Chương 50: Đột kích
Trong khi hai vợ chồng trẻ người Mexico đang ăn, đứa nhỏ đã ăn no, nó liền ra chơi với đội của Jame. Nhìn một hồi, nó sán vào chỗ ba cô gái. Cũng phải thôi, Hawk thì quá bặm trợn, Dove gần kề Hawk, Jame và Edward đều mặc kiểu dị dị, ba cô gái thì trông đẹp mắt hơn.
Bản năng làm mẹ của mấy cô gái nhanh chóng trỗi dậy, họ bắt đầu nói chuyện thêm với thằng bề, Harleen còn nghĩ ra vài trò chơi để chơi với thằng nhóc, là mấy trò chơi mà Jame từng cùng cô chơi: tù xì, voi gà kiến, đấu vật ngón tay,…. Bố mẹ đứa nhỏ thấy vậy toan kêu nó quay lại, thì Jame bảo họ cứ để nó thoải mái. Dù sao bên kia đang vui vẻ, Jame cũng không muốn phá ngang. Câu chuyện bắt đầu hỏi thăm qua về vấn đề cuộc sống, dự định tương lai hay quê hương,… Không có Selina, nhưng có Edward cũng tạm đủ để thông ngôn rồi. Hai vợ chồng nọ khá khép kín, có lẽ là dân nhập cư bất hợp pháp nên không dám chia sẻ nhiều, những câu trả lời khá gượng gạo, thiếu thông tin. Sau cùng, cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc
– Thằng nhỏ sao lại bị bắn vậy?- Đang hết chuyện nói thì Edward thay cả lũ hỏi vấn đề khá trọng tâm
– Cái này!- Cả hai vợ chồng đều lắp bắp không dám nói,
– Xin cứ an tâm, bọn tôi chỉ hỏi thôi, dù gì bọn tôi cũng chả phải cảnh sát, đâu cần hai người ra làm chứng hay là gì?
– Là do Băng Cream làm đấy!- Người mẹ nói tới đây liền òa khóc, và đứa bé đang chơi vui vội chạy lại ôm mẹ
– Bọn chúng là những tên buôn ma túy, chúng ép lũ trẻ phải mang hàng đi giao. Con chúng tôi cũng bị ép phải làm thế, nếu không chúng sẽ tới hại cả nhà. Thằng bé mang hàng đi giao, bị cảnh sát truy đuổi, nó vứt hàng đi, chạy được. Nhưng như thế là không giao hàng thành công, bọn chúng bắt nộp tiền bù số hàng. Chúng tôi không còn đồng nào, chúng liền bắn thằng bé rồi bỏ đi.
– Lũ khốn!- Khuôn mặt Hawk căng cứng, hắn ngoặc mồm ra chửi, không ai nhắc nhở gì vì họ đều giận hết mức.
– Vậy sao anh chị không tránh từ trước.
– Bọn tôi căn bản không biết điều này khi mới tới, và điều này cũng chỉ mới xảy ra trong hôm nay.
Nghe vậy, tất cả đều nhìn nhau. Có lẽ nào trận giác đấu đang khiến các phe phải nhanh chóng tích tiền đặt cược, cho nên chúng bất chấp để kiếm tiền thêm nữa. Điều này cần được tìm hiểu thêm, chứ hôm nay có muốn cũng không.
– Rầm!- Cánh cửa nhà bị đạp bay ra, và một toàn người chừng 5- 6 tên ùa vào, tên nào cũng bặm trợn, tay lăm lăm khẩu súng. Ba cô gái lôi cậu nhỏ trốn ra đằng sau ngay, bốn ông con trai cùng cha mẹ đứa nhỏ đứng chắn phía trước.
– Yoo, nhiều người làm tang lễ cho con trai mày đó nhỉ?
– Các người muốn làm gì vậy chứ?
– Bọn tao tới đòi tiền chứ còn làm gì nữa.
