Thanh niên phát ra khí tức hóa thần trấn Lý Tinh lui lại vài bước, giọng nói khinh bỉ.
– Thánh tử triệu kiến người, mau đi theo ta.
– Thánh tử ? Người không phải hộ vệ do Liễu lão đầu phái tới sao ?
– Ngạo Danh ta là ai ?
– Ai biết.
– Im miệng, ta là đệ tử chân truyền của thánh cung, cháu của tam trưởng lão làm sao có thể đi làm hộ vệ cho một tên vô danh tiểu tốt như người.
– Nói nhiều như vậy cuối cùng cũng không phải là đệ của tên thánh tử kia sao ?
Lý Tinh đứng thẳng người, tiếp tục đi vào trong phòng.
– Người đi đâu ?
– Đi ngủ.
– Người dám trái lệnh thánh tử ?
– Lão tử cảm thấy không khỏe có gì mai nói ầm…
Ngạo Danh đứng trước cửa phòng, hai mắt trở nên âm trầm, chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn lại dám chống đối hắn, đúng là không biết sống chết.
– Khi thánh tử không coi trọng người cũng chính là tử kì của người.
Lý Tinh trở về phòng liền tiến vào thần lô đỉnh, bây giờ tâm trạng của hắn không được tốt có luyện đan thì chất lượng cũng không cao.
– Tên thánh tử kia cho người đến tìm ta chắc là muốn kéo ta về làm việc cho hắn, cuối cùng cũng không tránh được vũng nước đục này.
Mỗi đời thánh chủ đều đổ xuống không ít máu, mấy trăm năm trước Vô cực cung từng xảy ra một cuộc nội chiến kinh thiên động địa kéo dài ba ngày ba đêm tuy số người ngã xuống không nhiều nhưng đều là cường giả đỉnh cấp, thánh cung như trãi qua thiên phạt chỉ còn lại một mãnh phế tích hoang tàn.
Sao khi thánh chiến kết thúc, phe thánh tử giành được thắng lợi tiếp nhận thánh cung, thánh nữ bị đưa đến tuyệt sơn trở thành thánh mẫu hữu danh vô thực.
Trong lúc vô tình Lý Tinh đã đi đến dược viên trong tam giới tháp.
– Đại đạo vô tận càng đi càng rộng lớn, thật muốn tìm một chỗ để ngừng chân.
Dưới gốc xích hồn thụ, một nữ nhân đang lẳng lặng ngồi nơi đó, mỗi ngày nàng đều ngồi một lúc, dưới gốc cây này nam nhân kia đã từng hứa sẽ không bao giờ rời xa nàng, sẽ mãi bên cạnh nàng.
Trong lúc nàng nhắm mắt nghĩ ngơi chợt có một thứ gì đó tựa vào lòng, hai mắt thoáng mở, đôi môi khẽ cong lên, vẻ mặt dịu dàng, ôn nhu như dòng nước nhẹ nhàn đưa hai người rời xa trần thế đến một nơi chỉ có nàng và hắn, một nơi thật yên bình.
Phủ thánh tử.
Trịnh Thiên Quân nhìn Ngạo Danh một mình trở lại, mày kiếm khẽ nhíu.
– Người đâu ?
– Thánh tử tên tiểu tử kia quá ngạo mạn, đệ đã tới chỗ hắn gặp mặt nhưng tên đó lại không chịu tới đây.
– Lý Tinh nói thế nào ?
– Hắn không nói một lời liền xoay người bỏ đi.
Ngạo Danh ngẩn đầu nhìn Trịnh Thiên Quân, chỉ cần thánh tử hạ lệnh hắn sẽ lập tức đi khử tên kia.
– Có cần đệ dạy cho hắn một bài học không?
– Lý sư đệ không tới có thể là do ta không đủ thành ý.
– Chẳng lẽ phải đích thân thánh tử đến mời hắn mới đủ thành ý sao ?
Trịnh Thiên Quân cầm lấy chung trà trên bàn, ánh mắt tán thưởng nhìn Ngạo Danh.
– Người nói không sai, tự ta sẽ đi mời hắn.
– Tên kia thật sự quan trọng như vậy sao ?
– Hắn xứng đáng.
