Chương 46: Pamela biến đổi
Jame vào viện kiểm tra một luc, rồi theo cảnh sát lấy lời khai, cả Pamela cũng không ngoại lệ. Ngoài hai người họ thì những học sinh ngồi trên xe bus, tài xế cũng được hỏi, nhưng hỏi qua loa thôi. Ba tên kia trực tiếp tấn công Pamela, và bị Jame đánh hạ hai tên, tên cuối bị giết bởi kẻ khác ngay trước mặt cậu, nên hai người là đối tượng tra hỏi chính.
Do Pamela là con gái, với cả sau khi mọi chuyện xong xuôi, cô nàng bắt đầu bị sốc vì những điều vừa xảy ra- tâm trí cô ấy không tài nào chịu nổi hàng loạt chuyện như: được Jame cứu khỏi một vụ xả súng, chứng kiến tận mắt Jame giết người, thấy vụ bắn tỉa hạ sát một tên con lại theo cách đầy máu me và giờ thì Pamela đang được an ủi bởi các nhân viên y tế. Sau khi ổn định lại, có lẽ cô nàng sẽ được nữ cảnh sát hỏi chuyện, còn với Jame, tiếp cậu là thanh tra James Gordon và thanh tra Harvey Bullock.
– Tên?
– Jame Stone!
– Tuổi?
– 17?
– Công việc?
– Học sinh.
– Kể lại tường tận những chuyện đã xảy ra ra?
Những câu hỏi cơ bản, Jame cũng chả có lý do gì không nói thật, à không, cậu ta cũng có nói không thật một vài đoạn. Ví dụ như việc vận một đống kỹ năng để không bị bắn thành một cái sàng chả hạn. Cậu chỉ nói chung chung là đám kia bắn quá dở.
– Nhóc, nếu mày nghĩ mình có thể qua mặt chúng tao thì mày quá ngây thơ rồi. Tao thấy tất cả đầu đạn ở hiện trường, chúng móp hết như chạm vào một tấm sắt chắn vậy. Và áo của mày, nó thủng từ trước ra sau, có máu, viên đạn nào đó đã đục thủng người của mày.
– Ồ, cháu thấy mình không có viên đạn nào trong người hết à. Cháu thấy rằng có lẽ khi lăn người tránh viên đạn từ kẻ bắn lắn, cái áo đã bị rách và dính máu từ những tên kia rơi trên mặt đất- Jame cười. Ở Gotham lúc này, siêu sức mạnh chưa xuất hiện nhiều, cảnh sát không có kinh nghiệm, nên cậu cứ mặc nhiên nói láo.
– Nhóc, cậu chỉ còn cách tử thần một đoạn ngắn, chúng nổ súng cách cậu chưa tới 4 mét, và ở khoảng cách đó mà bắn trượt tới 18 viên đạn sao?
– Chắc các bác cũng nghe mà, bọn nó thay đạn ngay khi bắn sạch đạn, và bị cháu đán cướp một khẩu súng, cháu nghĩ đó là một đám thiếu kinh nghiệm.- Jame vẫn kiên trì luận điểm cậu gặp may.
– Nếu nhóc còn tiếp tục nói dối, chuyện sẽ tệ hơn nhóc nghĩ rất nhiều. Bọn ta đã nghe về câu chuyện hôm nay, cậu đã lao ra khỏi xe để cứu bạn mình.- Thanh tra James Gordon giơ tay ngăn những điều dối trá Jame cố nói- Cậu biết không, việc trở thành một đấu sĩ ngầm mà không mang mặt nạ đã khiến cậu gặp rất nhiều kẻ thù, hôm nay chính là một dấu hiệu.
Jame nhướng mày nhìn hai vị thanh tra, Harvey Bullock đơn giản vứt ra một đống vé cược của ông ta. Harvey Bullock là một thanh tra khá đặc biệt trong Sở Cảnh sát Gotham này, ông ta nghiện rượu, lười biếng, trốn tránh trách nhiệm, nhiều khi ăn tiền bẩn, quan hệ với đám xã hội đen, mạnh tay tra khảo lũ tội phạm, nhưng đó là do sự thất vọng của Harvey với những gì đang diễn ra ở Gotham đã biến thành sự bất lực, và khi James Gordon tới, cảm phục với người đồng nghiệp mới, Harvey liên tục trợ giúp Gordon bằng những hiểu biết, quan hệ với thế giới ngầm của mình. Ông ta là một cảnh sát xấu bụng, không phải cảnh sát biến chất.
