Tà Tu – Chương 103 Xuất chiến – Botruyen
  •  Avatar
  • 20 lượt xem
  • 3 năm trước

Tà Tu - Chương 103 Xuất chiến

Lâm Ngọc Đình liếc nhìn hai tên trước mặt ánh mắt thoáng lóe lên, nàng xoay người rời đi.

– Tiểu tử đừng lề mề nữa, ta còn phải đi tìm linh tửu không có nhiều thời gian để chơi với người.

– Lão tử muốn chơi với người chắc.

Lý Tinh thầm mắng một tiếng, bây giờ mà nhào vô đánh chắc chắn hắn không phải đối thủ của tên kia, hắn suy nghĩ một lúc vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương.

– Hề hề đệ có thể nhận thua không?

– Nam nhân sỉ khả sát bất khả nhục.

– Đệch.

Vì an toàn của tiểu long, không thể không chiến.

– Nhưng mà đệ chỉ vừa tiến vào kim đan sơ kì…

– Ta sẽ áp chế cảnh giới xuống kim đan sơ kì, được chưa?

– Nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh.

– Nhiều lời.

Lý Tinh nhìn khí thế của đối phương liên tục giảm xuống tới kim đan sơ kì thì ngừng lại, khóe miệng khẽ cong lên, cùng cảnh giới đánh một trận hắn méo sợ tên nào.

– Sư huynh đắt tội.

Lý Tinh vận vô ảnh bộ mang theo trường kiếm phóng đi, tàn ảnh kéo thành một đường như lưu quang bay thẳng tới.

– Không tệ.

Lý Phi phun ra một ngụm linh tửu, từng giọt linh tửu phá không bay tới chặn lại toàn bộ đường kiếm của Lý Tinh.

– Ô đệch, chơi dơ hả cha nội?

Lý Tinh lập tức lui lại tuy đòn đánh của đối phương hơi bị dơ nhưng phải công nhận tốc độ tên này nhanh khủng khiếp, hắn chưa ra chiêu đã bị đối phương khóa chặt.

– Tên này đã luyện thành kiếm ý, người không đánh lại hắn.

Đỉnh linh tốt bụng nhắc nhở, đánh tan một chút xíu chiến ý còn sót lại của Lý Tinh.

Hắn chủ yếu dùng tốc độ để áp chế đối phương nhưng tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa cũng không sánh bằng ý niệm, chỉ một ý niệm có thể hóa vật thành kiếm đây là cảnh giới gần như tối cao của kiếm đạo.

– Không lại cũng phải thử.

– Thử chi cho mệt, thua chắc.

– Khí linh mãi mãi là khí linh có học vạn năm cũng không nói được tiếng người.

– Tiểu tử đừng quơ đũa cả nắm chứ.

Tháp Linh bất đắt dĩ lên tiếng nếu lão còn ngồi một bên thì không biết sẽ bị tiểu tử này nói thành dạng gì, hài… nhớ năm xưa lão oai phong cỡ nào thần gặp cũng phải cuối đầu giờ thì ngon rồi bị một đứa sửu nhi chửi cũng không dám ho một tiếng.

Lý Phi uống một ngụm rượu, ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn Lý Tinh, linh tửu của hắn đã không còn nhiều phải nhanh chóng đi lấy.

– Tiểu tử còn hai chiêu.

– Tới liền.

Lý Tinh vận vô ảnh bộ chạy vòng quanh đối phương dùng chân thị chi nhãn tìm ra yếu điểm từ đó nhất kích tất thắng nhưng tên trước mặt vẫn đứng yên bất động cho dù hắn có tìm đến mờ mắt cũng không ra.

– Cái này gọi là lấy tĩnh chế động sao ?

Hắn dừng lại đứng đối diện với Lý Phi nếu đối phương không động thì hắn cũng không động chiêu này gọi là lấy tĩnh chế tĩnh.

– Thú vị.

Lý Phi cầm theo linh tửu đi tới chỗ Lý Tinh, bộ dáng nhàn nhã nhưng tốc độ cực nhanh chỉ chớp mắt khoảng cách hai người đã không tới nữa trượng.

Lý Tinh vẫn bình tĩnh đứng yên chỉ cần tên kia ra chiêu hắn tự tin sẽ né được, Lý Phi tụ nguyên lực trên đầu ngón tay vẻ mặt trở nên căng thẳng, đây chính là chiêu nhất dương chỉ một trong những tuyệt kĩ thành danh trước đây của hắn.

– Bủm…

– Móa, tên này chơi dơ vãi.

Lý Tinh bịnh mũi co dò bỏ chạy, hóa cái thứ kia thành kiếm khí thì ai dám chơi, vô địch cmn luôn rồi.

– Xin lỗi, ta nhịn không được.

Lý Phi cười ngượn, thứ này đúng là khó nhịn.

– Chẳng phải ta đã kêu người đánh nhanh rồi sao ?

– Lão tử không đánh nữa.

– Nam nhân sao có thể nhận thua.

– Vậy lão tử không làm nam nhân.

Lần trước là nước thánh, lần này là boom ngầm không biết là lần sao là thứ gì nữa, hắn cũng không muốn biết.

