Ta Tại Huyền Huyễn Soát Nhân Vật Chính Làm Lão Bà – Chương 6 Ngươi làm gì!? – Botruyen

Ta Tại Huyền Huyễn Soát Nhân Vật Chính Làm Lão Bà - Chương 6 Ngươi làm gì!?

Vũ Lâm cười hì hì lại gần Lục Thiên Minh đang giật nảy mình:

“Ngươi làm gì mà nửa đêm áp sát tai vào cửa phòng người ta thế?!”

“Ta . . chẳng làm gì cả.”

Lục Thiên Minh hừ lạnh tiến lại về phòng nàng:

“Không có việc gì thích thì áp sát vào cửa phòng ngươi không được à?!”

Vũ Lâm cười hề hề, một hơi xông ra chặn lại đường nàng:

“Ngươi chắc là ngươi không nhớ nhung ta chứ!? Sợ ta đối với nha hoàn của ta lạt thủ tồi hoa ư?!”

“Ta . . . ta là con trai. Ta nhớ nhung ngươi làm gì?!”

Lục Thiên Minh bực bội hét lên, nàng toát mồ hôi hột : Không lẽ gã này nhìn ra được cái gì?! Vô lý, bản thân ngụy trang kĩ vô cùng, dù là trưởng lão tộc cũng không hề biết. Thậm chí bản thân nàng vài lần cũng thiếu chút đem mình là con trai mà đối xử.

“Đừng có mà nói chuyện gay như vậy. Chúng ta là huynh đệ đấy.”

“Huynh đệ a.”

Vũ Lâm xoa xoa cằm, cúi mình nhìn về phía Lục Thiên Minh, ánh mắt hắn mang theo chút chọc tức cùng chọc ghẹo nàng:

“Thực ra mà nói, nhiều khi ta muốn ngươi là con gái, bởi vì ngươi rất xinh đẹp, rất dễ thương đâu. . .”

“Ngươi nói cái gì thế!?”

Lục Thiên Minh nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng của nàng gần như bốc khói, nàng một tay vung ra thành quyền ý, đem Vũ Lâm quần áo thổi bay lên.

“Còn không mau tránh ra. Ngươi không cần đi kiếm ta gây sự, ngươi đã có cái kia nha hoàn rồi mà. Còn không mau về hảo hảo âu âu yếm yếm cùng người ta, nghe nói ngươi cùng người ta ở trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ cơ mà.”

” . . . “

Đây là hiện ra bản thân chân diện mục, là ghen tuông rồi đúng không?!

Vũ Lâm ho khù khụ, quàng vai Lục Thiên Minh mà vỗ về:

“Chuyện khác, chuyện khác, đây không phải là chính sự. Uầy đợi chút, có người tới.”

Rõ ràng, hắn cùng với Lục Thiên Minh nháo một hồi cũng làm cho có người để ý, mà Vũ Lâm cũng nhanh tay bồng Lục Thiên Minh lên, đem nàng bế vào trong phòng mình. Cùng lúc hắn đem nàng bồng vào trong phòng, ông lão quản trọ cũng xuất hiện, nghi hoặc nhìn một tiếng rồi lại biến mất.

Bên trong phòng trọ, nói là phòng trọ kì thực là một cái phòng khách dẫn ra rất nhiều cái phòng con nhỏ hơn, Lục Thiên Minh đang bị hắn áp sát vào tường . . .

“Ngươi . . . ngươi muốn làm gì?!”

Lục Thiên Minh tràn đầy kinh sợ nhìn hắn, cái này gia hỏa tại sao tẩu hỏa nhập ma nghe đồn về sau lại biến thành một cái sắc bên trong quỷ đói?! Nghe được hắn bị tẩu hỏa nhập ma nàng có đến thăm, còn đặc biệt mua mấy vị thuốc để hắn tẩm bổ.

Sau đó, nghe được hắn cùng cái kia nha hoàn liên tục hai giờ làm cái không ai biết sự tình bên trong, nàng thiếu chút đem một cái bình hoa cổ đập vỡ, còn thầm tiếc nuối tại sao mình lại không có ở đó, biết đâu . . .

