kháng cự không chừng sẽ làm hắn tức giận nên chỉ có thể cắn môi nằm im chịu trận.
Lý Tinh cảm nhận được nàng đang khẩn trương liền lên tiếng trấn an.
– Nguyệt nhi đan độc của nàng đã ngắm sâu vào bên trong cơ thể, muốn giải trừ rất khó khăn nên nàng nhất định phải phối hợp với ta nếu không ngay cả ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
– Ân.
Ám Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền tin lời hắn nói, nàng hít sâu một hơi cố thả lỏng cơ thể để hắn tùy ý chữa bệnh.
– Ngoan lắm.
Lý Tinh tiếp tục thăm dò đào nguyên của nàng, một tay hắn khẽ tách ra âm đạo để lộ ngọc huyệt nhỏ nhắn, tay còn lại từ từ tiến vào bên trong bắt đầu khiêu chiến.
– Ưm…
Cảm giác tê dại, sung sướng từ hạ thể truyền đến khiến ngọc thể run rẫy, hai mắt nàng khép hờ, đôi môi nhỏ nhắn hé mở phát ra thanh âm mê người như đang cổ vũ cho hành động của hắn.
Lý Tinh được nước lấn tới càng tiến càng sâu đến khi đào nguyên đầy nước hắn lập tức cho tiểu long bơi vào, Lý Tinh để cự vật khẽ chạm vào ngọc huyệt của nàng còn hắn thì nằm đè lên người Ám Nguyệt hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.
– Lần đầu sẽ rất đau, nàng hãy cố chịu đựng.
– Ám Nguyệt sẽ chịu được.
Hắn nhìn ánh mắt kiên quyết của nàng lại hôn lên trán nàng một cái, nhỏ giọng nói.
– Ta vào đây.
– Ân.
Ám Nguyệt cảm giác có thứ gì đó đang tiến vào cơ thể của mình, cảm giác căn đầy, đau thốn truyền đến khiến nàng phải cong người chống đỡ.
Lý Tinh vào ra một lúc đợi đến khi nàng hoàn toàn thích nghi thì hắn khẽ cong người đẩy một phát lúc cán, cự long to lớn hoàn toàn nằm bên trong ngọc môn.
– Ân…
Cơ thể Ám Nguyệt cong lên theo từng cơn co giật, hai mắt nhắm chặt, tứ chi như bạch tuộc ôm chặt lấy hắn, từ sâu bên trong huyệt động như có một thứ gì đó đang trào ra, lần đầu tiên trong đời nàng đạt đến cao trào.
– Nhanh như vậy?
Lý Tinh nhìn vẻ mặt thỏa mãng của nàng thầm hô cơ thể nàng đúng là mẫn cảm, hắn chỉ vừa cầm thương ra trận thì nàng đã treo cờ đầu hàng.
Thật ra cũng không thể trách Ám Nguyệt, trong lúc hắn giúp nàng thích nghi thì tiểu long vẫn liên tục di chuyển làm cho khoái cảm trong người nàng liên tục dân trào, một khích vừa rồi của hắn vừa đúng ngay lúc nàng không còn khả năng cầm cự nên mới dẫn đến tình cảnh nhất kích tất sát.
Tuy có chút không cam lòng nhưng hắn cũng không thể trách nàng.
– Có đau không?
– Ám Nguyệt không sao.
Ám Nguyệt khẽ lắc đầu, nỗi đau phá thân đối với một ám vệ được huấn luyện sinh tử như nàng mà nói đúng là không thắm vào đâu, chỉ là cảm giác vu sơn làm cho nàng nhớ mãi không quên.
Cao triều qua đi nàng chợt nhận ra thứ to lớn kia của hắn vẫn con nằm im trong cơ thể mình, tuy nàng chưa trãi qua nhân sinh cuộc sống nhưng nàng từng học qua mỹ nhân kế nên biết được chủ nhân của nàng bây giờ chắc là rất khó chịu, ánh mắt thẹn thùng nhìn hắn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
– Chủ… chủ nhân không giải độc nữa sao?
– Hả?