– Người thật sự không muốn làm nam nhân ?

Lý Phi liếc nhìn thứ bên dưới của Lý Tinh.

– Ta có thể giúp người, miễn phí.

Cảm giác lạnh lạnh từ hạ thể truyền tới làm cho tên nào đó lập tức thay đổi vẻ mặt.

– Sư huynh chúng ta thương lượng một chút được không ?

– Nói.

– Đệ có thể dùng linh tửu để đổi điểm cống hiến của huynh không ?

– Có thể, ta muốn xem hàng.

– Đệ không mang hàng theo nhưng đệ có thể cho huynh xem một nữa công thức.

Lý Tinh lấy ra một khối lưu ảnh thạch đưa cho Lý Phi, trong số 9 vị tổ thần của hắn cũng có vài vị thích uống rượu nên không khó để tìm được công thức.

Lý Phi cầm lấy khối linh thạch thần thức vừa đảo qua sắc mặt lập tức biến đổi.

– Hầu nhi tửu ? làm sao người có được thứ này ?

– Lúc trước có một tên luyện đan cầm đến đổi đan dược của đệ.

– Đưa nữa phần còn lại cho ta xem.

– Vậy còn điểm cống hiến.

– Cho người hết.

Lý Tinh nghe được liền lấy ra nữa phần còn lại đưa cho đối phương, lần này coi như thoát một kiếp.

Lý Phi nhìn lưu ảnh thạch trong tay vẻ mặt thận trọng như đang nhìn báo vật vô giá, hầu nhi tửu là một trong những loại linh tửu hắn thích nhất, ba năm trước hắn vô tình tìm được một bình xem nó quý như sinh mạng ngay cả mang ra ngửi cũng không nỡ.

– Đúng là hầu nhi tửu… không sai đây chính là hầu nhi tửu.

Lý Phi như tìm thấy một tiêu mới của cuộc đời, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Tinh.

– Lý sư đệ thứ này có thể cho ta không ?

– Huynh thích thì cứ lấy.

– Đa tạ.

Lý Phi cẩn thận thu lưu ảnh thạch sao đó đi tới bên cạnh vỗ vai Lý Tinh một cái.

– Sao này người chính là huynh đệ của ta, muốn vào trong làm vài chung không ?

– Không cần đâu, đệ cần có chuyện phải làm.

Lý Tinh lập tức lắc đầu tuy thái độ tên này có chút thay đổi nhưng bản tính ở dơ biến thái vẫn còn, tốt nhất là nên rời đi.

Lý Phi cũng không ép hắn.

– Sao này có chuyện gì cứ đến tìm ta.

– Đệ biết rồi.

Sao khi đi được trăm trượng Lý Tinh vận vô ảnh bộ chạy đi luôn, lần này đúng là hù chết hắn.

– Không biết tình hình tiểu long sao rồi lúc nãy tiểu tử này cũng bị dọa một trận không nhẹ, tên nào lại dán cái nhiệm vụ này ở chỗ huyền cấp mém chút hại chết hai huynh đệ lão tử.

– Không sai, tên đó đúng là muốn hại chết người.

Lâm Ngọc Đình không biết từ đâu xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tinh.

– Người không nên tới đây.

Lý Tinh ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt, đúng là rất đẹp nhưng lại mang theo một ít khí chất quân tử hèn gì tên Lý Phi kia lại gọi nàng là Lâm tiểu tử.

– Lâm sư tỷ sao tỷ lại ở đây ?

– Đợi người.

– Tỷ đợi Lý sư huynh sao ? huynh ấy ở trong kia, đệ không làm phiền hai người nữa, cáo từ.

Tuy nữ nhân trước mặt rất xinh đẹp còn là bát phẩm linh căn nhưng nữ nhân này mang cho hắn một cảm giác nguy hiểm còn hơn cái tên biến thái kia.

Lâm Ngọc Đình giơ kiếm chặn ngang đường Lý Tinh.

– Người không thể đi.

– Sao ?

Lý Tinh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì sát khí tứ phía ập đến, bạch quang hiện lên, một lưỡi kiếm xuất hiện trên yết hầu của hắn kèm theo giọng nói lạnh lùng của nữ nhân kia.

– Người giết chết người không phải là ta mà là Lý Phi.

– Ta giết người khi nào ?

Giọng nói từ xa truyền tới làm cho sắc mặt Lâm Ngọc Đình khẽ biến, lưỡi kiếm lập tức vung lên vẽ một đường trên cổ Lý Tinh.

– Lâm tiểu tử ngay cả đồng môn người cũng không tha ?

Lý Phi nhíu mày nhìn Lâm Ngọc Đình, một tay cầm linh tửu, một tay xách Lý Tinh cũng mai hắn ra tay kịp nếu không tên này đã toi mạng.

Lý Tinh cảm giác trên cổ truyền đến từng cơn đau, hắn sờ lên thử không ngờ lại đổ máu, nữ nhân kia thật sự muốn giết hắn.

– Hừ.

Lâm Ngọc Đình thu kiếm rời đi, có Lý Phi ở đây nàng không có khả năng giết chết tên kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.