Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 8 Một trận bóng rổ – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 2 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 8 Một trận bóng rổ

Chương 8: Một trận bóng rổ

Edward tỉnh lại, vừa ăn sáng vừa nhìn Jame và Harleen với ánh mắt hồ nghi.

– Hai người đã làm tình rồi à!

– Câu hỏi tu từ hay là gì vậy?

– Thôi được rồi, thừa biết là cả hai đã làm tình, hỏi vậy thôi.

– Cậu có cần được giúp không?

– Tớ ấy hả? Thôi đi, tớ nghĩ mình đã hiến thân cho khoa học rồi.

Jame cùng Harleen nhe răng cười. Hai đứa đợi Edward ăn xong bữa sáng, rồi cả bọn trả phòng và về nhà. Hôm nay là ngày chủ nhật, thường mọi người sẽ thì sẽ đi lễ nhà thờ, nhưng đó là khi cả bọn còn nhỏ và phải phụ thuộc vào bố mẹ. Thế nên, bọn nó rủ nhau đi dạo quanh thành phố- tất nhiên là ở chỗ nào đủ an toàn.

– Bố tôi thì có lẽ là dị loại, ông ấy gần như không bao giờ đi lễ. Ổng luôn kêu mệt mỏi vì bữa rượu túy lúy tối thứ 7.

– Có vẻ là do mẹ ông bỏ đi đấy!- Jame phân tích- Mẹ tôi không bao giờ cho phép bố tôi uống say tới thế.

– Hừ!- Edward thở hắt ra- Tôi ghen tị với ông thực đấy.

– Ừ, tôi biết. Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nhưng ông có biết câu này không: Bố mẹ ông nghèo không phải lỗi ở ông, nhưng bố mẹ vợ ông nghèo thì là lỗi của ông thật.

– Ế, vậy là lấy vợ giàu hả?

– Làm quái gì có câu nói đó chứ!- Harleen gắt lên.

– Có, nhưng là ở nước khác nói, nhưng thôi, nói thì nói vậy, chứ việc bố mẹ vợ giàu đâu có nhất thiết là phải do họ đâu, ông giàu lên rồi giúp họ cũng được mà.- Jame cười, thơm nhẹ lên má Harleen một cái.

– Dẻo mỏ.- Harleen cười rồi thơm lại bạn trai một cái

– Ẹo!- Edward là động tác ói- Làm ơn đi, cho thằng này xin kiếu!

Hai đứa cười cười, nhưng cũng không làm hành động gì thân mật thêm, vì đang ở nơi công cộng. Không chỉ Edward khó chịu, mà còn ánh mắt khó chịu của người khác nữ.

– Jame Stone, Edward Nashton!- Đột nhiên có một giọng gọi to tên họ của Jame và Edward. Cả ba quay lại nhìn, thì thấy một đám thiếu niên nam nữ đang bước tới. Nhìn qua là hai thằng nhận ra đây là mấy đứa cùng trường, ngoài ra còn một vài đứa không quen, có lẽ là bạn bè ngoài trường hoặc bạn trai bạn gái gì đó chăng. Nhìn sơ qua cách ăn mặc thì hình như bọn này cũng đang đi chơi ngày chủ nhật thì phải.

– Yo! Không ngờ lại gặp hai người ở đây!

– Ừ!- Hai thằng cũng đáp gọn lỏn lại, quả thực là trong trường thì hai thằng gần như không thận cận với ai, mà cũng không ai muốn làm thân với hai thằng dở người suốt ngày lẩm bẩm một mình ( chơi trò đố vui trí tuệ, đánh cờ tưởng tượng, chiến thuật chiến tranh,…), nên nhìn mặt thì biết là cùng trường thôi chứ cũng chả biết tên mà đáp lại.

Bầu không khí ngượng ngùng lập tức xuất hiện, may sao mấy đứa bên ngoài trường cũng có chút kinh nghiệm xã giao, liền đứng ra điều giải. Theo như lời bọn nó, thì hôm nay có một giải bóng rổ đường phố nhỏ nhỏ, bọn nó cũng có xuất tham gia, nên đến thử, đang đi thì thấy Jame và Edward nên gọi lại rủ đi cùng.