– Các người đã bắn nó rồi cơ mà. Nếu…
– Này!- Người cha nhanh tay bịt mồm người mẹ, để bà không nói ra bí mật vụ con đã an toàn, và người mẹ tỉnh ngay để không nói nữa.
– Tiền nợ phải trả, nó đằng nào cũng chết, gan, thận, phổi, nhãn cầu,… đều theo nó xuống mồ thì phí quá!- Gã cầm đầu nói, rồi chỉ sang một gã nhỏ nhắn đi theo- Bọn tao mang bác sĩ tới xin ít đồ của nó. Mày biết lấy đồ đúng không?
– Vâng vâng!- Người đi theo lắp bắp đáp, có lẽ anh này bị ép tới đây mổ xác lấy nội tạng mà.
– Bọn này, chúng mày cút cút ra để tao còn làm việc nào!- Gã cầm đầu rút khẩu súng ra vẫy vẫy, đe dọa đám người Jame và ông bố, bà mẹ, để họ không dám chống lại.
Trước khi người cha kịp lao tới sống mái với chúng, Hawk và Dove ào tới. Hawk lao mạnh vào đám đàn em như quả trái phá, hất cả bọn lao khỏi nhà cái rầm, trong khi Dove tiếp cận tên cầm đầu, tước khí giới của hắn, bồi một đòn đánh vỡ quai hàm của hắn ta. Ở bên ngoài, Hawk liên tục đấm đá túi bụi, cậu ta ra đòn không khoan nhượng, đánh cho đám này hộc máu mồm máu mũi.
Jame và Edward không làm gì nhiều, trong khi Edward đi kiểm tra quanh nhà để kiếm dụng cụ tra tấn, hỏi cung sau đó, Jame tới lục người những kẻ đã ngã xuống, và bảo người bạn tới mổ tạng nên cút sớm đi chỗ khác, và lần sau cố từ chối những việc thất đức thế này. Gã kia vâng vâng dạ dạ, rồi biến. Jame đi một vòng, móc sạch tiền của lũ này, được chừng 300 USD, cậu ta gọi vợ chồng nhà nọ ra, đưa số tiền này cho họ, bảo họ hãy cầm lấy mà trang trải về sau.
– Không, nếu bọn tôi dùng số tiền này, chúng nhất định sẽ tìm và giết bọn tôi.
– Đi khỏi nơi đây đi! Bọn này đâu thể đi khắp Gotham tìm hai người vì vài trăm đô.- Jame động viên họ- Chân cứng đá mềm đi.
Gia đình người Mexico nọ chạy vội trong đêm, cậu bé con vẫy tay chào League of Legend. Đợi gia đình nhỏ đi khuất, tất cả quay lại chỗ bọn buôn ma túy.
– Bọn mày chết chắc rồi. Băng Cream bọn tao sẽ xử hết lũ chúng mày, rồi đuổi giết gia đình kia.- Gã cầm đầu, bị thương nhẹ nhất, do Dove còn khá bình tĩnh, hắn vẫn mở mồm ra được để dọa.
– Tao nghĩ mày nên để dành sức mà nói vài điều khác nữa cơ.
– Gì?
– Tại sao lại bắt trẻ con vận chuyển ma túy, tại sao lại bán nội tạng chúng nó!
– Con mẹ mày! Con đĩ mẹ mày!
Edward nhún vai, cậu ta lôi ra một đoạn dây, và rồi nối nối một hồi, chế ra một bộ kích điện. Kẹp nó vào người tên này, Edward lấy chút nước đổ lên người hắn, lấy giẻ nhét vào miệng rồi kéo cần. Điện chạy một hồi, tên kia co giật, và tới khi mà Edward gạt ngắt điện, hắn bắt đầu đái ỉa không kiểm soát nổi.
– Trả lời.
– Bọn tao đang tích tiền để đặt cược, vì lũ trẻ sẽ ít bị để ý, vận chuyển bằng bọn nó khó mất hơn.