Giá trị của một tên thiên cấp đan sư không ai có thể nhìn thấu được.
Bên trong một căn phòng khác của thánh cung.
– Tỷ tỷ lúc nãy người của chúng ta truyền tin đến, bên thánh tử đã bắt đầu hành động một tiêu chính là tên mang đan mệnh kia.
Chu Linh gấp giọng nói, vẻ mặt đầy lo lắng nếu để Trịnh Thiên Quân có được đan mệnh chẳng khác nào nắm được một nữa đan cung.
Mộng Tích Vân đương nhiên biết được chuyện này, nàng đã sớm cho người điều tra đan mệnh nhưng chỉ thu được vài tin tức không quan trọng, tất cả đều bị Trịnh Thiên Quân ngăn cản.
Từ sao thánh chiến thế lực ủng hộ thánh nữ ngày càng suy giảm, bây giờ đã không bằng một nữa thánh tử, mỗi lần nàng muốn làm thứ gì đó đều bị đối phương ngăn cản chẳng khác nào bị giam lỏng.
– Dù sao cũng phải thử một lần.
Nếu lần này nàng thất bại thì thế lực còn lại của sư phụ nàng nhất định sẽ bị Trịnh Thiên Quân càng quét đến lúc đó Vô cực cung sẽ biến thành ngục tù vĩnh hằng giam giữ sư đồ nàng cho nên nàng không thể thất bại, Mộng Tích Vân nhìn bạch y nữ tử bên cạnh.
– Bạch sư muội nam nhân kia là người thế nào ?
– Không có gì đáng nói.
– Tỷ tỷ không nên hỏi Ngọc Chân.
Chu Linh khẽ an ủi tỷ tỷ của mình, các nàng chơi với nhau từ nhỏ tới giờ đều hiểu rỏ tính tình của nhau, Bạch Ngọc Chân là nữ nhân lạnh từ trong ra ngoài cho dù là nam thần đứng trước mặt nàng cũng chẳng khác nào một thằng ngu.
Chu Linh nhìn ánh mắt thất vọng của tỷ tỷ, khẽ nói.
– Hay là ngày mai muội đến tìm tên kia.
– Chỉ sợ muội chưa gặp được hắn thì đã bị chặn lại.
– Chưa thử làm sao biết.
– Ta đi chung với người
Bạch Ngọc Chân lạnh lùng mở miệng.
– À… hay là không cần đâu.
Nếu dẫn khối băng này theo chỉ sợ lòng nhiệt tình của nàng cũng bị đóng băng.
Tại một vương quốc nào đó, một vị đế vương ngồi trên chiếc đế tọa rộng lớn, hai bên là hai vị tuyệt thế mỹ nữ, một người thánh khiết như nữ thần, một người mị hoặt cả chúng sinh, hai tuyệt thế mỹ nhân dịu dàng nép vào người đế vương, vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ sủng ái của người.
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
– Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Bên dưới đế vương là 3000 vị chiến tướng, đại thần toàn bộ đều là mỹ nhân sắc nước hương trời, mỗi người một vẽ.
– Hoàng thượng bên ngoài có hai người cầu kiến.
– Là ai muốn gặp trẫm.
– Một tên gọi là đỉnh linh, một tên gọi là tháp linh.
– Không rãnh, tiễn khách.
– Tuân lệnh.
Đế vương vừa quay sang sủng ái hai vị hoàng hậu thì tên kia lại chạy đến.
– Hoàng thượng có người cầu kiến.
– Dám cắt ngang nhã hứng của trẫm, lỗi ra ngoài chém.
– Đệ muốn chém ai ?
Nữ nhân từ bên ngoài hùng hổ tiến vào, chúng thần vừa gặp liền quỳ bái.
– Hoàng thái hậu vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn vạn… tuế…………
Đế vương nhìn thấy nữ nhân trước mặt lập tức đứng lên tự mình tiếp đón.
– Vũ nhi sao nàng lại tới đây ?
– Đệ đang nói nhảm cái gì vậy ? còn không chịu tĩnh lại, có phải muốn ăn đòn không ?
– Để đệ tự làm.
Lý Tinh cắm đầu chạy tới hút thẳng vào long trụ gần đó, đại điện khẽ chấn động.
– Ầm… bệ hạ…