Vũ Lâm nhíu mày nhìn qua Long Mộ, Long là một loài sinh vật cổ đại vô cùng mạnh mẽ, hiện tại đã chỉ còn sót lại ở Tiên Vực phía trên. Phàm vực là sẽ không lưu lại Long. Cũng không hiểu có phải có vấn đề gì không, tuy nhiên hầu hết các loài sinh linh thuần huyết tỉ như Hống, Chân Long Chân Phượng đều có ở Tiên Vực, tuy nhiên Phàm Vực thì chỉ còn sót lại đời sau của chúng.
Tỉ như Chân Hống, Toan Nghê các loại.
Nếu ở nơi này từng có một con Long bỏ mạng ắt hẳn sẽ dẫn động tới vài cái kinh khủng tồn tại tới điều tra. Dù sao Long thế nhưng là một loài sinh vật vô cùng kiêu ngạo và tàn khốc, toàn thân nhưng lại toàn là bảo.
Vũ Lâm tiếp cận cái đoàn quang cầu này, đoàn quang cầu tỏa ra một loại ánh sáng ấm áp vô cùng, khiến cho hắn trong nháy mắt giống như cảm thấy mình ở trong lòng mẹ, một thứ cảm xúc thanh thoát toát lên trong thân thể, khiến cho hắn cảm thấy bồng bềnh . .
Gặp quỷ. Thứ này còn mang theo thôi miên thần trí. Hơn nữa tác động vẫn là mười phần không thấp.
Vũ Lâm rung người, đỏ tươi phù văn phun ra từ các lỗ chân lông của hắn, chấn động khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại. Lúc hắn hoàn toàn tỉnh táo đã nhận ra bản thân đang giơ lên một tay tiến về phía đoàn quang cầu kia, mồ hôi vã ra như tắm, rút tay lại.
Tuy nhiên cùng lúc, bên trong quang cầu vang lên một tiếng ngân nga, thế rồi, từ bên trong quang cầu bước ra một cô bé, thân thể khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng nên biết Tu Chân giới không thể nhìn ngoại hình đoán tuổi được, có lẽ nàng đã vài trăm tuổi rồi.
Cô bé này có một cặp sừng rồng, cặp mắt là mắt rồng, khuỷu tay có gai rồng, sau lưng mọc ra đuôi rồng, trên vai mọc ra cánh rồng. Tai nàng nhọn hoắt, tóc nàng dài chấm đến rốn. Nàng chỉ mặc một khiên đồ bơi da, cặp ngực cùng mông căng lên. . .
Vũ Lâm nuốt một ngụm nước bọt, ngay thời điểm nhìn thấy bé con này, lập tức hắn trở nên miệng đắng lưỡi khô, không tự chủ được nghĩ tới việc đè nàng xuống, đem nàng làm cho tới khi toàn thân hắn kiệt khô mà chết.
Bất quá thân là Tiên Vực trọng sinh người, chút tiểu thủ đoạn này sao có thể khó dễ được hắn?! Hắn lập tức trở nên tỉnh táo lại, âm thầm kêu khổ, hai tay huy động đem vô số phù văn các loại tập hợp vào, có Côn Bằng gào rú, có Toàn Nghê gầm thét, có Cự Long chấn trời, lại có cả Phượng Hoàng sà cánh.
Toàn bộ phù văn xuất hiện xung quanh, để cho cô gái này nhíu mày lùi lai, cùng lúc một luồng Kim Đan hậu kì uy áp vọt tới, Vũ Lâm chớp mắt cảm nhận loại khí tức của cô gái này, kinh ngạc:
“Ngươi là Mị Ma?!”
Mị Ma là tên một loại sinh vật sống trong Ma Giới, có thể xưng là chủng tộc rất phiền phức, là một chủng tộc có trí tuệ cực cao cùng khả năng khống chế dị tượng cùng huyễn thuật nhất đẳng, cực kỳ am hiểu đối phó cảm xúc con người dù là những kẻ vô tình nhất.
Hình dáng Mị Ma cùng Long nữ hóa thành hình người cũng gần giống nhau, nếu không cảm thụ khí tức rất khó phân biệt.
Vũ Lâm có chút ý động, nên biết, Mị Ma là trong vạn tộc một cái tối am hiểu thái âm bổ dương cùng thái dương bổ âm, song tu cùng với Mị Ma là nhất đẳng loại hình. Hơn nữa, hắn có tự tin bằng vào thủ đoạn của hắn hắn khá có niềm tin để cho nàng không thể đem hắn làm thành lô đỉnh được.
“Ngươi . . . ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta. . .!”
Nữ Mị Ma chợt hướng về Vũ Lâm đánh tới, Vũ Lâm nhíu mày, hoàn toàn bỏ qua cái ý nghĩ đem nàng thuyết phục cùng hắn song tu, hướng về nàng một chưởng đánh tới, sinh tử huyệt vị bùng nổ, lực lượng của hắn tăng lên gấp đôi gấp ba khoảng chừng.
