Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 53 Căn cứ số hai – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 2 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 53 Căn cứ số hai

Chương 53: Căn cứ số hai

Trên đường chuẩn bị kiểm tra xem mấy thằng khốn cho vay nặng lãi kia liệu có ra tay gì với mấy cô gái điếm, Jame cùng Edward tiếp tục phân tích lại trận chiến để rút ra kinh nghiệm. Thực ra thì tổng kết trận này Jame đáng rất khá, có điều ở những đòn cuối, nếu mà Jame dùng thêm Đánh Ngất Ngư, thì sẽ hiệu quả hơn nữa. Nghe Edward nói xong, Jame cũng phải tự trách là đã quên mất Đánh Ngất Ngư của Braum. Trận này thì Cat Man quá yếu, chứ nếu hắn mạnh hơn, việc cậu muốn luồn tay ra sau khóa cổ và làm hắn nghẹt thở sẽ khó hơn nhiều. Còn nếu dùng Đánh Ngất Ngư, sẽ làm đối phương phải bất động ít lâu đủ để cậu có thể ra tay hoặc chọn vị trí tốt hơn mà đánh.

Lý do khiến Jame ít khi có thể thi triển những thứ này, là vì cậu có quá nhiều kỹ năng và nội tại, bình thường đều không dám dùng vì sợ lộ, đánh trận quá ít, nên không thuận tay, dễ loạn chiêu và quên không dùng. Cái này có ví dụ rất dễ nhớ là thanh niên Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ, có nội công và võ công siêu phàm, nhưng không căn cơ, không dùng nhiều, không tìm hiểu nên dễ bị đánh bại bởi một cao thủ gần bằng, hoặc ra tay đủ hiểm, khiến Đoàn Dự không thể nào kịp thời phán đoán cách chiến đấu. Ngược lại, Tiêu Phong chiến đấu quá nhiều, nên ông ta đã có phản xạ chiến đấu, mọi võ công sử dụng đều thuần thục, từ đó có thể một lúc đánh vài cao thủ ngang mình không chút nguy hiểm. Xem ra là cậu vẫn chưa đánh đủ.

Vừa lúc này, Harleen ở xa, mặc sẵn phục trang, vẫy tay ra hiệu, cả hai tạm dừng cuộc trò chuyện để đi theo cô nhanh hơn. Vậy mà khi bọn nó tới nơi, mọi chuyện đã xong phần nào đó, những tên cho vay nặng lãi đang bị đấm cho phù mỏ bởi Hawk. Đơn giản là đám này sau khi thua tiền, trong cơn tức tối đã tìm tới chỗ mấy con nợ để hành hạ họ cho bõ tức, chúng giả đòi tiền, khi mấy cô gái kia không nhịn được hỏi lại vụ đưa tiền khi trước, chúng quỵt luôn, và luôn tìm cách khiêu kích để tạo cớ thuận tiện thượng cẳng chân hạ cẳng tay, quả nhiên có một đứa mới vào nghề chịu không được, nói lại một câu, và bọn cho vay lãi kia chỉ chờ có thế để nhảy vào đánh con nhỏ lập uy. Thấy cảnh này, Selina sao nhịn được, cô liền ra tay cản lại. Dù Selina đeo mặt nạ, dáng người vẫn khiến đám kia thích thú, và chúng liền động tay chân với cô. Selina chả hiền, đập luôn. Đám cho vay lãi nhè nhau vây cô nàng, thì Hawk ra tay. Sức mạnh phi nhân loại của cậu ta mà đụng tới, thì thứ nào chịu nổi.

– Ê, đứng lên và nghe cho kỹ đây!- Jame dựng tên đầu xỏ dậy, đồng thời lấy ra đống giấy chứng minh đám này đem tiền ra đặt cược. Cái này mua lại từ chỗ nhà cái- ai tới đặt cược thì có giáp lai, bên đặt và nhà cái, thắng thì đem tới so với giấy nhận bên nhà cái, không thì sao biết mà trả tiền. Mấy thằng thua thì không tới nhận nữa, nên nhà cái không giữ giấy làm gì cả, chủ yếu đem bán như rác, có mấy thằng như Jame tới mua họ còn mừng, chứ việc đám Jame tới mua làm gì họ chả quan tâm. Sau khi chưng ra bằng chứng, Jame đơn giản thông báo rằng bọn nó đã lấy tiền rồi, và không được đòi tiếp nữa. Nếu bọn nó định làm ẩu nữa, thì sẽ không yên với League of Legend.

– Bọn mày nghĩ đứng ra bênh nó mà được sao, bọn tao có thể đánh bọn nó bất kỳ lúc nào?