– Mới đây thôi, phải không?
– Đúng.
– Bao nhiêu đứa nhỏ bị ép phải làm, bị đánh đập hay bị giết. Và sắp tới còn bao nhiêu đứa nữa.
Tên này biết điều, khai tuốt luốt ra. Vì trận bán kết còn một ngày nữa là diễn ra, nên bọn nó muốn kiếm thật gấp. Hiện là đã có 20 đứa làm việc này, chuẩn bị bắt thêm 10 đứa, đã đánh đập chừng 5 đứa và cũng định xử lý những đứa gây tội- giết và moi nội tạng để bán khoảng 2 đứa. Tội ác của chúng khiến cả đội cảm thấy không thể bỏ qua, và trong khi tất cả còn đang định bàn luận việc xử lý, Pamela đã giành trước, tiến lại đóng điện để tra tấn hắn nữa. Nhìn tên này co giật, không ai thấy tội nghiệp gì cả.
– Ta cần phải đánh tan nơi đó ngay lập tức!- Harleen nói ngay- Để nơi đó tồn tại thêm một chút nào, là nguy hại cho lũ trẻ phút ấy.
– Đừng điên rồ!- Jame nói, tắt điện để thằng kia thở- Ta cần thêm chút thông tin.
– Càng chờ đợi, những đứa trẻ bị hại càng nhiều. Qua đêm nay, e rằng sẽ lại có đứa trẻ khác bị giết.
– Ta cũng sẽ bị giết nếu liều lĩnh đánh vào khi chưa rõ gì cả? Cô biết bằng Cream chứ.- Jame hỏi Selina
– Tầm khoảng 25 tên, có hỏa lực tầm trung: tiểu liên, lựu đạn, súng lục, súng shotgun…. Bọn nó làm hàng trắng, hỏa lực cũng không quá yếu đâu. Nơi bọn chúng ở là một tòa chung cư chật hẹp, lắm chỗ mai phục, cảnh sát nếu muốn triển khai đội hình đều gặp khó khăn, quá ít thì có thương vong, quá nhiều thì có tiếng để bọn nó tẩu tán tài sản, đã thế lại quá xa tầm tay James Gordon. Ông cảnh sát này quản lý khu vực bọn nó ở thì liên tục cản tay Gordon, nên việc dẹp chúng mới khó.- Với việc từng đi ăn trộm và múa thoát y nhiều chỗ, Selina có hiểu biết nhất định các thế lực ở Gotham.
– Vậy là thôi sao. Thế bao giờ ta ra tay đây! Đêm mai chẳng?
– Không, chúng ta sẽ đánh nơi đó ngay đêm nay, Ivy, Harley, hai người phụ Edward lấy khẩu cung. Hawk, Dove, hai cậu đi mượn vài khẩu súng ở chỗ đám Chinok đi. Cat, chúng ta cần đi kiểm tra địa hình một chút
– Nè, biệt danh Cat ở đâu ra vậy?- Selina nghe Jame đặt biệt danh cho mình thì tò mò hơn là vụ phân công nhiệm vụ.
– Trông cậu giống một con mèo!- Jame cười chỉ vào bộ phục trang của Selina hiện tại, và cô ta nhún vai chấp nhận biệt dang
– Sao lại cần mượn súng của đám kia chứ!- Hawk thắc mắc- bọn này có siêu sức mạnh mà.
– Cứ củ chắc đi, lát nữa đi do thám địa hình, tớ sẽ sài nhiều năng lượng, e rằng khi vào trận sẽ phải đánh tay bo, nên mang vũ khí đi là tốt nhất.
Jame nói xong, liền cùng Selina đi tới nơi bọn Cream đóng quân. Với những chiêu thức đi xuyên tường, Jame nhanh chóng kiểm tra mọi ngóc ngách tòa nhà, đảm bảo rằng cậu hiểu được kết cấu nơi đây. Ngược lại, Selina đóng vai vũ nữ thoát y tới kiếm tiền như mọi khi, đi vào tòa nhà, do thám sơ sơ về những vị trí được canh gác, máy quay và những kẻ thuộc bàng Cream, những kẻ có thể hỗ trợ chúng nếu cuộc tấn công của họ nổ ra.