Lời thì như thế, nhưng Jame khẽ liếc qua ánh mắt cứ hau háu nhìn vào Harleen của mấy thằng con trai thì cũng có thể đoán bọn này tới làm quen với cô, chứ nếu chỉ có hai thằng đi với nhau thì bọn nó đấm thèm mà gọi. Harleen có thể gọi là xinh, có chút ngây thơ, tóc vàng óng ả, nên khi trước cũng đã có mấy thằng bạn của anh trai Harleen thử quấy rối cô, tới khi gặp Jame và được cậu chăm sóc thêm thì Harleen đã tươi tắn hơn, cộng thêm đêm hôm qua cô và Jame còn cùng nhau làm tình, nên thân thể đã có sự biến đổi nhỏ, có thêm một ít quyến rũ đặc biệt. Tuy vậy, Jame cũng không nói gì, thứ nhất sắc đẹp là thứ mọi người đều có quyền ngắm nhìn. Thứ hai, họ chưa trêu ghẹo hay làm những trò tục tĩu, mà cũng chỉ lén ngắm.

Vốn dĩ đang không có gì làm, lại không muốn mất thêm tiền kiếm trò giải trí, nay lại được mời đi xem bóng rổ miễn phí, ba đứa đồng ý liền. Hóa ra sân thi đấu bóng rổ cũng không quá xa nơi này, vốn là một cái công trường đang bỏ trống, được tận dụng thành sân bóng rổ. Nói đến công trường bỏ trống, thì hiện tại Gotham City đang có vô số cái thế này, mà nguyên nhân là từ sau khi bố mẹ của Bruce Wayne bị bắn chết, tập đoàn Wayne bắt đầu có dấu hiệu co rút hoạt động sản xuất, không tiếp tục đầu tư xây dựng Gotham City nữa. Đây quả thực là một tổn thất lớn cho toàn thành phố. Nhân tiện lại nói tới công trường xây dựng, cha của Jame hiện cũng làm ở công trường, vì ông là thợ hàn bậc trung nên lương cũng ổn để nuôi vợ con và tiết kiệm chút ít, nhưng sắp tới e là không còn tập đoàn Wayne đầu tư xây dựng, ông ấy cùng sẽ mất việc hoặc ít việc hơn.

Tâm trí của Jame phiêu lãng một tí khi nghĩ về tình hình nhà mình sắp tới, rồi quay lại thực tại vì tiếng còi bắt đầu. Bóng rổ thì Jame kiếp trước không xem nhiều, cậu như bao người dân Việt Nam khác thích coi bóng đá hơn, nhưng rồi ở thế giới này cũng phải tập quen dần khi thấy bóng rổ ở nhiều trong trường học. Luật thì cũng nắm được sơ sơ một tí, cộng thêm việc bọn này đang chơi kiểu bóng rổ đường phố, luật cũng không quá khắt khe, miễn không phạm luật quá trắng trợn thì mọi thứ đều OK.

Tựu chung thì với trình độ chuyên môn không cao của đám thiếu niên con nhà lao động, tổ chức được một trận đấu như thế này cũng là ổn rồi. Trận đấu cũng có chút phần thưởng, mỗi đội tham gia đưa ra số người tham dự, và mỗi người tham dự đưa một đô la. Số tiền chia đôi, một nửa trao giải cho đội chiến thắng, một nửa trả tiền mua nước uống và tiền thuê sân. Khu công trường bỏ hoang này đâu tự nhiên mà vào được, dưới sự ảnh hưởng ngày càng lớn của ông trùm Falcone, mọi hoạt động tội ác đều đang diễn ra, và bảo kê lan tới cả những hoạt động nhỏ nhặt nhất.

Ở trong sân lúc này, các đội đấu theo thể thức bốc thăm ngẫu nhiên. Sau khi đã xác nhận các phiếu thăm, hai đội đối đầu nhau sẽ được thi đấu trong vòng 8 phút, và ai ghi nhiều bàn hơn thì thắng, nếu hòa thì sẽ tổ chức một đợt tấn công cuối, ai ghi bàn là thắng luôn. Hai đội đầu tiên ra sân, một tương đối mạnh, một thì yếu hơn. Trận đấu có vẻ khá một chiều và nhàm chán, đội mạnh thì biểu diễn vài kỹ thuật để khiến đội yếu hơn trong như lũ hề trên sân bóng. Và dân Gotham City không có ai là kẻ yếu đuối, đội bóng yếu hơn đã phản công mạnh nhất cỏ thế, trong cơn tức giận vì nỗi sỉ nhục. Tức giận làm tăng sức mạnh nhưng lại giảm sự chính xác, và khi họ cố tranh quả bóng, nó đã bị ném bay tới chỗ khán giả, tới chỗ của Harleen. Chẳng chút khó khăn, Jame dễ dàng bắt được nó bằng một tay. Và cậu ném trả lại vào sân bóng, bay là là vào trong sân bóng, rơi thẳng vào rổ.

