Sao khi giải quyết chuyện hắc đỉnh, Lý Tinh lấy truyền tin thạch ra kiểm tra, từ khi hắn xuất quan đến giờ vẫn chưa tới một ngày mà đã có 4 người tới tìm hắn.
Người đầu tiên là Ngạo Danh, tên này chắc là phụng lệnh Trịnh Thiên Quân đến tìm hắn đòi câu trả lời, người tiếp theo là tam sư huynh Triển Minh, kế tiếp là người của trận viện mang tính vật của Lý Hiểu Như hẹn hắn đến trận viện gặp mặt cuối cùng là Liễu Tuyết Nghiên, nữ nhân này chỉ để lại một cái tên sao đó rời đi.
– Người nên tới đã tới, người không nên tới cũng đã tới, thời của lão tử không còn xa nữa.
Sáng hôm sao Lý Tinh đi tới Vũ cung tìm Ngạo Danh, hắn chưa từng tới phủ thánh tử nên phải cần một người dẫn đường, tên Ngạo Danh này cũng khá nổi tiếng chỉ cần hỏi vài tên đệ tử nội môn là tìm ra được ổ của hắn.
Lý Tinh vừa bước tới đại môn đúng lúc gặp phải Ngạo Danh đang từ bên trong đi ra.
– Ngạo sư huynh đã lâu không gặp.
Ngạo Danh liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại chỗ Lý Tinh.
– Có chuyện gì?
– Tiểu đệ muốn tới chỗ thánh tử nhưng không biết đường nên đến đây làm phiền sư huynh.
Ngạo Danh nghe Lý Tinh nói vẻ mặt thoáng biến đổi.
– Người đã suy nghĩ kĩ?
– Sao nữa tháng bế quan suy nghĩ cuối cùng đệ cũng thông suốt mọi chuyện, thánh tử đại nhân coi trọng đệ chính là cơ hội hiếm có nên đệ nhất định phải nắm bắt.
– Coi như người biết điều, đi theo ta.
Lý Tinh theo sao Ngạo Danh tới phủ thánh tử, hai người đi được một lúc thì tiến vào một biệt viện phía sao thánh cung, nơi này chuyên dùng làm chỗ ở cho các vị trưởng lão cùng với đại nhân vật của thánh cung. Khắp nơi đều có hộ vệ canh giữ muốn vào được bên trong phải có tính vật của chủ nhân nơi này.
– Thánh tử có bên trong không?
– Thánh tử đang ở hậu viên, Ngạo sư huynh xin đợi một chút đệ sẽ đi thông báo.
– Ưm.
Trong lúc chờ đợi Lý Tinh tranh thủ liếc nhìn xung quanh, biệt viện này lớn hơn chỗ của hắn đến mấy lần, bảo thạch bài trí cũng nhiều hơn, mỗi một góc trong biệt viện đều có hộ vệ canh giữ hơn nữa còn có vài ánh mắt trong bóng tối đang âm thầm quan sát hắn, cảm giác nguy hiểm không thua gì vương phủ.
Một lúc sao tên hộ vệ quay trở lại cung kín nhìn Ngạo Danh.
– Ngạo sư huynh thánh tử đang ở hậu viên đợi sư huynh.
– Ta biết rồi.
Ngạo Phong quay qua nhìn Lý Tinh còn đang ngó xung quanh.
– Người đi bên cạnh ta, đừng để bị lạc.
Lý Tinh gật gật đầu theo sao, lúc đầu hắn còn tưởng Ngạo Phong hù mình nhưng khi đi vào sâu bên trong mới biết cả tòa biệt viện được bao phủ bởi một tòa huyễn trận chỉ cần đi sai một bước sẽ bị đại trận vây khốn.
Hậu viên nằm phía sao huyễn trận, nơi này không xa hoa như biệt viện phía trước nhưng có cây có cá, là một nơi non nước hữu tình, nhân gian mỹ cảnh.
Dưới gốc đại thụ giữa hậu viên có hai bóng người một ngồi một đứng, người ngồi là bạch y nam tử còn người đứng là hồng y mỹ nữ, Lý Tinh vừa nhìn thấy nữ nhân này liền giận mình lùi lại.
– Người sao vậy?
Ngạo Danh nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của đối phương liền nhíu mày, không biết tên tiểu tử này lại muốn giở trò gì nữa.
Lý Tinh vẫn đề phòng nhìn nữ nhân trước mặt.
– Sao nữ nhân này lại ở đây?
– Người biết đại sư tỷ?
– Nữ nhân này rất độc ác lần trước cái mạng nhỏ của đệ chút xíu nữ đã bị nàng lấy mất.
Trịnh Thiên Quân nhìn sang hồng y nữ tử bên cạnh.
– Lâm sư muội giữa hai người có hiểu lầm sao?
– Lần trước muội đến chỗ Lý Phi vô tình gặp được hắn, muội tưởng hắn là người của Mộng Tích Vân nên đã ra tay.
