Lục Tự Minh liếc nhìn ra ngoài phòng, giọng nói uy nghiêm.
– Còn không mau vào đây.
Cửa phòng mở ra, một già một trẻ bước vào, Lục Thanh Lăng cuối đầu đi phía sao Lục Tiêu.
– Vương gia.
– Phụ thân.
Lục Tự Minh nhìn bộ dáng hối hận của nhi nữ trong lòng thở dài một tiếng không biết đến khi nào thì bảo bối của lão mới trưởng thành.
– Thanh Lăng mau xin lỗi tiểu Lý đi.
– Hả ? tại sao con phải nói xin lỗi hắn ?
– Chuyện con đến Thiên Hương lâu tiểu Lý đã nói hết cho ta biết, lần này quả thật là con không đúng.
– Người… chẳng phải người đã hứa là không nói sao ?
Lục Thanh Lăng trừng mắt nhìn Lý Tinh, tên này vừa nhìn đã biết là loại gian xảo vậy mà nàng lại tin tưởng hắn, đúng là tức chết mà.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt tức giận của nàng hắn chỉ biết cười khổ, đứng trước một thiên nhân cảnh thì kim đan cảnh như hắn có cơ hội chống cự sao ?
– Thanh Lăng còn đứng đó làm gì ? không mau xin lỗi tiểu Lý.
– Con…
– Nếu con còn không biết hối lỗi ta sẽ phạt con diện bích nữa năm.
Lục Thanh Lăng nghe tới diện bích vẻ mặt trở nên hoảng loạn, bắt nàng ở trong động tu luyện nữa năm chẳng thà giết nàng còn hơn.
– Ta xin lỗi.
– Thật ra chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của quận chúa, lúc đó là do tiểu bối đường đột nên mới khiến quận chúa hiểu lầm.
– Coi như người biết điều.
Lục Tự Minh nhìn mọi chuyện đã được giải quyết lão sai Lục Tiêu dẫn theo Lý Tinh tới vương khố chọn vài món bảo vật để tạ ơn Liễu Đồng, tuy lão tông sư đó nói không muốn hậu tạ nhưng ai biết trong lòng của lão có nghĩ vậy không ? biết đâu một ngày đẹp trời Liễu Đồng lại tới đòi ân tình thì khổ.
Lý Tinh lúc đầu định từ chối nhưng hắn lại không có dũng khí đối đầu với một thiên nhân cảnh nên đành phải đi theo Lục Tiêu, thật lòng thì hắn cũng không muốn đi tới vương khố dù sao thì lễ vật cũng là tặng cho lão đầu tử còn hắn chỉ đi chọn dùm lão thôi.
Ba người đi tới vương khố, Lục Tiêu lấy ra một cái lệnh bài để mở cổng sao đó đứng bên ngoài canh chừng.
– Lý tiểu hữu vương gia đã ra lệnh tiểu hữu có thể chọn tối đa ba kiện vật phẩm bất kì bên trong.
– Cái gì cũng được ?
– Đúng vậy.
Lý Tinh gật gật đầu bước vào vừa đi được vài bước thì dừng lại.
– Quận chúa còn có chuyện gì chỉ giáo sao ?
– Để người vào đó một mình bổn quận chúa cảm thấy không yên tâm.
– Chẳng lẽ quận chúa nghi ngờ tại hạ muốn trộm vương khố ?
– Làm sao ta biết được.
Lục Thanh Lăng biết tên này không có lá gan đó, một đích nàng đi theo chỉ muốn biết tên tiểu tử này chọn thứ gì thôi.
Nhưng nàng không ngờ vì ý định nhất thời của nàng mà kế hoạch chôm đồ của tên nào đó bị phá sản.
Vương khố nằm ở nơi sâu nhất của vương phủ chỉ có một thông đạo duy nhất dẫn vào, muốn đi hết thông đạo cũng phải mất ít nhất nữa giờ.
Hai người rời khỏi thông đạo tiến vào một căn phòng rộng lớn, trong phòng bài trí rất đơn giản chỉ có vài loại vật dụng như gương lớn, hộp ngọc, túi trữ vật cùng với vài trăm kệ lớn chứa đan dược, linh dược, binh khí, trận kì.