Đám khán giả ồ lên ngạc nhiên, trong khi nhóc bạn học thì chú ý tới Jame hơn. Họ liền ngỏ lời mời cậu ta tham gia trận bóng, Jame không từ chối, nhưng không tham gia với họ, cậu và Edward lập một đội riêng để chơi. Và như thế sẽ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn: các đội đã bắt cặp với nhau rõ ràng rồi mà.

– Đây là 10 đô!- Edward lấy ra 2 tờ 5 đô đưa cho một đội bóng rổ khác. Với tổng cộng chỉ có 14 đội tham dự, mỗi đội có 5 người, thì số tiền họ có thể có chỉ là chừng 35 đô nếu chiến thắng sau cùng. Đội mà Edward chọn để mua chuộc là một đội trông không có gì quá nổi bật, nên họ cũng không chắc cốp sẽ lấy được 35 đô, và trong trường hợp đó, 10 đô la nắm chắc trong tay là lãi.

– Vãi lều, bọn nó dám bỏ tiền mua suất kìa.

– Một nhóm bóng rổ chỉ với hai người! Đấu với đội 5 người ư?

– Chắc là bọn thích chơi trội đây mà.

– Nhưng mày thấy những gì bọn nó làm với trái bóng chứ hả?

– Biết đâu là ăn may thì sao?

Những lời bàn tán vang lên, trong khi Jame và Edward thì cười cười. Và họ bắt đầu trổ tài. Bóng được ném lại cho Edward khi trận đấu bắt đầu, và vèo, trái bóng bay thẳng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của tất cả.

– Lấy trung tâm sân tập làm gốc tọa độ cho hệ tọa độ không gian, ta xác định được vị trí của cái rổ kia ở vị trí (x1; y1; z1), ví trị mình đứng là (x2;y2;z2). Tốc độ gió vào khoảng ??m/s, hướng gió là aaa, đường cong có dạng ????? Đơn giản phải không!- Edward bắt đầu trình bày khi đối thủ đang ngỡ ngàng.

Điều Edward nói làm đám kia không hiểu, nhưng chúng cũng chả cần hiểu gì cả, mà nhặt trái bóng và ào lên tấn công. Kỹ thuật của bọn này cũng không quá tốt, nhưng chúng đông gấp 2.5 lần, nên có nhiều phương pháp để truyền hơn. Nếu Jame hoặc Edward định chặn một tên, thì tên kia sẽ truyền cho những đứa khác, và làm giãn cách khoảng cách giữa hai người họ, để tạo cơ hội cho một đứa khác ghi bàn.

Hai cách chơi tương đối đối lập, khi mà Jame đưa bóng cho Edward để cậu ta căn lực, tính đồ thị đường đi trái bóng, và ném thẳng vào, còn đối thủ của họ cố gắng di động nhiều hơn để có thể tách họ ra mới có thể ghi bàn. Tuy nhiên, với việc ghi bàn thắng trước và dễ dàng ghi bàn lại ngay sau khi bị san bằng tỷ số chỉ với một cú ném của Edward, thì đội hai người đã thắng trận đầu.

Trận đấu thứ hai, những đứa bên đội kia đã thấy được tài năng của Edward nên bọn nó giành quyền tấn công trước, đồng thời cố gắng bao vậy cậu ta lại để ngăn những cú ném. Nhưng không như lần trước, lần này, Jame là người chịu trách nhiệm tấn công, cậu luồn lách, cướp bóng và ghi bàn. Tốc độ vượt trội của Jame khiến cậu ta có thể nhận bóng từ phần sân của mình rồi lao qua sân đối phương, ghi bàn trong vòng chưa tới 10 giây, hoặc cướp bóng từ tay đối thủ ở ngày phần sân đối phương để ghi bàn. 8 phút thi đấu, và 32 bàn thắng được Jame ghi.

Trận thi đấu này, gần như khiến mọi đối thủ phải xác định lại chiến thuật. Và họ quyết định chơi xấu một tí. Khi trận đấu đang diễn ra, một cầu thủ bên họ bị đau, và yêu cầu đổi cầu thủ khác. Tất nhiên Jame và Edward không phản đối, cho tới khi cả hai thấy thằng cha đi vào cao hơn họ tận hai cái đầu.