Biết đâu cái con khỉ. Còn muốn hắn nhấc mình lên giường sau đó hai người làm cái gì gì gì à?!

Bất quá, kì thật, tại cái tuổi này rất nhiều người đều đã dựng vợ gả chồng rồi.

“Đừng lo, ta tuyệt đối không có ý tưởng gì với ngươi.”

Vũ Lâm mặt mỉm cười vỗ vỗ vai Lục Thiên Minh, còn Lục Thiên Minh nhìn về phía Vũ Lâm, vẻ mặt toàn bộ đều là ‘tin ngươi có quỷ’:

“Dù sao, chúng ta đều là nam đấy, Lục huynh.”

Lục Thiên Minh suýt nữa sặc ra một ngụm máu, lúc nào rồi còn chơi trò giả ngây giả ngô?! Ngươi hẳn nhiên đã biết ta là nữ từ từ cái đời tám hoánh nào, nhân hôm nay mới ra tay mà thôi. Bất quá nàng nhớ lại Vũ Lâm từng ra miệng khen nàng cái gì “xinh đẹp”, “dễ thương” . . . cảm giác hắn quả thực có chút thành ý.

Hừ, gặp quỷ mới tin hắn.

Lục Thiên Minh rặn ra nụ cười so khóc còn khó coi gấp bội:

“Nói như vậy, Vũ huynh đệ đây là muốn gì?! Còn không mau đem ta phóng về phòng đi. Hay là Vũ huynh đệ đây muốn làm chuyện gay, mạ vàng kiếm súng?! Hai cái nam nhân làm chuyện gì hẳn Vũ huynh không muốn ta đồn ra ngoài a.”

“Haiz, cũng thật là khổ tâm.”

Vũ Lâm ngửa mặt lên trời thở dài:

“Thân là nam nhi, kiếm của nam nhi đáng lẽ phải để dính máu tươi. Nhưng thân là kiếm sĩ, một thanh kiếm lại không thể dùng để đấu với một thanh kiếm khác. Tới tới, ta và huynh mỗi người rút ra bản thân kiếm, đại chiến 300 hiệp.”

Đoạn, hắn nháy mắt:

“Hay là huynh không có ‘kiếm’, như vậy ta cũng không ngại, kiếm hay vỏ kiếm ta đều chấp hết.”

“Phụt!”

Lục Thiên Minh phì cười, dở khóc dở cười nàng không biết nên nói gì với hắn, đoạn nàng rút ra bản thân kiếm – dài một mét rưỡi, làm bằng kim loại – chém về phía Vũ Lâm, hét lớn:

“Xem kiếm!!!”

“Ây, huynh kiếm ý vẫn là không tốt.”

Vũ Lâm thở dài, ngón tay bắt lấy kiếm, khiến cho Lục Thiên Minh kinh ngạc há hốc miệng:

“Tới, lại thêm một thanh. Lần này hi vọng kiếm ý thực tốt.”

“. . .”

Lục Thiên Minh thở dài, buông lỏng tay nhìn Vũ Lâm:

“Thế rốt cuộc ý ngươi muốn sao?! Đem ta nhốt trong này làm thú tiêu khiển cho ngươi à?!”

“Tự nhiên là không!?”

Vũ Lâm cười cười, ngẩng đầu nhìn trời:

“Lục huynh thật là lời nói khiến người ta thương tâm. Ta cũng là chiều theo ý Lục huynh,nếu Lục huynh muốn tự nhiên ta sẽ để cho Lục huynh đi. Dù sao ta cũng không thể đối với Lục huynh khăng khăn cố chấp.”

Nói rồi, Vũ Lâm nháy nháy mắt, cửa mở ra để cho Lục Thiên Minh kinh ngạc, gia hỏa này là gì xảy ra?! Tốt bụng như vậy!? Không lẽ có gì mờ ám?!

Đột nhiên cùng lúc này, cửa một căn phòng mở ra, Gia Linh bước ra, áo ngủ khoác một nửa, nửa còn lại để bung cúc để lộ nửa vai cùng nửa bầu vú, có thể do nàng trằn trọc lúc ngủ. Nàng hỏi, giọng ngái ngủ:

“Thiếu gia, có chuyện gì thế à!?”