– Đây là Gotham mà, đúng không?- Jame nhún vai.
– Cộc cộc cộc.- Đột nhiên, bên ngoài cửa, có tiếng gõ. Hai viên thanh tra nhìn ra, một cảnh sát trẻ tới để báo cha mẹ Jame Stone và người giám hộ của Pamela Isley đã tới. Do hai đứa này chưa đủ 18 tuổi, cha mẹ chúng tới làm việc. Cuộc thẩm vấn vì lẽ đó bị bỏ ngỏ.
– Này cậu nhóc, cậu mới 17 tuổi, hãy tìm cách tránh xa cái thế giới đen tối đó ra đi!- Harvey Bullock tu một ngụm rượu và nói với Jame trước khi đi ra cùng Gordon.
– Phù!- James Gordon thở dài.
– Sao vậy chứ?
– Một người trẻ dính vào xã hội đen nữa…
– Chẳng phải nó nói rồi ư. Đây là Gotham. Jim này, cậu không phải là chúa. Mà đứa nhóc đó không có trong sạch gì.
– Có chuyện gì với nó sao?
– Nó đã giết người, tất nhiên, trong thế tự vệ, nhưng nó vẫn là giết người.
– Hồi nào?
– Không quá mấy tháng đâu và hơn một người, những cảnh sát ghi chú hồ sơ gửi cho ta cũng ghi chú thêm những điều khá tệ, nên Jim này, kệ mẹ nó đi.
James Gordon chớp chớp mắt đầy mệt mỏi. Là một người cảnh sát mẫn cán ở Gotham thực sự là một thứ gì mệt mỏi.
Jame ra khỏi đồn cảnh sát với bố mẹ mình. Hai người họ không nói gì với Jame cho tới khi đã về tới nhà. Và ở căn nhà nhỏ của ba người, bố mẹ cậu chỉ lặng lẽ lôi ghế ra ngồi cùng nhau, sau hồi lâu im lặng. Ông Stone mới mở lời trước:
– Jame, con thật sự dính dáng tới thế giới ngầm sao?
– Vâng! Con có tham gia mấy giải đấu ngầm.- Jame thành thật thú nhận
Mẹ cậu bịt miệng khi nghe cậu thú nhận, dù hai người họ đã biết sơ qua ở đồn cảnh sát.
– Nhà ta sẽ chuyển khỏi Gotham, con nghĩ sao?
– Bố mẹ, con biết hai người có lo lắng cho con, và nếu con là một người bình thường, có lẽ con sẽ nghe theo hai người. Nhưng con không phải, nên con không thể. Thế giới này, tràn đầy những nguy cơ, cha, mẹ, nếu con trốn tránh, thì khi nguy cơ xảy ra, những gì con có thể làm sẽ là tự trách mình đã không nắm bắt cơ hội.
– Jame, làm xã hội đen không phải cơ hội. Con không biết mỗi ngày có bao nhiêu kẻ chết vì bước chân vào đó không?
– Con không biết, có lẽ là 10, 20 thậm chí 100. Nhưng mẹ ơi, so với tương lai, nó không phải gì cả. Tương lai, sẽ chỉ càng u tối và đáng sợ.
Những gì Jame nói, bố mẹ cậu cái hiểu cái không, nhưng họ biết rằng Jame sẽ không nghe họ nói, cậu nhất định sẽ làm.
– Jame, hãy luôn giữ an toàn. Nếu như con vì lo sợ tương lai mình không thể bảo vệ chúng ta mà mạo hiểm bây giờ, bọn ta thà chấp nhận nguy hiểm đó.
– Hai người xin hãy yên tâm.
Jame ôm bố mẹ mình thật chặt, trước khi cậu lên lầu. Nhưng Jame lần này lên lầu lấy một cái áo khoắc mỏng có mũ đội đầu, một cái khẩu trang, một cái kính bơi, rồi cậu ta đi xuống nhà, chào bố mẹ và ra ngoài. Đêm nay không phải đêm đánh giác đấu, Jame đi tới gặp Harleen, Edward và Selina để báo tin bình an với họ, đồng thời cũng bàn với họ việc truy tìm kẻ đã ra tay vụ hôm nay. Tất cả đều đồng ý vụ này, Pamela là bạn họ, tìm kiếm kẻ dám ra tay với cô là một điều họ thực sự nên làm. Kế hoạch thì đơn giản, tìm hiểu về 3 thằng đã ra tay sáng nay, truy ngược lại xem kẻ nào đã từng gặp bọn nó. Dựa theo những gì Jame kể lại, đám này là đám không chuyên, nên nơi bọn nó ở sẽ có nhiều người qua lại, thể nào cũng có kẻ từng thấy những khách hàng của bọn chúng.