Lâm Ngọc Đình thản nhiên nói, nàng là thiên tài vũ viện chỉ ra tay đánh mấy tên kim đan cảnh thì đã làm sao? Cho dù là cháu của tam trưởng lão như Ngạo Danh bị nàng đánh một trận cũng không dám lên tiếng.
Ngạo Danh đứng một bên hóng chuyện càng nghe càng thỏa mãng, hắn đã muốn đập cho Lý Tinh một trận chỉ là chưa có cơ hội ra tay, không ngờ sư tỷ đã thay hắn dạy cho tiểu tử này một bài học.
Lý Tinh nhìn thái độ của hai tên trước mặt liền biết mấy tên này đều chung một bọn, lần này thì hay rồi tự nhiên lại chui vào hang cọp.
– Thánh tử đại nhân tiểu đệ chợt nhớ là có chuyện cần giải quyết, xin cáo từ.
– Lý sư đệ chậm đã.
Trịnh Thiên Quân đi tới bên cạnh Lý Tinh, mỉm cười nhìn hắn.
– Chuyện của Lý sư đệ cùng Lâm sư muội chẳng qua chỉ là hiểu lầm, có thể nể mặt sư huynh bỏ qua chuyện lúc trước được không?
– Hả?
Lý Tinh tưởng mình nghe lầm liền hỏi lại.
– Sư huynh muốn đệ hòa giải với nàng ta?
Không chỉ Lý Tinh ngạc nhiên, ngay cả Lâm Ngọc Đình cùng Ngạo Danh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước khi Lý Tinh xuất hiện thì Lâm Ngọc Đình là người thân cận với Trịnh Thiên Quân nhất, thẩm chí có tin đồn một khi Trịnh Thiên Quân trở thành thánh chủ thì nàng sẽ trở thành thánh chủ phu nhân.
Nhưng bây giờ thánh tử lại vì một tên đan mệnh lại muốn Lâm Ngọc Đình hạ mình hòa giải, đối với một thiên tài như nàng là chuyện không thể chấp nhận.
– Muội không đồng ý.
Ngạo Danh đứng một bên cũng lên tiếng phản đối.
– Đệ đồng ý với Lâm sư tỷ, chuyện lần này sư tỷ không có lỗi.
Trịnh Thiên Quân mỉm cười nhìn hai người.
– Ta chỉ nói là hiểu lầm, hi vọng mọi người có thể nể mặt ta hòa giải hiểu lầm lần này.
– Đệ không có ý kiến.
Lý Tinh lập tức đồng ý, bây giờ ở đây chỉ có 4 người trong đó có hai tên hóa thần, một tên địa nguyên cùng với một tên kim đan cảnh là hắn nếu động thủ thì tên kim đan cảnh chắc chắn bị đập trước.
– Lâm sư muội còn muội thì sao?
– Muội… hừ, muội đồng ý.
– Rất tốt nếu hiểu lầm đã được giải quyết vậy chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, Lý sư đệ tới đây.
Trịnh Thiên Quân cầm lấy một chung trà đưa cho Lý Tinh.
– Lý sư đệ chuyện lúc trước chúng ta bàn luận đệ nghĩ như thế nào?
– Đệ đã suy nghĩ xong nhưng vẫn còn vài chỗ chưa thông suốt nên mới tới đây làm phiền thánh tử.
– Là chuyện gì?
Lý Tinh liếc nhìn hai tên ngồi bên cạnh, rõ ràng là có ý muốn đuổi người.
– Chuyện này chúng ta có thể nói riêng được không?
– Đều là người một nhà, có gì đệ cứ nói.
– Là thế này, lần trước thánh tử đại nhân đến chỗ của đệ thì ngay sao đó có một nữ nhân rất hung dữ cũng tìm đến, nàng ta nói đệ dám đến chỗ của thánh tử thì sao này sẽ không được sống yên ổn.
– Đệ biết danh tính của nữ nhân đó không?
Lý Tinh suy nghĩ một chút sao đó miêu tả hình dáng của Chu Linh cho đám người Trịnh Thiên Quân nghe.
– Thiên Quân ca ca muội nghĩ nữ nhân kia nhất định là Chu Linh.
Trịnh Thiên Quân gật đầu đồng ý, dùng ánh mắt trấn an Lý Tinh.
– Lý sư đệ yên tâm, chuyện này huynh sẽ giúp đệ giải quyết.
– Đa tạ thánh tử đại nhân, thật ra đệ vẫn còn một chuyện cần thánh tử giúp đỡ.
– Chuyện gì?
– Đệ cảm thấy có chút không yên tâm nên muốn mượn vài hộ vệ của thánh tử dùng một thời gian.
Ngạo Danh ngồi một bên lập tức phản đối.
– Hộ vệ của thánh tử làm sao có thể đi bảo vệ tiểu tử người.
– Không sao, trong phủ của ta vẫn còn vài hộ vệ chưa dùng tới, chút nữa ta sẽ sai người dẫn đệ đi chọn lựa.
– Vậy đệ xin đa tạ.