“Không có chuyện gì, vào phòng đợi ta đi.”

Vũ Lâm quay lại phân phó, Lục Thiên Minh bên cạnh thiếu chút là gầm lên:

“Đợi ngươi!? Đợi ngươi làm gì?! Hai ngươi . . .”

Gia Linh dạ một tiếng rồi đi vào, cửa hé mở . . .

“Uy, nổi điên gì?! CŨng không phải cho ngươi đợi ta.”

Vũ Lâm vuốt lỗ tai, nhìn về phía phòng Gia Linh đang hé mở cửa, cười hắc hắc:

“Nàng bị chứng mất ngủ ban đêm, sợ hãi bóng tối, cần ta ở cạnh bên hảo hảo ôm ấp mới có thể ngủ được. Tội nghiệp nữ hài a.”

“Hảo hảo ôm ấp . . . “

Lục Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi, chợt nhân ra Vũ Lâm ánh mắt nhìn nàng giống như là đang nhìn một cái con kỳ đà, dạng kiểu : “Uy, ngươi nhanh lên về phòng, để ta an ủi nỗi sợ hãi của nàng.”

” . . . “

Ta cho ngươi kì đà. Nhìn ta làm kì đà cho ngươi xem.

“Thôi, đã nửa đêm, ta ngủ tại phòng Vũ huynh cũng được, phòng ta xa.”

Lục Thiên Minh gầm gừ, gằn từng chữ một, nụ cười mang theo sát ý nồng nhiệt hướng về Vũ Lâm mà tới. Đoạn hắn đi tới phòng khách, mang theo cái ghế đi vào phòng Gia Linh, nhẹ nhàng đặt xuống, một tay xách kiếm cười lạnh ngồi trên ghế . . .

“Ngươi ngồi đây làm gì?!”

Vũ Lâm nhíu mày hỏi, ánh mắt nhìn Lục Thiên Minh rất rõ ràng : kỳ đà cản mũi. Lục Thiên Minh càng thấy ánh mắt đấy, càng cười cười lạnh lùng hơn. . . Ta làm kỳ đà đó, ngươi làm gì được ta?!

“Ta là cùng ngươi đảm bảo không có bất kỳ con vật nào có thể làm hại Gia Linh tiểu thư.”

Hai chữ tiểu thư hắn là nghiến răng nói ra.

“Tùy tiện.”

Vũ Lâm ngáp dài đi tới cạnh Gia Linh, nằm xuống, vòng tay ôm qua nàng tựa như không có ý nghĩ gì một dạng. Mà Gia Linh vừa thấy hắn nằm xuống liền rúc vào vòng tay hắn kế đó cả hai người . . . thật ngủ.

Lục Thiên Minh ngồi trên ghế, tinh thần tập trung 120% đề phòng hai người nảy ra cái gì đồi bại quan hệ.

Bất quá, 4-5 ngày đêm không ngừng nghỉ rong bộ trong rừng khiến cho nàng lực chú ý nhanh chóng đặt ở đếm số hoa văn trên chăn, đếm số hoa văn trên trần nhà, kế đó nàng gục đầu ngủ thiếp đi.

Vũ Lâm ngay sau đó tỉnh, hắn cười cười nhìn Lục Thiên Minh đang ngủ gục đầu, thở dài tự nói với lòng một tiếng:

“Lục huynh a, ngủ gì mà khổ thế, để ta mang huynh lên giường.”

Kế đấy, hắn đem nàng thả giữa Gia Linh và hắn, đem vòng tay ôm qua cả hai người, hơi ấm khiến cho Lục Thiên Minh ngủ càng ngon hơn. Đương nhiên, tay hắn cũng có nhẹ nhàng chiếm qua chút điểm tiện nghi, coi như phí vác lên giường.

Về phần bồi thường một đêm nay với Gia Linh . . ha ha, ngày sau nàng sẽ gấp bội bồi thường.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.