– Cậu còn nhớ chân dung bọn nó không?
– Tớ sẽ vào nhà xác, xem lại mặt mũi chúng để vẽ lại cho chắc!- Jame đáp
– Vậy cậu có thể vào phòng vật chứng lấy mấy khẩu súng kia nữa nhé. Thêm gì hay nấy.
– Được rồi!- Jame gật đầu, rồi cả đám tan họp. Sau khi chia tay Harleen trong một nụ hôn mùi mẫn, cậu tạt qua nhà Pamela để xem cô ấy thế nào. Dù chưa chắc vụ sáng nay có liên quan gì tới Jame như vụ bố mẹ cậu không, Jame cũng thấy có trách nhiệm. Đứng trong một vụ tấn công như thế, tâm trạng Pamela ắt không dễ chịu gì.
Pamela giờ đang cuộn người ở trong cái chăn. Dù đã chứng kiến Jame chiến đấu, thậm chí thấy cảnh Jame bắn người lần trước, nhưng khi đó, họ bị bắn ở khá xa, và người bị tấn công trước là Jame. Lần này, người bị tấn công là cô. Pamela vẫn nhớ những tiếng súng nổ đầy chát chúa vang lên liên tục khi Jame xoay lưng che đạn và đẩy cô vào chỗ nấp. Nó chỉ kéo dài ít lâu, nhưng khiến cô sợ chết khiếp. Sau đó, khi tên bắn tỉa ở đâu đó bắn chết kẻ còn sót lại trong những kẻ đã bắn cô, việc phải nấp kĩ và chờ đợi cũng khiến cô như phát điên. Vì thế, khi mọi thứ kết thúc, Pamela sụp luôn, tinh thần hoảng loạn, mất bình tĩnh khiến y bác sĩ chăm sóc cô phải kê ngay ít thuốc an thần từ bác sĩ. Sau đó, người thân của cô, người đảm nhiệm vai trò giám hộ cho Pamela tới đón cô ta về. Họ dựng cô dậy, lôi cô về nhà một cách thô lỗ, và tống Pamela vào trong phòng ngủ của cô. Tác dụng còn sót lại từ thuốc an thần khiến Pamela chỉ muốn ngủ đến hết ngày mai.
– Cạch!- Cửa phòng ngủ của Pamela bật mở, và Pamela mơ màng nhìn ra. Đó là một bóng người đàn ông to béo bước vào. Đó là chồng của cô em gái của bố Pamela, kẻ đã giết mẹ cô và giờ đang ở trong tù. Sau đó, cô của Pamela đứng ra nhận làm giám hộ cho Pamela, thực ra là nhắm vào khối tài sản mà người bố của cô để lại. Cô ta và người chồng là những kẻ tiêu xài khá hoang phí, Pamela khá chắc khi cô 18 tuổi, cô sẽ chả còn mấy tiền nữa.
– Xin lỗi, chú cần gì?- Pamela mệt nhọc hỏi, nhưng tên mập không đáp, mà lừ lừ tiến lại gần cô. Đột nhiên hắn giật bay tấm chăn đang đắp trên người Pamela khiến cô như bị lôi khỏi giường. Cô kinh ngạc nhìn lại- Này, chuyện gì…
Pamela bị bàn tay hộ pháp giữ chặt miệng, và ấn đầu cô xuống giường. Sau đó, hắn bắt đầu dùng tay còn lại để xé lột quần của Pamela. Pamela sợ hãi vô cùng, cô cố hét to, nhưng thuốc an thần cộng thêm sức mạnh từ gã đàn ông làm cô bất lực. Khi lớp quần dài bị tụt xuống, chỉ còn lớp quần lót mỏng che đậy phía dưới, Pamela không còn cố gắng chống cự nữa, cô chỉ biết khóc, mọi thứ sẽ kết thúc. Một ngày thật tệ.