– Thiệt cho bọn mày thôi!- Jame nhún vai- Thỏa thuận này, nếu bọn mày tiếp tục đánh đập mấy người này, bọn tao sẽ tới, vặn gãy ta tất cả chúng mày, cướp hết tiền của bọn mày, đốt, ném cho người nghèo, thả trôi sông,… Không có sức mạnh, tiền bạc, bọn mày sẽ thành những kẻ bị chà đạp lại, nên thỏa thuận nhé, không tiếp tục trút giận lên người họ, không đòi tiền vô cớ, hả? Ngược lại, bọn mình chấm dứt ở đây, chấp nhận mình đã ngu ngốc khi đặt cược sai, và nhớ lại nguồn gốc khoản tiền, được chứ?

– Được!- Bị đập tới giờ, biết đối phương mạnh hơn, mà yêu cầu cũng không quá đáng, chỉ phải chấp nhận ghi nhận đúng thực tế, không đòi thêm tiền vô lý để bù lỗ và đánh người để trút giận, thôi thì cũng xong.

Jame bắt tay với kẻ đứng đầu, rồi cậu cho tay vào túi lấy ra một ít tiền- khoảng 50 USD đưa cho cô gái điếm bị đánh, có lẽ đủ tiền thuốc và một chút chi phí khi không thể đi làm do vết thương, số tiền này là số tiền kiếm được từ thắng cược. Có phần nào đó là lỗi của Jame khi tới quá chậm.

– Ê, chỉ như vậy thôi ư?- Harleen thất vọng, cô còn hi vọng được tham gia một trận đánh hay được ra tay chút đỉnh như Pamela được làm. Vừa nãy thấy cảnh Hawk nhảy vào làm gỏi tất cả, cô liền chạy đi kêu Jame, cô muốn được cùng bạn trai trổ tài.

– Cám ơn cậu nhiều!- Selina chợt nói,

– Gì chứ, Jame đâu xóa nợ cho mấy cô kia đâu?- Harleen ngạc nhiên, không ngờ cũng có lúc Selina mở miệng cảm ơn

– Nếu ta ra tay nặng hơn, đòi hỏi vô lý hơn thì những người kia sẽ chịu khổ nhiều hơn!- Edward giải thích dùm cho mọi người, cả Harleen, Pamela và anh em Dove, Hawk – League of Legend ra đời chưa lâu, tính uy hiếp chưa cao, nên trừ phi tiêu diệt hoàn toàn đám người kia- tống sạch vào tù hoặc là giết sạch, nếu không mà đòi bọn nó xóa nợ- tức là diệt nguồn kinh tế của bọn nó, thì bọn nó nóng máu trả thù những cô gái điếm kia là chuyện dễ dàng vô cùng. Ta lại không thể ngày đêm canh phòng được cho họ, nên thỏa hiệp là phương án tốt nhất.

– Vậy là cố thỏa hiệp với cái xấu mãi được sao? Hiện tại chúng không đánh, nhưng món nợ vẫn đè lên cổ họ!- Dove tỏ ra không hài lòng với việc này

– Hiện tại ta chưa đủ sức nên tạm thế đã, khi League of Legend trở thành nỗi khiếp sợ của lũ tội phạm, lời ta nói sẽ có giá trị hơn.- Jame nói

– Vậy quay lại đập bỏ mẹ bọn kia đi!- Hawk đề nghị, khiến tất cả phải chịu. Vừa nói rằng hiện tại họ không thể đủ lực uy hiếp và khả năng bảo vệ 24/7 cho những người kia rồi mà.

– Đập bọn nó xong rồi bọn nó sẽ khỏe lại, bắt chúng thì cũng chả giữ được lâu trong tù, đúng chư? Với đám đó thì khi ra viện hoặc ra tù, chỉ cần một con dao rạch vài cái trên mặt hoặc người mấy cô kia là xong việc rồi, họ coi như bỏ, còn bọn mình làm sao phòng mãi được? Không nghe à.- Harleen gắt um lên. Vừa nãy không hiểu nên có mấy suy nghĩ kiểu mà Hawk nghĩ đó, giờ nghĩ lại thấy việc mình là thật quá ngu ngốc, nên không muốn nhớ lại- bất cứ ai muốn gợi lại điều mà cô nghĩ, đều không được phép, thế mà Hawk bô bô nói ra mấy điều đó.

– À mà này,chia nhau ra làm việc nhé!- Jame đột nhiên đề xuất!

– Là sao?

– Tớ thấy cứ đi chung mãi cũng chán, như vụ vừa này, chỉ cần mỗi Catwoman và Hawk là giải quyết xong, đi đông chưa ích gì. Giờ hay chia ra các nhóm nhỏ đi dạo mấy con phố, giải quyết vài tên cướp vặt luyện tay nghề. Trừ phi có phi vụ lớn, nếu không bọn mình cứ tùy ý làm việc, sao hả?

