Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 51 Sau cuộc chiến – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 3 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 51 Sau cuộc chiến

Chương 51: Sau cuộc chiến

Jame tới đón Pamela rất nhanh, vừa kịp lúc thấy có một chiếc xe cảnh sát đang tới chỗ cô ấy. Có lẽ họ cũng thấy lạ khi có pháo sáng được phóng ra ở đây. Jame lên chỗ “tháp canh”, đón Pamela đi xuống, cõng cô lên và chạy thật nhanh khỏi chỗ đó. Sức khỏe của cậu là thừa sức thoát khỏi mấy ông bạn cảnh sát không quá khẩn trương kia, thế nên tới khi mà cảnh sát tìm tới, thì chả thấy gì cả.

Chạy một quãng xa, cảm thấy cũng đủ an toàn, Jame mới thả Pamela xuống, cả hai đi bộ về điểm tập kết. Đường phố Gotham giờ đã là vào khoảng 6 giờ sáng, tuy đã có chút ánh mặt trời, nhưng chưa sáng hẳn, phần đông người dân vẫn chưa ra khỏi nhà, có chăng là lục đục chuẩn bị bữa sáng trong nhà. Vài tiếng xe vang lên, là xe đổ rác chuẩn bị hoạt động, ở Gotham thì hoạt động thu gom rác bắt đầu lúc sáng sớm, không ai dám đi đêm ở Gotham này cả. Dù sao thì cũng không nên để bị phát hiện, hai người nhanh chóng lẩn vào các con hẻm ở Gotham để đi tiếp.

Gotham là một thành phố nửa cổ điển nửa hiện đại, khi một phần thành phố xưa cũ thì được quy hoạch cẩn thận, phần mới xây- nếu không do nhà Wayne đảm nhiệm thì lại quá lộn xộn, tạo nên những con ngõ nhỏ, giống những mao mạch máu, chạy khắp Gotham. Những ngõ nhỏ này có đặc điểm là ngắn, thường xuyên qua các tòa nhà để ra phố lớn, nhiều người thường tận dụng nó đi cho nhanh, nên lắm khi có các băng đảng hay lũ ăn cướp phục ở đó chờ người nào đi lẻ thì bắt. Ông bà Wayne chết cũng kiểu đi qua phố nhỏ một cách đơn độc. Và Pamela cùng Jame hiện tại cũng như thế.

Có hai gã đang ngồi ở trong con phố, thấy hai người đi vào, liền đừng dậy, một chặn đầu, một chặn đuôi, và cả hai đều có súng lục. Jame nhìn nhanh sang Pamela, hỏi cô liệu có muốn thử một chút, Pamela gật đầu. Jame nhanh tay tạo chiêu Lệnh: Bảo Vệ của Orianna cho Pamela, trước khi quay ra đối phó với tên đằng sau. Cậu ta chỉ đơn giản là đá Sóng Âm rồi Vô Ảnh Cước để tiếp cận tên này là hắn đã ngã ngửa ra rồi, tiếp đó cậu đơn giản tước vũ khí, lôi hắn lên, đấm thêm mấy nhát, trước khi quay lại với Pamela.

Sau khi được Jame cho Lệnh: Bảo Vệ- cậu cũng nói rõ sức mạnh của chiêu này với cô ấy, nên cô tự tin hơn hẳn, hơi tiến lại chỗ tên cướp rồi đột ngột tấn công. Pamela nắm lấy tay cầm súng của hắn, giật mạnh về phía mình, song hơi hướng xuống bên dưới, súng lập tức cướp cò bắn xuống đường, còn Pamela dùng cùi trỏ đánh vào mặt tên cướp để khiến hắn phải buông súng, cô sẽ cướp sùng và khống chế hắn. Có điều tuy Pamela đánh trúng, cô lại không đủ hiểm ác, đòn không nặng, và tên cướp cố chịu được. Hắn vung tay đấm vào mặt Pamela, song nhờ Lệnh: Bảo Vệ mà Pamela có sự bảo vệ tốt hơn, cô không bị choáng hay đau quá nhiều, và giữ chặt súng bằng hai tay trong khi tên cướp dùng một tay để đánh Pamela, cô cướp được khẩu súng, chĩa vào người hắn. Tên cướp giờ đây tỏ ra ngoan ngoãn quỳ xuống giơ tay đầu hàng. Pamela tỏ ra khá hưng phấn, một trận chiến thực sự lần đầu, và cô đã chiến thắng.

– Hai người, đã ăn cướp bao nhiêu lần rồi!