Đúng lúc đó, tất cả áp lực trên người cô biến mất, và một tiếng động khủng khiếp vang lên. Pamela vội gượng dậy, và thấy trong phòng có thêm một người nữa. Có phải là cô của Pamela kịp phát hiện hành vi đồi bại của chồng mình và tới xử lý hắn. Không, đó là bóng một người con trai.
– Không sao chứ!- Giọng của Jame Stone vang lên. Rồi cơ thể của Pamela ngay lập tức cảm thấy khá hơn, những ảnh hưởng tiêu cực từ thuốc an thần biến mất. Jame đã dùng Sức Mạnh Hoang Dã và Thiên Giới Ban Phước( W của Kayle phiên bản mới) để thử giúp cô hồi phục trạng thái. Trong game thì việc hồi máu sẽ giúp giải vài hiệu ứng bất lợi, nên Jame không ngại thử.
Được hồi phục lại trạng thái cơ thể, Pamela nhìn xuống, và thấy được chồng của cô Pamela, kẻ vừa định xâm hại cô đang nằm một đống, và cơn giận bắt đầu sục sôi trong người cô. Việc cưỡng chếhồi phục sức khỏe thể chất trong khi tinh thần đang bị ảnh hưởng nặng nề, khiến Pamela như sắp bùng nổ.
– Định qua thăm cậu, xin lỗi về vụ sáng này, ai dè thấy cảnh này.- Jame nói.
– Khốn kiếp, mày làm cái quái gì vậy Pamela!- Từ bên dưới lầu, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, cô của Pamela bước lên trên phòng cháu gái mình, thấy một kẻ xa lạ đang ôm nó, và chồng mình nằm một đống dưới nhà.
Bà ta rú lên những tiếng điên dại, và toan nhảy vào đánh cả hai, nhưng Jame dễ dàng chế phục, cậu ta đơn giản kể lại mọi chuyện mà mình thấy, nguyên nhân mình tới đây, nhưng vô hiệu. Người đàn bà bắt đầu rủa sả những lời độc địa, khi thì cho là Jame và Pamela đang chim chuột thì bị chồng mình bắt gặp, khi thì bảo rằng hai người định trộm đồ và hại vợ chồng họ, và đỉnh điểm, khi Jame gằn giọng nhắc nhở, yêu cầu bà ta tốt nhất nên chú ý giọng điệu, và đe dọa sẽ mạnh tay hơn, thì bà ta quay sang chửi Pamela là một con điếm non, cố gắng quyến rũ chồng mình.
– Tao thấy cách mày quyến rũ chồng tao, con điếm non rẻ tiền. Mày giống mẹ mày, một con đàn bà vô dụng sống bám đàn ông, nên bị anh tao đánh tới chết mà không dám bỏ đi.
Lúc này, cơn giận của Pamela vượt qua ngưỡng chịu đựng, và khi Jame vừa mạnh tay bẻ gãy tay của mụ đàn bà nanh nọc để cảnh cáo, thì Pamela vớ lấy một cuốn sách thực vật to, và vụt mạnh vào đầu của người cô ác miệng. Cú đánh làm cho mụ ta ngã ra, gáy đập vào khung cửa, chết ngay lập tức.
Jame tiến lại kiểm tra, và mụ đã chết. Cậu quay lại nhìn Pamela, và thấy cảnh cô ấy cũng thẫn thờ đảnh rơi cuốn sách. Cơn nóng giận đã khiến cô làm một chuyện không thể tha thứ.
Jame nhíu mày, vụ này khó rồi đây. Tên chồng khi tỉnh lại mà thấy vợ mình bị giết, liên hệ vụ hắn bị đánh, thể nào cũng sẽ tìm cách ép hỏi Pamela, vụ này cần nhiều não hơn chút. Jame quyết định gọi cho Edward, Selina, họ sẽ biết cách xử lý, hoặc ít nhất là xử lý cái xác mụ kia. Đống kỹ năng Jame có chả cái nào có thể bẻ cong ký ức, chó má thật. Jame bảo với Pamela đừng lo, cậu sẽ gọi Edward, Selina tới đây ngay, họ có thể tìm cách giải quyết vụ này mà.
– Jame, giết hắn đi!
– Pamela, cậu nói gì vậy!- Jame ngạc nhiên nhìn lại, Pamela lúc này trông thật sự đầy kích động.