– Ý tưởng tuyệt vời, vậy chia là nhóm mấy người đây?

– Cái này tùy thôi, ai thích bắt cặp thì cứ bắt cặp, nhưng hãy cứ tạm làm nhóm 3 hoặc 4 người là tối đa đi, 1 người cũng được, nhưng phải là dân chuyên như Selina hoặc tớ, còn lại phải đi 2 người trở lên.

– Khỏi, em chọn anh!- Harleen hét lên đầy thích thú, trong khi Pamela đột nhiên hơi mất tự nhiên, bàn tay co duỗi không đều. Cô thực sự cũng muốn đi cùng Jame, nhưng nếu Harleen ở đó thì cô không muốn nữa. Không ai kịp để ý biểu hiện nhỏ bé này của Pamela, ngoại trừ Selina.

Sau một hồi bắt cặp, cuối cùng thì Selina, Pamela, Edward một nhóm, anh em Dove và Hawk thì khỏi nói, Jame và Harleen một nhóm. Sau khi phân nhóm xong, tất cả cùng chào tạm biệt nhau để về nhà, trời cũng sắp sáng tới nơi rồi. Jame lần này cẩn thận đưa Harleen về nhà cô sau cùng, để dành thêm chút thời gian riêng tư với cô nàng. Lần trước đi cùng Pamela gặp được trò vui, Harleen đã rất ghen tị, may cô nàng không biết việc Pamela từng hôn hít cậu ta trong đêm mà cô ra tay giết người lần đầu, không chắc sẽ có chuyện đây.

Thế mà lần này, không hề có một việc gì xảy ra nữa, làm Harleen tỏ ra vô cùng thất vọng. Jame đành an ủi cô, nói rằng đêm nay khi hai người họ đi tuần tra nhất định sẽ tìm vài tên tội phạm để cô tập chiến đấu. Lúc này Harleen mới yên tâm mà vào nhà nghỉ ngơi.

Jame thấy bạn gái đi nghỉ rồi, toan đi thẳng về nhà, nhưng không hiểu nghĩ gì lại tạt qua nhà của Pamela. Cô ấy hiện tại chỉ có một mình ở nhà, lần trước tự tay giết người, tâm lý bất ổn tới mức ôm hôn cậu vô tội vạ, giờ phải ở trong căn nhà kia một mình, không biết có sao không nhỉ? Jame tới nhà của Pamela, dùng Bộ của Kayne để vào trong yên lặng nhất có thể, và cậu không thấy Pamela ở đâu trong căn nhà. Bây giờ mới 4 giờ sáng, Pamela đã đi chơi cả đêm, không về nhà ngủ là thế nào nhỉ?

Jame bắt đầu hơi lo lắng, và cậu toan thử liên lạc với Selina để xem cô có đưa Pamela về tận nhà không, thì chợt nhớ tới một nơi. Đó là căn nhà kính mà mẹ Pamela đã bị giết và chôn tại đó, bởi người chồng vũ phu, cha của Pamela. Liệu có khi nào cô ta tới đó.

Jame tuy không biết đường, nhưng mà Pamela chắc chỉ đi bộ thôi, vì cô không có bằng lái, mà giờ này Gotham làm gì có xe, nên nơi đó không ở quá xa đây được. Mất một lúc tìm kiếm, Jame thấy được căn nhà kính, không ở quá xa ngôi nhà Pamela đang ở. Cậu vào đó, và thấy Pamela đang nằm cuộn tròn người trên nền cỏ. Câu chuyện Pamela chia sẻ khi mọi người dần làm bạn cho cậu biết có một thời Pamela cảm thấy mảnh đất này, cây cối ở đây chính là mẹ của cô, vì nó đã hấp thu bà ấy. Có lẽ cô ấy không dám ở trong căn nhà kia nữa, mà đến đây ngủ để có cảm giác an tâm chăng.

Dù khá là lo khi Pamela cứ nằm dưới đất, cậu không định đánh thức cô dậy lúc này. Jame toan dợm bước quay đi, thì chạm vào mấy cành khô, tiếng lắc rắc của cành gãy tuy nhỏ, nhưng cũng làm Pamela thức giấc. Cô bật dậy, nhìn xung quanh, và thấy Jame đang hơi ngượng ngùng. Pamela tới đây là tới bất hợp pháp, đất này có chủ rồi, nếu bị phát hiện sẽ gặp phiền phức, nên khi tới đây ngủ thì luôn phải cảnh giác với âm thanh, tiếp đó là từ khi lỡ tay giết người, thần kinh cô hơi căng thẳng, nên ngủ không sâu, dễ bị đánh thức. Vì lẽ đó, chỉ tiếng động nhỏ vừa rồi cũng làm cô choàng tỉnh giấc.