– Thưa…

– Tao hỏi, đếm 1 2 3 rồi hai thằng cùng nói, nếu lệch nhau thì tao sẽ thử súng đạn đó.

Hai tên cướp này rất nhanh phải khai nhận. Hóa ra hai thằng này cũng đã ăn cướp được vài lần, kiếm cũng khá, và quả thực đã nổ súng vài phát, làm bị thương nặng một người, cướp kha khá. Nghe xong, Jame nhún vai, đấm cho hai thằng vài phát, tuyên bố thu súng và dặn hai thằng nếu họ còn thấy bọn nó đi ăn cướp một lần nữa, sẽ thử đạn vào để bọn nó biết cảm giác của người bị bọn nó bắn.

– Mày nói vậy, thì bọn tao biết làm gì để sống đây!- Một trong hai tên cướp hét to

– Bọn mày không thể ngụy biện kiểu đó được, có tiền mua súng, vậy hãy đi kiếm việc mà làm!- Jame nói, cậu ngẫm một chút, lấy ra chút tiền, 40 USD.- Tao mua lại khẩu súng của tụi mày, dùng tiền cẩn thận, cơ hội không có hai lần đâu.

Pamela cùng Jame rời khỏi căn hẻm, tiến về căn cứ mà không gặp bất kỳ sự cản đường thêm lần nào. Đi trên đường, Pamela tò mò hỏi cậu tại sao lại trả tiền cho hai khẩu súng, Jame nói lời hai tên cướp nói cũng có lý, quả thực phần nào chúng cũng bần cùng sinh đạo tặc, cậu bỏ 25 USD này ra để cho chúng cơ hội chót, hai khẩu sùng ghẻ này chỉ có giá khoảng 10 USD, nếu chúng biết tận dụng cơ hội làm ăn thì thôi, mà nếu lại mua súng để đi ăn cướp lần nữa, cậu sẽ ra tay không nương nhẹ.

Khi cả hai về căn cứ, là khoảng 6h30’ sáng, những người khác đều đã có mặt tai đây, và cả bữa sáng đã có. Đội về trước đã nhân tiện mua bữa sáng về để ăn mừng sự thành công của vụ hôm qua. Jame cũng kể lại việc đã làm ngay lúc nãy, và đưa ra hai khẩu súng cho đám bạn xem.

– Trời ơi, biết thế em đã ở chỗ của Pamela.

– Bọn mình còn làm nhiều vụ mà!- Jame an ủi cô bạn gái, trong khi Pamela thầm đắc ý, khi mà cô là người đầu tiên hoạt động cặp với Jame trong một phi vụ thế này

– Cậu thực quá nhẹ tay với chúng?

– Có thể làm gì đây, giết chúng hay là giao cho cảnh sát?

Hai phương án cố nhiên đều không được, giết thì quá tàn nhẫn, Jame đã chế phục được, cậu ta chỉ ra tay với những kẻ tội ác ngập trời hoặc khi đang chiến đấu kịch liệt ngươi sống ta chết, còn muốn giao cho cảnh sát thì e là không được, vì cảnh sát sẽ không tiếp nhận mấy vụ kiểu này mà đám Jame có khi sẽ bị nguy hiểm vì lộ diện với cảnh sát.

– Ê khoan đã, tiền đó là của bọn bằng Cream hả?- Selina chợt nghĩ tới một việc

– Ừ, tớ lấy thêm một chút, dù gì, dùng tiền bọn nó làm việc chính nghĩa cũng là giúp bọn nó đó thôi.

Jame thẳng thắn công khai mọi thứ, đồng thời lấy ra số tiền cậu lấy của chúng. Cả bọn không chia nhau số tiền này, mà chia số tiền ra thành các phần, với các mục đích. Ví dụ khoản nào ghi là để đưa cho những đứa trẻ bị bọn Cream ép phải đi buôn bán ma túy, khoản nào cho những bé bị thương, khoản nào để phục vụ công tác chuẩn bị các chiến dịch tiếp theo. Chia xong tiền, là chia xúng. Súng chia ra làm hai, một phần để trả lại băng Chinok, phần khác giữ lại sử dụng. Bọn nó không thể mua súng, nên không dại gì vứt đi hết. Những cuộc tấn công vào các băng đảng lớn hơn, súng đạn sẽ cần thiết cho cả lũ.