– Đó là một con tinh tinh hả?

– Tinh tinh không cao vậy đâu, tớ nghĩ chắc phải là King Kong!- Edward hài hước đáp lại.

Và màn chơi xấu diễn ra ngay tức thì, anh bạn to con mới vào bằng một cách thần kỳ nào đó lao vào Edward khi cậu ta đang nhận bóng. Khoảng cách quá gần khiến Edward không thể không bỏ của chạy lấy người, tránh ra chỗ khác. Trái bóng được bên kia cướp ngay lại. Jame không để họ phải chờ lâu, cậu ta tiến lại cướp bóng và chạy tới sân đối phương. Tên to con lao theo, và Jame không vội vàng tránh đường, cậu ta bình tĩnh quan sát và ném quả bóng, trong khi đối phương tiếp tục lao tới. Trong khoảng khắc, tên to con va mạnh vào Jame, tiếng ầm vang lên. Khi họ định thần lại, thì Jame đã bay ra khỏi sân. Cậu ta đứng dậy, xoa tay tỏ ý không sao, nhưng đi hơi tập tễnh. Khi được hỏi liệu có thay người hay không, thì Jame từ chối, nhưng quả thực do khả năng ghi bàn quá tốt, khoảng cách về điểm Jame ghi trước đó đã quá cao, nên việc lật kèo là khó. Sau khi trận đấu kết thúc, Harleen vội chạy tới, mang theo khăn lạnh và đá để chườm. Jame nhận và thì thầm an ủi cô.

Trận đấu cuối cùng, trận chung kết diễn ra. Hai đội mạnh nhất trong toàn bộ giải bóng rổ đường phố gặp gỡ nhau, một đội hai với Jame đang bị thương trong khi đội kia đủ năm người khỏe mạnh- đây cũng là đội bóng thi đấu trận đầu tiên, những kẻ đã làm đối thủ tức tối vì kỹ thuật chơi tốt, tới mức đội kia bị ức chế và làm trái bóng văng tới chỗ bạn gái Jame, tạo cơ hội để cậu ta suy nghĩ việc ra sân.

Vừa bước vào trận đấu, đối phương lao tới ép sân, và gây sức ép tiếp lên Edward. Jame đã bị thương, không thể chạy nhanh nữa, nên cậu đảm nhiệm phần chuyền trong khi Edward chạy. Trong vòng một phút đầu tiên, đối thủ của hai người đã ghi tới 5 bàn, khi họ dễ dàng cướp bóng từ tay thương binh Jame và tên mọt sách Edward. Jame đề nghị cho nghỉ chút ít để sạc lại sức. Đối phương đồng ý, và cả hai quay ra uống thêm ít nước mát. Qua vào sân, Jame đột nhiên cười gằn.

– Thằng to cao đó là do bọn mày cài vào hả?

– Đứng có mà vu khống!- Tay đội trưởng nhóm kia cười gằn nói nhỏ lại vào tai cậu. Rồi hắn nhếch mép đi ra, trận đấu lại bắt đầu. Và lần này, là cơn ác mộng cho hắn. Jame đột nhiên như hồi phục lại hết, còn Edward thì chỉ đơn giản là hoạt động như một vận động viên chuyên nghiệp chứ không phải con mọt sách trước đây. Hai thằng khi thì nhào lộn ném bóng, khi thì bật cao ném bóng, và thậm chí còn làm đủ các thể loại Slam Dunk, từ bình thường tới hoa mỹ nhất.

Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn, bọn kia không giữ được bình tĩnh, và lập tức tìm cách chơi xấu. Một tên lao tới chỗ Edward toan ngáng chân cậu ta, trong khi hai tên lao tới tông thật mạnh vào người Jame. Edward chỉ đơn giản là giẫm lên cho đối phương lật cổ chân, trong khi Jame lập tức bật cho mình Thế Thủ (Rammus). Bao nhiêu sát thương cậu nhận, bấy nhiêu sát thương phản lại, và hai thằng lao tới ngã vật ra, không đứng lên nổi. Mất tới 3 người, dù còn tận 3 phút thi đấu, nhưng trận đấu phải kết thúc sớm. Ngay sau khi trận đấu kết thúc, nhóm của Jame cầm tiền và đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.