– Ám Nguyệt cảm thấy đan độc vẫn chưa giảm, làm phiền chủ nhân giúp thuộc hạ giải độc.
Lý Tinh đang không biết làm sao để dụ dỗ nàng không ngờ nàng lại chủ động mời hắn làm cho tên nào đó mừng đến rơi nước mắt.
– Nguyệt nhi độc của nàng rất nặng nên phải nhanh chóng giải trừ nếu không sẽ rất nguy hiểm, nàng cố chịu đau một chút.
Lý Tinh vừa dứt lời eo hổ lập tức chuyển động, cự vật liên tục ra vào ngọc động, hắn nhìn vẻ mặt của nàng ngày càng ửng hồng thì biết nàng thật sự chịu được.
Lý Tinh chuyển người, cả hai cùng thay đổi tư thế sao đó tiếp tục giao chiến, vì chênh lệch về cảnh giới nên Lý Tinh phải sử dụng hết tuyệt chiêu của mình như hầu tử chôm đào, quan âm tọa liên, lão hán đẩy xe… nhưng trận chiến vẫn phải kéo dài tới ba canh giờ mới kết thúc.
– Lão tử vẫn bất bại hắc hắc…
Sáng hôm sao Lý Tinh rời phòng đi đến đan cung nhưng vừa bước qua đại môn thì hắn lại không biết phải đi hướng nào, Lý Tinh suy nghĩ một lúc quyết định đi tới chỗ Liễu Tuyết Nghiên trước, giữa một đại mỹ nhân cùng với một tên đực rựa mà hắn cũng phải suy nghĩ, đúng là ngày càng hồ đồ.
Trên đường đi hắn sẵn tiện nghé qua khu dưỡng dược nhìn một cái nhưng không thấy bóng dáng của tên Mạc Nguyên.
– Không biết là tên sư điệt này thế nào rồi.
Thời gian gần đây đệ tử thánh cung đều bế quan tu luyện nên không khí có chút nhàm chán ngay cả mấy chỗ thú vị lúc trước cũng không còn gì thú vị nữa.
Lý Tinh thở dài rời đi, hắn vừa đi tới chỗ của Tống Dung hai mắt liền sáng lên.
– Hai vị tỷ tỷ đã lâu không gặp.
– Sao lại là người?
Tiểu Hà nhìn tên biến thái tới gần lập tức lùi lại, ánh mắt đề phòng nhìn Lý Tinh.
– Người tới đây làm gì?
– Muội…
Lý Tinh chợt nhớ ra phía sao còn có hai tên ám vệ, vẻ mặt thoáng cái lại trở nên nghiêm túc.
– Đệ tới tìm hai vị sư tỷ.
– Người tìm bọn ta làm gì?
– Đệ có một chuyện quan trọng muốn nói với hai vị sư tỷ.
Tiểu Hà nhìn vẻ mặt của hắn không hiểu sao trong lòng lại dân lên một cảm giác nguy hiểm nên liền xua tay đuổi người.
– Đi đi đi đi… đừng làm phiền bọn ta.
– Bây giờ tỷ tỷ đuổi đệ đi thì sao này tỷ có năn nỉ đệ cũng sẽ không quay lại đâu.
– Hứ, có ma mới thèm năn nỉ người.
– Vậy đệ đi đây.
– Khoang đã.
Lý Tinh vừa xoay người thì bị Tiểu Như gọi lại, nàng đi tới trước mặt hắn khẽ hành lễ.
– Lý công tử đến tìm Liễu sư tỷ sao?
– Vị tỷ tỷ này thật thông minh vừa nhìn đã biết.
Tiểu Hà nghe hắn nói cảm giác có gì đó không ổn, hình như hắn đang chửi xéo nàng thì phải.
– Nè, người nói vậy là có ý gì?
– Tiểu Hà không được vô lễ.
Tiểu Như liếc nhìn muội muội một cái sao đó quay qua nhìn Lý Tinh.
– Lý công tử đợi một chút, tiểu nữ sẽ lập tức đi thông báo.
– Đa tạ tỷ tỷ.
Tiểu Như nói xong liền kéo Tiểu Hà rời đi.