– Cậu nói rồi mà, hắn là một rắc rối, hắn sẽ biết cái chết của đồ khốn kia liên quan tới tớ, và tớ sẽ không thể chịu nổi việc cảnh sát hỏi cung đâu. Ra tay giết hắn đi.
– Pamela, bĩnh tĩnh đi, nếu không tớ sẽ cho cậu ngủ một chút đấy!- Jame giữ hai tay Pamela, nhìn thẳng vào mắt của cô, hòng khiến cô bình tĩnh lại.- Nếu tớ giết họ, ắt hẳn mọi chuyện còn tệ hơn. Cảnh sát sẽ tới, sẽ hỏi, và cậu nói rồi mà, cậu đâu có chống lại họ được.
– Jame, tớ xin cậu, hãy giết hắn, vì tớ. Hắn định hãm hiếp tớ. Dù cậu có thể khiến hắn quên vụ này chả hạn, không còn mụ già kia giám sát, hắn có thể làm lại điều kia bất kỳ lúc nào, và tớ sẽ…
– Đừng sợ, Pamela, đi xuống dưới nhà với tớ đi, chúng ta sẽ giải quyết vụ này tốt hơn, cậu sẽ không…- Jame ôm Pamela, và đưa cô đi xuống dưới nhà. Đột nhiên, gã đàn ông đứng bật dậy, lao nhanh qua cửa sổ. Hắn đã tỉnh lại từ lúc Jame không chế vợ mình. Nhờ có mụ ồn ào, Jame không thể để ý việc hắn tỉnh, và thấy Jame sắp đưa Pamela đi, hắn không kịp chờ nữa, quyết định lao thật nhanh ra khỏi cửa sổ. Nếu nhảy khỏi nhà mình, hắn sẽ có thể lăn qua mái nhà, xuống chỗ cái xe ở ngoài sân và lao đi. Ít nhất, hắn có thể sống.
Hắn chạy tới mép giường, nhảy lên đó là lao tới cái cửa số. Cửa sổ gần với hắn lắm rồi, chỉ vài xăng ti mét nữa, để hắn có thể thoát ra, thì hắn chết. Jame nghe thấy tiếng động, và cậu lao lên trên nhà bằng Biến Ảnh của Leblan, kịp thấy thằng cha lao đi, và đã dùng Hầm Mộ Hàn Băng ( R của Lissandra) để giữ hắn lại. Đây là cách duy nhất, vì mọi chiêu trói đều khóa sự chuyển động của cơ thể thôi, do thằng mập này đang nhảy, tự quán tính sẽ đưa hắn lao qua cửa sổ. Một khi chuyện này xảy ra, những gì ở trong phòng này sẽ khó giữ kín, Jame và Pamela sẽ không có thời gian chuẩn bị gì cả.
Cú Hầm Mộ Hàn Băng đông cứng gã mập từ đâu tới chân, và một lát sau băng tan, nhưng hắn bắt đầu chết. Băng đã đông cứng hắn, và hắn không có sức chịu đựng như các tướng Liên Minh, hắn là một người bình thường, lại còn béo nữa, khi bị đóng băng đột ngột thế, sẽ gây bỏng lạnh toàn cơ thể, mọi thứ trong người hắn se hoại tử ngay khi băng tan. Trừ phi Jame dùng tới Cừu Cứu Sinh. Nhưng Jame sẽ không làm thế, dùng nó quá tốn năng lượng. Chuyện đã rồi, hắn đành chết vậy
Jame thò tay lôi tên khốn này ra khỏi phòng, và thở dài. Hắn đã tự làm mọi việc thêm khó, cả cho hắn lẫn cho Jame. Giờ đây, hai cái xác đã có, và cậu cần phải nhanh chóng liên hệ Selina cùng Edward để giải quyết vụ này.
– Hắn chết rồi ư?
– Không, sắp chết thôi, cơ thể bị đóng băng tới mức này, khiến từng bộ phận của hắn đều bị bỏng lạnh, hoại tử, đây là một cái chết đau đớn nhất.- Jame nói vậy, và tập trung năng lượng tạo nên một cây kiếm lớn, là thanh kiếm lớm của Garen. Và vút một cái, đầu gã mập bay khỏi thân. Jame đã giải thoát hắn ta. Chặt đầu là cách chết nhanh nhất, ít đau nhất và cùng vua chúa nhất đó.