Sau khi Jame dùng hết một nửa lượng năng lượng có trong người, đảm bảo rằng đã thu thấp kiến thức cần biết tương đối đủ, cả hai ra về. Edward đưa ra cho Jame và Selina những thông tin bổ sung về hỏa lực, góc canh phòng và những kẻ có quan hệ hỗ trợ. Hawk và Dove cũng về với một đống súng: shotgun, súng săn, súng ngắn và mấy chai molotov.
– Ta sẽ tấn công thế nào đây?
– Kẻ thù của ta hiện còn 22 tên, trong đó có 4 tên canh cửa. Bọn này ta phải vô hiệu hóa thật nhanh, không tạo tiếng động để vào được tòa nhà, vì cửa vào rất hẹp, trong tầng 1 có hơn chục thằng, nếu lộ chuyện bọn nó bắn ra thì khó vào được. Cú này cả 4 người chúng ta sẽ cùng ra tay: tớ, Hawk, Dove và Riddler. S…. Cat, cậu tiến vào tòa nhà, tầng thứ ba, tìm cách chặn đường đi xuống của chúng một lát, đợi khi bọn này giải quyết được tầng 1 sẽ tiến lên hạ tầng 2 và 3. Ta sẽ phải diệt hoặc đánh gục những thằng ở tầng 1, có tổng cộng 10 thằng hoặc hơn, vũ khí là súng lục, và một vài thằng lưu manh ở tầng hai không ở trong băng Cream nhưng có thể giúp bọn nó. Tầng 3 là 7 thằng, có súng shotgun, tiểu liên, thomson. Còn thằng thủ lĩnh hẳn là ở tầng trên cùng, hắn sẽ có nhiều vũ khí nguy hiểm đó. Nên đừng cố nương tay, càng hạ gục chúng nhanh, càng đỡ phải làm những điều vô nghĩa.
– Vậy còn em và Ivy thì sao? Bọn em làm gì?
– Cảnh giới! Ta biết cảnh sát khu này ăn rơ với chúng nó, tình hình căng lên có thể sẽ có cảnh tới can thiệp, đường vào khu này có thể được bao quát ở hai điểm, anh cần hai người ở đó canh chừng. Có điện đàm nè, và nếu không gọi được thì bắn pháo sáng lên nếu thấy cảnh sát vào gần, được không?
– Được rồi, biết là anh viện cớ đuổi bọn này đi sợ vướng tay chân chứ gì?
– Hôn hôn!- Jame ôm cô, và kéo khẩu trang xuống để hôn cô coi như là an ủi. Quả thực Harleen không có kỹ năng cho một trận đánh kiểu này. Để cô vào sẽ là một cục tạ khiến mọi người gánh còng lưng.
Để chuẩn bị trận đánh, cả lũ nằm nghỉ một lát, thư giãn cơ thể và tinh thần. Dù không ai nói gì, nhưng tất cả đều biết mọi người đều lo lắng những gì sắp xảy ra. Liệu trận chiến có biến số, liệu có điều bất thường gì hay không…. Nhưng do không ai nói gì, mọi người dần chìm vào giấc ngủ, và như chỉ năm phút sau, có chuông báo thức. Đó là 4h40’. Cả bọn đã ngủ được tầm một tiếng rưỡi, và chúng lục tục lên đường. Bọn nó đưa Harleen cùng Pamela ra chỗ tốt để quan sát, rồi nhanh chóng quay lại chỗ của bọn Cream. Selina bước đi, dùng tài ăn trộm nhanh chòng leo trèo đi vào tòa nhà.