– Đúng là một cái bảo khố.
Lần trước Lý Tinh từng lừa Nguyệt Ngôn dẫn hắn vào bảo khố của Ưng vương giáo nhưng cái giáo khố đó còn không bằng một góc của nơi này.
Lục Thanh Lăng nhìn ánh mắt sáng rực của tên bên cạnh liền bỉu môi khinh thường, mấy cái bảo khố của vương phủ nàng đã nhìn đến phát chán.
– Nè người còn đứng đó làm gì ? mau chọn đi.
– Quận chúa có chuyện gấp có thể đi trước, ở đây nhiều bảo vật như vậy chắc phải mất thêm một lúc nữa mới chọn xong.
– Hừ, mấy cái này cũng được gọi là bảo vật sao ? đúng là không biết nhìn hàng.
Lý Tinh không để ý đến nàng tiếp tục quan sát bảo vật, nha đầu kia là quận chúa của vương phủ đương nhiên sẽ không để mấy thứ này vào mắt, đâu giống như hắn chỉ là một tiểu tử kim đan cảnh cầm lấy một món ở đây đi bán cũng đủ sức cho hắn tu luyện mấy tháng.
Lý Tinh mở ra từng gương lớn dùng chân thị chi nhãn cẩn thận kiểm tra, thần thức câu thông với chúng nữ bên trong thần lô đỉnh, lúc này hắn cùng các nàng bước vào cảnh giới đồng nhân hợp thể chỉ cần là thứ hắn nhìn thấy thì các nàng đều nhìn thấy.
– Mấy cái khoáng thạch này đều có thể luyện ra binh khí địa cấp a.
Đa số các gương lớn đều dùng để chứa nguyên thạch, bảo thạch, khoáng thạch dùng để luyện chế binh khí, trận kì, nơi này có gần 10 gương chứa khoáng thạch luyện chế địa cấp binh khí, bên trong mỗi gương còn có một không gian riêng có thể chứa đến mấy ngàn cân khoáng thạch tính ra mỗi gương có thể luyện ra vài thanh địa cấp binh khí.
– Người muốn chọn mấy cục đá này sao ?
Lục Thanh Lăng nhìn vẻ mặt hứng thú của hắn, đôi mắt đảo một vòng.
– Nếu người lấy thứ này ta có thể cho người một gương lớn.
– Thật không ?
– Đương nhiên nhưng mà hai món còn lại người không được chọn.
Lý Tinh do dự một chút sao đó lắc đầu cự tuyệt.
– Tại hạ không biết luyện khí có lấy thứ này cũng vô dụng.
– Người không biết luyện thì nhờ người khác luyện giúp, bổn quận chúa có thể giới thiệu cho người… nè ta chưa nói xong mà…
Lục Thanh Lăng nhìn Lý Tinh rời đi liền dặm chân đuổi theo, tiểu tử này sao lại khó dụ như vậy nếu không phải phụ thân nàng không cho động thủ thì nàng chỉ cần đập cho hắn ngất xỉu sao đó ném cho hắn mấy viên nguyên thạch là xong.
Sao khi kiểm tra toàn bộ gương lớn Lý Tinh đi tới bên cạnh cái kệ lớn nhìn qua mấy gốc linh dược, đan dược.
– Bổn quận chúa nói cho người biết linh dược nơi này đều là hàng thượng phẩm chất lượng tốt hơn bên ngoài đến mấy lần nếu người mang về làm quà nhất định lão nhân gia sẽ rất vui.
Lý Tinh gật gật đầu đồng ý, chất lượng linh dược nơi này không thua kém bên trong thần lô đỉnh của hắn.
– Linh dược nơi này đúng là rất tốt nhưng lão nhân gia thích linh dược còn sống hơn.
– Có cần ta dẫn người tới dược viên để chọn không ?
– Thật sao ?
– Người không sợ bị nghẹn chết sao ?
Lục Thanh Lăng hung hăng trừng Lý Tinh một cái, hắn tưởng nàng là nha đầu ngốc sao ? một góc linh thụ có giá gấp 10 lần linh quả của nó, cả cái vương phủ của nàng tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực chỉ có thể trồng được vài chục góc mà thôi.