– Vậy còn tiền thì sao? Nếu đem tiền tới tặng hết cho bọn trẻ, liệu có khi nào người lớn ăn chặn không?- Harleen đột nhiên hỏi vậy. Cô nhớ tới vụ Pamela, khi bố chết, sống ở nhà người thân, đã bị tiêu pha gần hết số tiền đáng lý sẽ là của bản thân khi lớn lên.

– Rất có khả năng đó.- Jame gật đầu- Làm người tốt thì làm tới cùng, Selina, cậu tìm hiểu từng trường hợp chưa?

– Biết qua rồi, có mấy đứa sống cùng bố mẹ, và bố mẹ bọn nó thì đồng ý cho bọn nó đi làm kiểu này, gia đình kiểu ở đáy xã hội, vài đứa bị ép, vài đứa là gia đình bị buộc phải nghe như vụ hôm qua.

– Vậy với bọn mình tối nay tới thăm từng nhà! Ta sẽ dùng tiền này cho bọn nhỏ, ví dụ như tiền ăn uống, tiền sữa, tiền học, tiền nhà,… ta đóng hộ, nếu như bố mẹ hay người giám hộ ăn chặn, các cậu đấm vừa vừa, để mai chúng còn phải đi làm nữa nhé.

– OK.

Bàn luận xong cách xử lý mọi thứ hậu kỳ, mọi người tản ra. Anh em Dove và Hawk tới chỗ bọn Chinok để trả súng, tiện thể trả tiền thuê súng, việc nào ra việc đó mà, không có súng của đám Chinok thì mọi thứ cũng thật khó. Jame mang số súng còn lại đi cất ở khu căn cứ, Selina đem tiền về chỗ cô giữ, tối cả bọn đi phân phát, còn những người còn lại bắt đầu đi chuẩn bị một ngày bình thường của mình. Các bộ phục trang được cởi bỏ, quay lại cuộc sống hàng ngày.

Trong lúc này, căn cứ của bọn Cream, cảnh sát đang làm việc vô cùng vất vả. Tay cảnh sát phụ trách khu này liên mồm chửi rủa, thề sẽ bắt lũ khốn xả súng tấn công dân thường, nhưng đám đồng nghiệp đều bĩu môi, mẹ nó tiếc đống tiền mà bọn này cúng cho chứ con gì nữa. Lý do thằng cớm bẩn này phải chửi kiểu đó, là vì Jame Gordon và Harvey Bullock đang ở đây. Do vụ này là một vụ trọng án: có đấu súng, có quá nhiều người chết, đặc biệt đám chết là một băng tội phạm buôn ma túy, và lá thư League of Legend để lại.

– Liệu có phải là để đánh lạc hướng?- Harvey Bullock lầm bầm

– Rất có thể?- James Gordon nói.- Nhưng nhìn đi, tiền không mất quá nhiều, ma túy bị hủy sạch, và thứ duy nhất bị lấy hết là súng. E rằng ta đang đối phó với bọn tư hình. Có nhân chứng hay lời khai hữu ích gì không?

– Cái đó thì có đấy!- Bullock hất hàm ra ngoài, có một cái xe cứu thương đang đậu, và khi Jame ra đó, ông ta thấy một đám người đang được băng bó, kẻ Bullock chỉ ông gặp là một tên bị nặng nhất, đang nằm một chỗ, trên người có vài vết phỏng.

– Hắn bị sao thế?- James Gordon hỏi y tá trên xe

– Bị tra tấn bằng điện! Phỏng điện!- Người y tá nói

– Có thể nói được không?

– Được

James Gordon nhảy lên xe y tế, và bắt đầu hỏi cung. Kẻ cần hỏi cung tuy còn yếu do bị tra tấn suốt đêm, song Gordon hỏi gì, hắn đáp nấy. Băng Cream đã bị đánh tan tành, hắn tuy không chứng kiến tận mắt, song giờ nhìn hậu quả cũng tự hiểu là băng đảng không còn hy vọng phục hồi, nên rất ngoan ngoãn phối hợp, hi vọng được cái danh là hỗ trợ tận tình để đi viện chữa cho tốt thôi. Đêm qua, sau khi đã lấy đủ thông tin, Jame trói hết bọn nó lại, cho vào một cái thùng rác ở gần căn cứ Băng Cream để mai cảnh sát dễ tìm bọn nó.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, James Gordon tặc lưỡi liên tục và bước ra khỏi xe cứu thương để hội ý với Bullock.

– Chỉ có khoảng 7 đứa, 4 nam và 3 nữ tham gia vụ này.

– Chà, vậy là hỏa lực áp đảo hay là do chúng có kỹ năng tốt.