Đến tầm 5 giờ sáng, chính là giờ G. Jame bật Lời Nguyền Sương Đen của Senna, đưa tất cả 4 người vào trạng thái vô hình. Màn sương che phủ 4 người, khiến những kẻ gác cổng không thấy họ. Cộng thêm đã là 5 giờ sáng, sự mệt mỏi của việc gác đêm khiến mấy tên này mất cảnh giác khá nhiều, chúng cứ ngáp ngắn ngáp dài hoài.
Đám Jame tới rất gần lũ canh gác, ở trong màn sương chỉ cần bắt đầu công kính là sẽ lộ người, cả bọn phải tiến thật sát, ra tay cùng lúc và hạn chế nói chuyện để phòng lộ tiếng. Tất cả đồng thời nhìn nhau, cảm thấy khoảng cách là đủ rồi, bọn ó đồng loạt ra tay. Jame dùng Võ Gấu đánh choáng, lấy khăn nhét vào miệng rồi quật ngã, lấy dây trói lại. Hawk thì đập gục thẳng thừng, Dove dùng đòn khóa cổ khiến đối phương nghẹt thở không kêu được, trong khi Edward dùng một cây đèn pin chích điện hạ một tên. Trói gô cả bốn thằng canh gác, nhét giẻ tránh bọn nó hò hét gì đó, 4 người tiến vào tòa nhà.
Jame vai đeo một ba lô đựng mấy khẩu súng, khoác thêm một khẩu súng săn và một khẩu shotgun, hông đeo súng ngắn, tay cầm một khẩu lục khác, đi đầu là Dove, nhanh lẹ, khéo léo, có biến báo ngay. Hawk và Edward đi sau, hỗ trợ hỏa lực và sẵn sàng nhảy vào nếu cần. Dove khẽ mở cánh cửa, tiến vào thật nhanh, và ở trong đó có một tên đang canh gác, hắn thấy một người lạ bước vào, chưa kịp hiểu gì thì Dove đã nhảy vào khóa cứng hắn lại, giữ chặt miệng không cho mở ra la to hay gì. Jame dí súng vào đầu hắn
– Bạn tao bỏ tay ra, mày la tao bắn bể sọ.
Cả bọn trò cũ soạn lại, trói nghiến hắn, bịt miệng lại. Jame tịch thu súng của nó luôn. Cả bọn lần lượt kiểm tra các cửa phòng của đám người băng Cream ở, phòng nào không khóa, mở không phát tiếng, Jame cảm nhận được chủ phòng không di động gì thì cả bọn ập vào ngay, vô hiệu hóa chúng. Tưởng như bọn nó có thể yên ổn làm gỏi toàn tầng 1, nhưng tới căn phòng thứ 5, thằng trong phòng không ngủ mà nằm trên giường xem phim và thẩm du, nên Jame có không thấy nó di động, song nó vẫn thức. Thấy đám Jame ập vào, nó kêu ầm lên, dù rất nhanh hạ được nó, nhưng đám người băng Cream ở các phòng còn lại đã tỉnh, bọn nó đồng loạt lấy súng lao ra. Jame nghe động, đưa súng cho cả bọn, Hawk từ chối, nó thích đánh tay bo, Dove thì không muốn giết người, Edward thì nói mình không thạo dùng súng, cậu ta lôi ra viên lựu đạn gây choáng và cầm cây đèn pin chích điện để sẵn sàng chiến đấu.
– Bọn nó có mấy tên!- Ở bên ngoài, đám kia hẳn là đã giải thoát thằng đầu tiên bị khóa
– Bốn đứa, đang ở chỗ thằng Bowl, bọn mày nhanh, nó hạ mấy thằng khác rồi.
Nghe kiểu này, nếu để bọn nó tự tiện tiến lên nữa, giải thoát hết số đã mất công trói thì phí công toi rồi. Edward chỉ vào quả lựu đạn gây choáng và đề nghị mở cửa, ném thứ này ra, gây choáng rồi Jame lao ra bắn.