Hai luồng chưởng lực đối chọi nhau, Kim Đan trung kì Nữ Mị Ma thậm chí ngược lại bị Vũ Lâm khắc chế. Này cũng không lạ, nữ Mị Ma chỉ am hiểu đối với tinh thần phương diện cùng huyễn thuật thiên phú, lực lượng không phải thế mạnh các nàng.
Bất quá, Vũ Lâm lúc này cắn ra một tia máu, tia máu đan xen thành một loạt ngàn chữ cổ trấn ở trên đầu hắn, đây là một loại phù văn thượng cổ, có thể tạo ra một trường lực ngăn chặn các loại công kích tinh thần đẳng cấp không cao, gần như đem tinh thần hải hắn phong bế lại.
Mà Vũ Lâm thủ đoạn này tới từ Tiên Vực, mặc dù tu vi hắn chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng linh lực ẩn chứa trong máu có thể cùng Kim Đan không phân cao thấp, tác dụng tự nhiên có thể một mực phòng chống lại tinh thần khống chế của nàng.
Nếu xét cả bản chất tinh thần lực mạnh mẽ kinh hồn của hắn, có lẽ đủ để Luyện Hư kỳ tu sĩ cũng khó có thể đối với linh hồn hắn làm gì.
Vũ Lâm hai tay khuấy động, các phù văn hắn đã sắp xếp sẵn từ trước cùng lúc phun trào, Kim Bằng kiếm ý phun trào mãnh liệt, thông thiên triệt địa chém về phía Ma Mị nữ, Long Thần trảo gầm rú chộp về phía nàng, Thao Thiết há to miệng một luồng hấp lực khổng lồ phun ra, Kim Ô hướng 9 vầng mặt trời trên đầu hắn bái tuế, lại phun ra một cột lửa . . .
Từng phù văn hóa thành một đầu sinh linh, đây là đối với phù văn pháp tắc đã triệt để thành tựu mười phân vẹn mười, vô cùng hoàn mỹ biểu hiện. Hơn nữa, đây càng là các đầu sinh linh thuần huyết phù văn hiển lộ ra, dù chỉ là các phù văn thần thông không mấy mạnh mẽ, nhưng thuần huyết phù văn liền đã là vô địch ở phàm vực.
Nữ Ma mị kinh hãi trước khí thế này, nàng giơ tay, hắc khí mang theo trận trận tiếng gào thét rên rỉ bay về phía hắn, cùng mấy đầu phù văn cụ hóa va chạm, nổ tung. Tuy nhiên Vũ Lâm chiếm thượng phong:
Kim Bằng kiếm ý phá không, xé rách tay đối phương.
Nữ Ma mị rên rỉ một tiếng tràn ngập dâm đãng, nàng nhìn qua tay mình đầy máu tươi, phũng phịu nhìn Vũ Lâm:
“Thiếu gia . . . người làm tổn thương nô tì.”
Cùng với lời nói của nàng, một loại ảo ảnh sinh ra chấn động tâm thần hắn, nhưng nhanh chóng bị thượng cổ huyết phù văn trên đầu Vũ Lâm gạt bỏ. Đây là cùng loại Chân Ngôn Thuật, từng lời nói đều có thể khiến tinh thần lay động, lời càng dâm dục, tổn thương càng mạnh.
Vũ Lâm cười lạnh, loại thủ đoạn này có thể khiến hắn sinh ra chút xao xuyến?! Tựa theo hiểu biết của hắn với Ma Mị, chỉ cần tim hắn xuất hiện một tia loạn nhịp sẽ liền sa vào vô tận huyễn thuật của họ, cùng hiện thực vô cùng giống, không thể đi ra.
Vũ Lâm giơ tay lên, trên tay hắn xuất hiện Thương Lan Kiếm, ngập trời kiếm khí chém về phía Ma Mị nữ. Kiếm này cùng Kim Bằng kiếm ý lúc trước khác biệt, kiếm ý lúc trước chém ra là chân chính ngập trời, nhưng lại tràn ngập lỗ hổng.
So sánh, kiếm này giống mũi kim thêu, còn Kim bằng kiếm ý tựa tờ giấy, to mà dễ bị đâm thủng. Cả hai tự nhiên không cách nào so sánh.
Kiếm này phá không lao tới, Ma Mị nữ tử hắc khí ngưng tụ vào tay, vỗ vào kiếm, thanh kiếm vốn nhắm thẳng vào tim nàng bị nàng một vỗ này chuyển hướng, xuyên qua vai phải nàng. Tuy nhiên để nàng tái mặt chính là cùng lúc, Vũ Lâm tay giơ lên, bảy tám cái cùng loại Kim Bằng kiếm phù văn xuất hiện, hết thảy hướng về nàng khởi xướng công kích.