– Vụ này giá mà có đội khám nghiệm hiện trường thì hay quá, ta sẽ biết rõ ràng hơn!- Jame lắc đầu tỏ ý cũng chịu, tất cả vũ khí đã bị lấy đi, khó mà so vết đạn hoặc phán đoán hỏa lực hai bên, nên nếu chỉ dựa vào khả năng của ông mà khám nghiệm thì sẽ rất mất thời gian. Gotham không có nhiều thì giờ đợi chờ ông, rất nhiều vụ khác đang đợi.

– Mà cũng đứng quá lo lắng, câu chuyện bắt đầu ở chỗ một gia đình đã được cứu đấy thôi!- Bullock an ủi James, nhắc ông chuyện đám kia khởi phát cuộc tấn công là vì cơn giận trước hành vi giết trẻ em của bọn Cream, và họ đã cứu đứa trẻ đó rồi. Ít nhất, cũng là một sự an ủi

– Việc chính là ở đó đấy, Harvey, tôi e rằng mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa cơ. Chúng nó tự cho mình cái quyền phán quyết vượt trên pháp luật, đọc lá thư bọn nó viết và kết tội tên kia chứ, chúng có lẽ sẽ còn gây nhiều vụ.

– Vậy là tốt chứ sao không, bớt vài tên tội phạm.

– Ông có biết những lần biểu tình vì cảnh sát đánh người da màu chứ, khởi phát vì mục đích tốt, từ từ thành bạo loạn. Bất kỳ điều gì vượt khỏi khuôn khổ pháp luật sẽ dần có hậu quả không tốt.

– Ôi chao, ông lo lắng quá mức đó!- Harvey an ủi Gordon- Hơn nữa dù thế nào thì giờ ông cũng chưa lo được gì, hãy cứ giữ sức đi, để khi có chuyện ông còn có sức mà giải quyết. Vắng ông bạn, Gotham sẽ ra sao đây!

Gordon cười, lấy thuốc ra hút, đúng thế, giờ ông cũng chả làm được gì, lo lắng vô ích. Giữ sức cho cuộc chiến sắp tới là hơn

Tối hôm đó, League of Legend tụ họp và bắt đầu đi tới tất cả những chỗ cần phát “quà”, nơi ở của những đứa trẻ mà Băng Cream bắt phải thay chúng làm việc. Họ tới tận nơi, nói chuyện với cha mẹ hoặc người giám hộ của những đứa bé nào có, hoặc thăm trực tiếp những đứa không có. Số tiền để cho bọn nhỏ, chỉ tầm 300 USD, không lớn không nhỏ, nhưng cả đám phải xử lý thật tỉ mỉ. Với những người lớn có tiền án tiền sự, không đáng tin, họ cảnh cáo, đồng thời tìm cách để số tiền phục vụ trực tiếp lũ trẻ, với những ai đáng tin, họ đưa trước một khoản- dù sao cũng cần phòng bị tiền làm mờ mắt chứ gì nữa, rủng rỉnh tiền, có khi sẽ nảy sinh nhiều việc. Còn với bọn trẻ mồ côi, họ dùng phương án chi trả trực tiếp cho một số dịch vụ: mua thức ăn, đặt bàn ăn tại một số quán,… để giúp bọn nhỏ này cứ thể mà tới ăn. Selina, Harleen và Pamela sẽ lo liệu vụ này, những cô gái dù gì cũng có bản năng làm mẹ hơn mà.

Đêm nay thì họ không đi công kích tội phạm bởi mai là ngày mà Jame phải đấu cặp trận bán kết với Cat Man, cậu phải duy trì trạng thái thật tốt. Nhưng mục tiêu mà League of Legend nhắm tới cũng đã xác định, một ổ nhóm cho vay nặng lãi cho gái điếm. Bọn này bắt rơ với các chủ nhà chứa, cho gái điếm vay nặng lãi để buộc họ phải làm việc cho các chủ nhà chứa tới kiệt sức. Hiện đám này cũng còn đang đặt cược cho Cat Man, tức là khả năng thua rất là cao. Nếu chúng thua cược, hẳn sẽ tìm cách ép gái điếm nợ chúng phải nộp thêm rất nhiều tiền nữa.

– Để sau trận đấu đi!- Jame đáp- Chẳng may tớ thua thì các bạn cậu sẽ không phải lo một thời gian rồi, vì đang thắng thì sẽ dễ tính mà.

– Vậy thì phải gọi là may chứ sao lại chẳng may!- Harleen sửa lời

– Ừ nhỉ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.