– Cửa vừa mở là bọn nó xả đạn ngay, không được.
– Vậy phá cửa ra, khiến bọn nó giật mình đi, khi đó chúng nó sẽ đều hướng mắt về đây, hiệu quả càng lớn.
– Để tôi ném cho, lực tôi mạnh, ném từ đây sẽ ra cực nhanh.
– Dove nghe tôi đếm tới 3 hãy ném, Hawkthì đếm tới 2 là lao nhé!- Edward tính toán các loại vận tốc rồi bảo hai người- Jame, cậu phải hạ hết bọn nó đấy. Lựu đạn nổ ở giây thứ 4, cậu nghe tiếng 4 rồi lao ra, nhắm chặt mắt lại. Mà này, súng nhiều, bắn cứ một khẩu một thắng, nhé!
Edward dặn thế là để tránh tình trạng cố bắn mỗi thằng một viên mà trượt thì không tốt, chả thà cứ mỗi súng bắn hết một băng vào một thằng, thì hiệu quả hơn. Tình thế nguy cấp, phương án khả dĩ nhất là vậy rồi, Jame gật đầu, nằm bò ra đất, nhắm chặt mắt, cố dùng Cảm Quan Địa Chấn xác định vị trí đối phương. Edward nhìn Dove, ra hiệu giật chốt lựu đạn choáng, đếm tới 2 thì Hawk lôi cái nệm trên giường, để che bên sẽ bị bắn rồi lao ra phá cửa. Tiếng động cực mạnh làm những tên đang vô cùng căng thẳng kia giật mình, bọn nó đồng loạt nhìn về phía cánh cửa bị tông vỡ mà nổ súng, cùng lúc này là tiếng đếm thứ 3 của Edward, Dove ném mạnh viên lựu đạn choáng ra ngoài.
– Bùm!- Tiếng nổ và ánh sáng mạnh khiến tất cả những kẻ cầm súng bắn đều mù tạm thời, Jame nhắm chặt mắt từ đầu, đợi tiếng đếm thứ 4 của Edward là lao ra, và bắt đầu xả đạn. Tất cả đối thủ của cậu ta bị choáng vì lựu đạn choáng, không di chuyển xa được, nhưng Jame vẫn rất cẩn thận, bắn hết đạn mỗi khẩu súng vào người một thằng cậu thấy. Vì thế, cậu chỉ kịp hạ được 2 trong năm thằng, trước khi bọn còn lại lộn người trốn thoát. Jame vứt khẩu lục, cầm khẩu súng săn để nhắm bắn. Cậu mở một cánh cửa che mình lại, đồng thời nằm xuống sàn, từ từ dùng Cảm Quan Địa Chấn kiểm tra vị trí đối thủ.
– Đoàng! Đoàng!
Bọn kia bắt đầu thò người ra để bắn trả, chúng nhắm vào cánh cửa chỗ cậu ta nằm, Jame nấp sau cánh cửa, đạn bay vèo vèo qua đầu, nhưng không trúng. Trái lại, Jame xác định được vị trí của chúng, bắt đầu bắn trả. Đạn bắn xuyên qua cửa gỗ cậu có, trúng vào bất kỳ tên nào nhô người ra để bắn cậu ta. Phát đầu tiên phơ một tên nhô ra, đánh hắn ngã ra, Jame bồi phát nữa, bục sọ. Tên thứ hai may hơn, ngã vào trong phòng, tường đủ dày, đạn súng săn không đục được. Song tên này chỉ biết la hét đau đớn, không đủ sức tham chiến nữa. Chỉ còn lại hai tên lành lặn, chúng bắn chỉ thò tay ra, khó bắn hơn.
Ở phía sau, Edward từ lâu đã lấy ra một tấm gương, chĩa ra ngoài để quan sát toàn bộ mọi sự. Cậu ta bắt đầu nhẩm đếm để xem nhịp bắn trả của bọn kia.