Tay nàng xuất hiện ma khí liền hóa thành Hỗn Độn Ma Thần phù văn, một trong Thập Hung hướng về Vũ Lâm lao tới. Hỗn Độn là một con trông như quả cầu thịt, dưới chân nó có 6 chân nhện rít gào lao tới.
Vũ Lâm trên tay xuất hiện một mặt ngọc giản, hắn bóp nát phiến ngọc giản này, lập tức một tiếng rú lớn vang lên, một đầu chim hạc một chân toàn thân phun trào lửa đen mơ hồ xuất hiện, nó há miệng, một tiếng vọng âm như có như không xuất hiện, như một nữ tử thổi sáo, một tia lửa từ mỏ nó bắn ra.
Tất Phương thuần huyết phù văn, lực lượng của con Hỗn Độn dị thú kia đủ chiến Kim Đan đại viên mãn, nhưng Tất Phương này cũng là như vậy.
Tia lửa đen này va chạm cùng Hỗn Độn, nổ tung, Vũ Lâm đã sớm ngờ tới điểm này nên không vấn đề, nhưng Ma Mị Nữ Tử bị dư chấn từ vụ nổ thổi bay đi. Kế đó Tất Phương hóa thành vạn đạo phù văn, chính xác mà nói nó chính là một đạo phù văn hóa thành, tan biến trong thiên địa.
Kế đó, đang chao đảo sau lưng hắn Kim Bằng rít lên đanh thép, hóa thành một tia sáng lao về phía Ma Mị, nàng giơ tay lên, linh khí đột nhiên ngập tràn hình thành một cái con dao nhỏ, chém về phía Kim Bằng.
Lập tức, Kim Bằng toàn thân phù văn sa vào hắc hóa, Vũ Lâm búng tay, Kim Bằng nổ tung, đem Ma Mị thiếu nữ đã bị tổn thương từ đòn đánh của Tất Phương thổi ầm ầm vào vách hang.
Vũ Lâm toát ra một ít mồ hôi lạnh, đây là thủ đoạn cuối của hắn giai đoạn này, đem toàn bộ chín thành linh lực tái tạo một cái trung cấp bảo thuật cấp thần, phong ấn vào ngọc giản, bóp nát liền có thể kích hoạt nó.
Điểm trừ là ngày hắn chỉ làm được 1-2 cái. Gần đây hắn mới làm 7 cái, 2 cái cho mỗi nữ, 3 cái cho chính hắn. Không phải bất đắc dĩ hắn cũng không muốn dùng cái này.
Vừa nãy hắn dùng là Hỏa Tằm Ti của Tất Phương, một vị lão hữu của hắn, Vũ Lâm là sử dụng một thượng cổ phù văn của Kim Hỏa Nhật Phượng đổi lấy mười mấy loại thần thuật, Hỏa Tằm Ti là một trong số đó.
Hỏa Tằm Ti Tất Phương dùng ra hóa thành vạn vạn sợi tơ vung ra toàn thiên địa, hóa thành một tấm lưới bao phủ vạn đạo, kẻ chạm vào ắt nổ thành tro. Mà hắn thì chỉ tạo ra được một sợi.
Thế nhưng này cũng đủ. Nữ Ma Mị bị một đòn này tuyệt không có thể trong thời gian tỉnh lại. Vũ Lâm nhìn nàng, nhướng mày suy nghĩ một chút, kế đó toàn thân hắn tỏa ra nhàn nhạt cao quý lãnh ngạo ý chí, trong nháy mắt Vũ Lâm biến chuyển . .
Giống như một đầu thần long cao cao tại thượng, hắn giơ tay áp tay lên đầu nàng, một đạo ấn ký đặc thù giống như một phù văn cùng một cái huyết dịch ấn ký trùng điệp xuất hiện trên đầu nàng, kế đó lại tản đi mất.
Sau đó khí tức Vũ Lâm lại lần nữa trở lại như thường.
Hắn nhìn qua nữ Ma Mị, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng xám, gật đầu tự nhủ:
“Không tệ, Dẫn Nô Thuật vẫn dùng trơn tru như vậy.”
Dẫn Nô Thuật là một loại thuật pháp cực kỳ đơn giản, đem ấn ký của hắn áp vào linh hồn của nàng, chỉ cần hắn chết hoặc niệm động bạo ấn hoặc đối hắn sinh ra hành động có thể gây tổn hại liền có thể đem nàng linh hồn xé tan năm bảy mảnh.
Đương nhiên, nói đơn giản thì đơn giản, phức tạp cũng phức tạp. Quan trọng là có bao nhiêu hiểu thấu về linh hồn phương diện này.
Mà thân là thi thuật giả, hắn chết nàng cũng chết, mà nàng chết . . hắn đừng nói cái rắm đều không có, còn có thể đạt được nàng toàn bộ kí ức võ đạo, trăm lợi mà không một hại.