Máu của gã mập bắn lên như một cái vòi nước bị vỡ, phụt khắp phòng, bắn cả lên người Pamela, trong khi Jame do nhanh nhẹ nên né rồi. Jame toan liền tiến lại chỗ Pamela để đưa cô đi chỗ khác, song Pamela đứng hứng trọn cơn mưa máu với khuôn mặt đầy thỏa mãn, khiến Jame hơi chững lại. Nghe bảo Gotham là một thành phố quỷ ám, chẳng lẽ là thật, khi mà nó giờ làm Pamela phát điên rồi.
Và rồi cơn mưa máu chấm dứt, người của Pamela toàn máu là máu. Jame bất chấp lôi cô nàng ra phòng tắm để tắm sạch máu. Jame lúc này bất chấp tất cả, lột quần áo của Pamela ra, tắm cho cô sạch sẽ, và đem cô đang trần truồng vào phòng ngủ. Tuy vậy, căn phòng giờ cũng thật sự khá là không thích hợp, do có một cái xác nằm chính ình ở đó. Jame đặt tạmPamela lên giường, trước khi lôi cái xác của con mẹ này xuống đặt cạnh xác chồng mụ.
Xong xuôi rồi, cậu ta tiến lên chỗ Pamela, xem qua cô thế nào trước khi đi gọi Edward cùng Selina, những gì diễn ra lúc nãy làm cậu hơi sợ Pamela rồi. Bước vào phòng, Jame nhíu mày khi thấy Pamela đang nằm kiểu đầy khêu gợi, chống tay vào đầu nhìn ra cửa, vẫn không mặc chút đồ gì cả, cái chăn chỉ che phần bụng, trong khi ngực và chỗ kín đáo lại hở ra.
– Jame!- Cô nàng đứng lên, tấm chăn tuột ra, và cứ như thế tiến lại gần Jame. Thời gian qua, Harleen và Selina đã giúp sức để Pamela trở nên xinh đẹp hòng tác hợp cô với Edward, và sắc đẹp đó, giờ hoàn toàn hiện ra trước mặt Jame.
Pamela tiến lại gần chút nữa, Jame hít một hơi sâu, và lao tới nhấc bổng Pamela lên, hôn cô một cách cuồng nhiệt. Một cô gái khỏa thân xinh đẹp tiến lại gần, bật đèn xanh cho bạn, và bạn từ chối thế quái nào được, nếu là một thằng con trai.
Song Jame cũng nhanh chóng dứt ra được ngay. Cậu ta không phải con thú chỉ biết thỏa mãn dục vọng bản thân. Chuyện của Pamela còn phải lo nữa, nếu sa đà vào cuộc vui, chỉ e sẽ mất rất nhiều thời gian. Hai cái xác kia cần được xử lý ngay, càng để trễ thì càng dễ xảy ra vấn đề.
Jame nhanh chóng bứt ra khỏi nụ hôn, nhưng Pamela không cho phép. Cô nàng ôm chặt lấy cậu ta để hôn tiếp, Jame cố đẩy không được, toan dùng kỹ năng, nhưng nghĩ lại, nếu làm vậy chẳng may kích thích cô nàng này nữa thì sao. Vậy là thay đổi, cậu hôn cô chủ động hơn. Nụ hôn kéo dài này khiến Pamela gần như nghẹt thở, và hai người tạm buông nhau ra. Jame dùng những cú hôn lên tai, má, ôm ngang bụng, vuốt ve cô nàng, vừa để Pamela có cảm giác được quan tâm, vừa giảm dần nhiệt của hai bên xuống, khiến nhu cầu tình dục giảm đi, không bốc lên thành một màn nóng bỏng.
– Pamela, nghe nè, chúng ta cần giải quyết hai cái xác dưới kia trước đã, được không?
– Tớ không quan tâm.
– Nhưng tớ quan tâm, nếu mọi chuyện êm xuôi, ta sẽ còn rất nhiều dịp, còn không, chỉ có một khoảnh khắc này.
Dỗ mãi, cô nàng chịu thôi, đi mặc quần áo lại, trong khi Jame đi tìm cả Edward, Harleen lẫn Selina tới để giải quyết vấn đề. Cậu lôi theo Harleen, là vì cô ấy thực sự có chút kỹ năng tâm lý, an ủi người khác. Có lẽ sẽ có ích với trường hợp của Pamela.