– Hawk, khi tôi ra hiệu, cậu ôm cái nệm lao tới phòng bên trái, vừa đi vừa hét Dove, tiến sát theo lưng của Hawk, tới chỗ cái trần kia nhảy lên bám lấy và nhảy vào phòng đánh hạ tên cầm súng, được không?
– OK!
Edward bắt đầu nhẩm, và thấy đối phương vừa bắn hai phát, chuẩn bị rút về chờ Jame bắn bồi, cậu ra hiệu, Hawk ôm tấm nệm lao thật dũng mãnh vào chỗ chỉ định, Tấm nệm che người cậu cùng che tầm nhìn của chúng về Dove, nên tên phòng bên trái thấy tấm nệm lao tới vội bắn như điên, thì Dove vọt qua khung cửa tới sau lưng hắn, đánh ngã hắn rồi. Tên ở bên phải, thấy cảnh này, cuống cuồng rút súng chĩa vào phía Dove, thì bị Jame dùng shotgun lao tới bắn hạ qua khung cửa gỗ. Thấy hai anh em Dove và Hawk lao lên là Jame đã phản ứng lại ngay, cậu đứng lên, đi ra khỏi chỗ nấp, Hawk với âm thanh xung trận dũng mãnh đã thu hút sự chú ý của hai thằng kia rồi. Đạn shotgun bắn mạnh dã man ở chỗ gần, nổ tung cánh cửa, bắn bay mặt tên kia.
Trận chiến kéo dài tầm hai phút kể từ khi tiếng súng nổ ra đã kết thúc với thắng lợi nghiêng về phe Jame, nhưng họ còn 3 tầng lầu cần leo lên nữa. Ở tầng thứ hai, đã có những tiếng chân. Những kẻ có cảm tình với bọn Cream, ngày thường ăn chơi với bọn nó chắc đã lên đạn rồi.
– Lấy hết súng của chúng, tiến lên nhanh lên!- Jame hô lên, rồi cầm khẩu shotgun lao lên trước hết. Phải trấn áp bọn nào muốn manh động trước, để khi đám tầng 3 đi xuống sẽ tiện hơn.
Lúc này trên tầng 2 đã có mấy thằng cầm súng đi ra khỏi nhà, thấy Jame trong trang phục kỳ lạ, tay cầm súng, chúng liền bắt đầu nhấc súng lên. Jame không kiêng nể gì mà không phơ cho tên nào giơ súng cao nhất một phát vào sọ, máu và não văng đầy mặt những kẻ còn lại, tên nào còn cầm súng trên tay cũng ăn đạn vào chân.
– Cút vào nhà của chúng mày, hoặc chết!- Cậu nói trước khi bắt đầu chuẩn bị đón bọn tầng 3 đang đi xuống. Selina hẳn đã làm tốt lắm, nên giờ đám tầng 3 vẫn chưa đi xuống. Edward, Dove và Hawk đã lên tầng 2, bọn nó mang đầy súng lục nạp đạn cẩn thận, đưa cho Jame.
– Nguy hiểm hơn ta nghĩ rồi, phải chơi chiến thuật dị thơi!- Edward bảo vậy, và kéo cả bọn vào căn phòng bên cầu thang.- Nếu có thể đánh từ đây ra, sẽ là đòn bất ngờ vô cùng.
– Tường bê tông quá dày, ta không thể bắn xuyên tường được.- Dove phát biểu ý kiến
– Jame, Hành Trình Kỳ Diệu, cậu tạo được không?
– Được!