Thấy Jame phát hiện ra việc cô tới đây ngủ, cô đoán chắc là Jame cũng đoán được lý do, nên cũng rất ngượng ngùng. Mãi sau, Pamela mới thốt được lời, mời Jame về nhà cô uống cà phê sáng hay gì đó. Jame thấy Pamela đã tỉnh, nghĩ rằng không nên để cô nằm ngủ trên đất, bèn đồng ý theo về nhà.

– Cậu uống cà phê không tớ pha cho!

– Khỏi, cho tớ nước lọc thôi! Mà để tớ tự pha. Pamela, cậu nên đi tắm rồi lên giường mà ngủ. Ngủ trên đất thế kia không tốt đâu. Côn trùng, các tác nhân có hại sẽ khiến cậu nhiễm bệnh mất.

– Tớ không phải không biết, nhưng cậu biết không, tớ không ngủ được ở đây. Cứ mỗi khi nằm ngủ trong căn nhà này, thì tớ lại nghĩ tới cái chết của người đàn bà kia, Là tớ đã giết bà ta!- Pamela nói, giọng bắt đầu run. Jame vội nắm tay cô và an ủi.

Thấy Pamela bớt run rồi, Jame đề nghị cô thử tắm một chút, thư thái tinh thần rồi lên giường ngủ thử xem sao.

– Vậy cậu ở lại đến khi tôi ngủ, được không?

– Ừ!

Nghe Jame nói xong, Pamela nhanh chóng đi tắm, Jame trong khi đợi cô tắm thì bắt đầu tham quan ngôi nhà của Pamela, nhiều phòng, cách biệt, có một tầng hầm cỡ vừa, cộng thêm một gác mái khá tốt. Nơi này coi như là tiện nghi. Đang nhìn toàn ngôi nhà, Jame chợt thấy đây có thể biến thành một căn cứ khác cho cả nhóm. Dù gì nó là tài sản của Pamela, không ai ở đây cả, nếu bọn nó tới thì cũng đây phiền hà gì. Nghe dưới nhà có tiếng lạch cạch, đoán chắc Pamela đã tắm xong, Jame quyết định xuống gặp cô.

Có điều, Jame vừa bước xuống, liền thấy Pamela đã tắm xong, mặc quần áo khá cẩn thận, và tinh thần có chút khá hơn. Jame bảo cô nằm lên trên giường, cậu sẽ ngồi ngủ bên cạnh, nắm tay cô, biết đầu sẽ được. Pamela làm theo, nằm lên giường và cầm chặt tay Jame. Nhưng với sự hồi hộp khi mà Pamela lần đầu được Jame cầm tay, khiến cô càng thêm khó ngủ, và hơn 15 phút như thế trôi qua, Jame thật không kiên trì được, mỏi tay vô cùng. Cậu nghĩ một hồi, nhảy lên giường nằm cùng Pamela, và không làm gì hết, chỉ nằm, thậm chí Jame ngủ trước luôn, và sau đó, Pamela cũng chìm dần vào giấc ngủ. Nằm cạnh Jame, cô thực sự an tâm, và ngủ ngon.

Cả hai ngủ đến khi chuông báo thức kêu, và phát hiện ra giờ đã là 6 giờ sáng. Giấc ngủ sảng khoái lần đầu trên giường bao ngày qua. Jame thì cũng sảng khoái sau giấc ngủ đã đời, và đột nhiên Jame thấy Pamela hơi ngượng ngùng. Jame nhận ra, bản thân đang có phản ứng sinh lý. Đây là điều hoàn toàn bình thường khi thức dậy thôi mà. Cả hai nhanh chóng rời giường, Pamela xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho hai người rồi sẽ đi tới trường. Jame cũng phụ giúp, cả hai ăn sáng trước khi tới trường. Có Jame ăn cùng, tuy không nói chuyện gì nhiều, nhưng cũng tốt hơn ăn một mình như mọi ngày. Và Pamela buột miệng nói rằng liệu cậu có thể tới đây hàng đêm không. Jame không nói gì, vì quả thực điều là một thử thách lớn. Trai gái chung đụng nhiều, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Xong Jame không chối ngay, như vậy sẽ làm Pamela ngượng mất. Cậu ầm ừ nói sẽ xem xét.

Thấy Pamela hơi buồn đi, Jame buột miệng hỏi rằng liệu League of Legend có thể tận dụng căn nhà cho họ tới làm một căn cứ không. Nghe vậy, Pamela không chút do dự, đồng ý ngay. Cô còn nói nếu có thế Jame đến đây nhiều chút để sắp xếp nhà cửa cùng cô để tạo món quà cho cả nhóm. Jame gật đầu đồng ý.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.