– Tớ ra hiệu là cậu phát động nhé
Tất cả cùng tán thành ý tưởng này, Dove với Edward vào phòng, trong khi cậu và Hawk nhảy ra chiếm vị trí, sẵn sàng bắn nhau với đám tầng 3 đi xuống, để Edward và Dove sẵn sàng làm vụ tập hậu. Một lát sau, đám tầng 3 đi xuống, Jame và Hawk ở khu cầu thang tầng 1 lên tầng 2, tận dụng địa thế như một cái hào để tránh đạn và đánh trả quyết liệt. Jame bắn súng kiểu vãi đạn hay thấy trên phim Mỹ, cốt là chặn đối phương, cậu không biết là bao giờ Edward sẽ xong, may mà đạn lấy được cũng nhiều, với cả kiểu bắn của hai anh này là vừa bắn vừa nghỉ, khi mà Hawk phụ trợ ném vài món đồ lên, ngăn không cho đám kia vượt xuống cầu thang tầng 3 để xuống tầng 2.
Đang bắn một hồi, thì Jame thấy cánh cửa nơi Edward và Jame ở đó làm bật mở. Đó là tín hiệu, và cậu liền bảo Hawk cùng nhau giả hết đạn lui xuống, đám kia thấy thế liền ùa xuống hòng chiếm lợi. Jame bất ngờ nhô đầu lên, thi triển Hành Trình Kỳ Diệu, tạo con đường để Dove nhảy ra sau lưng địch với một cái bóng bay bơm đầy khí gas. Dove chọc thủng quả bóng, bật diêm ném vào vùng khí gas, rồi nhảy lên thật cao. Ngọn lửa khí gas cháy bùng lên, làm đám người đang lao xuống bị ngọn lửa nuốt chửng. Tiếng nổ, hơi nóng và ánh lửa khiến những tên này hoảng loạn, chúng không giữ bình tĩnh mà lao bừa ra, Jame và Hawk từ dưới nhảy lên, Dove từ trên nhảy xuống, và Edward là từ phòng ra, dùng các biện pháp đánh hạ chúng. Xử hết đám này, cả bọn thu hết vũ khí của chúng, lao ngay lên tầng 4 để bắt kẻ cầm đầu bằng Cream, nhưng mà Selina đã làm vụ đó rồi.
Cô nàng thấy hai bên bắn nhau kịch liệt bên dưới, tận dụng cơ hội lẻn vào bắt sống kẻ cầm đầu bằng Cream. Với khả năng của Selina, quả thực là dễ để đột nhập vào đây, khống chế một kẻ như vậy.
Đối mặt với kẻ đã dám bắt lũ trẻ vận chuyển ma túy, giết chúng và lấy nội tạng chúng đem bán, cả đám không cảm tình gì. Bọn nó từng thằng ra tay, và Jame đợi tới lượt mình để thử vài trò tra tấn. Jame không đứng đợi, mà đi tìm qua những tài sản của băng Cream. Tiền thì lấy một chút thôi, dựa theo những gì tên bị bắt tối qua khai để trả tiền thuốc men, thương tật tinh thần cho những đứa trẻ bị chúng bắt phải đi vận chuyển ma túy, phần lớn vẫn là để làm bằng chứng cho mấy ông cảnh sát, ma túy thì thẳng tay đổ vào bồn tắm, trộn với các loại thuốc tẩy, xà phòng. Súng đạn thì Jame xin hết, cậu vay của đán Chinok, phải trả bọn nó tý lãi chứ.
Đang vơ vét, Selina đã chỉ ra ngoài cửa sổ, đã có pháo sáng báo tin từ chỗ Pamela, có vẻ cảnh sát đang tới. Jame hít một hơi sâu, cậu ta nhanh chóng lấy súng ra, bắn toạc đầu tên cầm đầu băng Cream, đặt trang giấy ghi rõ tội trạng của hắn lên người hắn, đúng kiểu Biệt Động Sài Gòn khi xử tử lũ tay sai, ác ôn ngụy. Để gây tiếng vang cho Liên Minh, Jame cũng dùng máu của hắn để viết thật to dòng chữ League of Legend trước khi bỏ đi. Cả đội chia hai hướng, Jame hướng về chỗ Pamela, đón cô trước, phòng khi cảnh sát tìm tới để điều tra vụ cô báo tin, còn mấy người kia đi đón Harleen.